Tiểu viện nhỏ phía tây Vu gia.
Vu Nguyệt Cơ chải chuốt mái tóc đen dày, làn da trắng trẻo làm nổi bật những vết thương chằng chịt. Nàng thản nhiên cài lên búi tóc chiếc kẹp ngọc bích tinh xảo, nở nụ cười nhìn chính mình trong gương.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================
Linh Lan đứng gần đó chép miệng, nhịn không được bước đến bên cạnh nàng, nói: "Đại tiểu thư người lạc quan thật đó! Bị biểu muội chèn ép như vậy, vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Nếu nô tì là người..."
Vu Nguyệt Cơ ngẩng đầu nhìn Linh Lan, "Nếu là ta thì thế nào?"
Linh Lan nhướn mi không ngần ngại đáp lời, "Nếu nô tì là người nhất định có thù tất báo. Hơn nữa, thân phận người vốn dĩ là đích nữ, nhu nhược hay trốn tránh vốn không phải cách."
Thẳng thắng như vậy, quả thật chỉ có ở nữ tử này. Nàng nhìn dáng vẻ không nhịn nhục, không từ bỏ của Linh Lan, hình ảnh nữ tử hiên ngang mặc giáp sắt, tay phất cao lá cờ nước nhà tung bay trong gió. Giọng đanh thép Linh Lan hét to, "Giết sạch quân thù."
Vu Nguyệt Cơ mỉm cười hài lòng, nàng đứng bật dậy, ghét bỏ phủi lớp bụi bặm trên xiêm y.
- "Y phục bẩn rồi, ngươi đi chuẩn bị nước tắm. Từ nay về sau, ngươi chính là thị nữ của Vu Nguyệt Cơ ta. Phận nô tì dưới trướng đến kiếm chuyện, cứ việc thẳng tay giáo huấn."
Linh Lan nhìn đại tiểu thư thường ngày chỉ biết run rẩy tìm mọi cách lẫn trốn, nay bỗng nhiên như thay da đổi thịt, có chút không thể tin được vào tai mình. Đột nhiên sống lưng lạnh toát, Linh Lan vội vã quỳ xuống mặt đất.
- "Nô tì vừa nãy mạo phạm đại tiểu thư, xin người thứ tội."
Vu Nguyệt Cơ bật cười, năm đó cũng nhờ mấy lời khô khan này mới từng bước kéo nàng ra khỏi vũng lầy, cúi đầu cảm kích còn không hết phần.
- "Nữ nhi cô độc, thân thủ nhanh nhẹn, tính cách bộc trực lại thẳng thắng. Ta rất coi trọng ngươi! Vu Nguyệt Cơ còn sống ngày nào, tuyệt đối không để người của ta chịu thiệt thòi ngày đó."
Linh Lan dập đầu: "Nô tì trước nay tính cách lỗ mãn, miệng lưỡi đanh chua, nhưng tuyệt đối không hề có ý sỉ nhục tiểu thư. Chỉ có điều... nô tì tay chân cứng nhắc, từ nhỏ đã theo phụ thân cưỡi ngựa, cầm cung. Sợ bản thân phụ sự kì vọng của đại tiểu thư, không kĩ lượng trong việc chăm sóc người!"
- "Tiểu Lan, cái tên này thật không giống tính cách của ngươi chút nào."
Vu Nguyệt Cơ khẽ vươn vai, cổ tay lộ ra vết dây thừng siết tím tái, nàng nói: "Tắm rửa sạch sẽ, còn phải nghênh đón khách quý."
Thời tiết hanh khô, nóng đến bức người. Tiểu viện của đại tiểu thư không có lấy một tì nữ dọn dẹp.
Linh Lan cạy mở tủ quần áo, thở dài một hơi đầy bất mãn: "Đại tiểu thư, y phục đều là của vài năm trước, không có lấy một bộ may bằng lụa thượng hạng. Vải vóc của Vu gia đều không được đến tay người, rõ ràng là xem thường ra mặt, ta đến nhà kho nói chuyện với Lý Thục một phen."
Vu Nguyệt Cơ vừa tắm xong, chậm rãi bước ra, tay vuốt bộ xiêm y trên người, "Không vội, bọn họ đều nghe theo chỉ thị của Vu Yên Chi mà làm loạn. Mắng bọn họ, chi bằng giành thời gian đối phó Vu Yên Chi."
"Nhưng Nhị tiểu thư có phu nhân chống lưng, Vu lão gia cả ngày lo việc triều chính không liếc mắt nhìn người lấy một cái. Đối phó với Nhị tiểu thư, nô tì thấy như lấy đá đập vào chân."
Vu Nguyệt Cơ im lặng. Vu Chi Yên hống hách được bao lâu thì cứ để ả ta càn quấy, kết cục sau khi gả đi cũng chỉ đến vậy.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra một nữ tử bước vào, Linh Lan xoay người ánh mắt đanh lại, nhận ra nữ tử trước mặt chính là thị nữ thân cận bên cạnh Nhị tiểu thư.
Thúy Hoa bày ra bộ mặt khinh miệt, cao giọng ra lệnh: "Nhị tiểu thư có lệnh, sai nô tì gọi người vào phủ chính. Hơn nữa còn đặc biệt căn dặn, người nên chọn y phục nào ra hồn mà đến, ở đó có toàn bộ đều là người triều đình, đừng để Vu Gia vì người mà mất mặt."
Vu Nguyệt Cơ thản nhiên nâng tách trà cẩn thận thổi vài cái, chậm rãi nếm một ngụm nhỏ. Thúy Hoa thấy vậy, hặm hực bước đến vài bước, đập mạnh lên bàn trà, hét vào mặt nàng: "Đại tiểu thư, người có nghe thấy ta nói gì không? Còn không nhanh chóng chuẩn bị y phục, bị Nhị tiểu thư đánh đến tai thủng luôn rồi à?"
Lời vừa nói, một lực mạnh đá thẳng vào chân Thúy Hoa, bất ngờ khiến nàng ta khuỵu hai gối, quỳ thụp xuống trước mặt Vu Nguyệt Cơ. Linh Lan đằng sau phủi tay đi đến, nói: "Gặp đại tiểu thư còn không biết thỉnh an, ngươi sống mười mấy năm trong Vu gia, quy củ trong phủ đều quên sạch rồi ư?"
Tiếng thét của nữ tử vang vọng cả căn phòng, Thúy Hoa cả người như nổi điên, đứng dậy nhào đến trước mặt Linh Lan, "Con thối tha hèn hạ như mày, cũng dám đánh tao? Đại tiểu thư từ trước đến nay đều chẳng cần thỉnh an, ra dáng cái gì chứ? Nhìn xem bộ dạng của Vu đại tiểu thư đi, có chỗ nào cao quý."
"Chát."
Linh Lan thẳng tay giáng xuống cái tát điên đảo, Thúy Hoa bị đánh ngã lộn nhào trên mặt đất, ả ta ôm mặt đầy sợ hãi, khóe miệng rướm không ít máu.
- "Đại tiểu thư có cao quý hay không, cũng không đến lượt kẻ như ngươi sỉ vả. Đây là phủ của đại tiểu thư, đã được sự cho phép chưa mà dám to gan bước vào? Ngươi hỏi ta chi bằng đoán xem ta có dám ra tay hay không?"
Thúy Hoa dù bất mãn, nhưng ánh mắt sắt lẹm như dao của Linh Lan, ả ta sợ đến xanh mặt, chỉ một cái tát đã khiến nữa khuôn mặt của Thúy Hoa sưng húp lên trong phút chốc.
Thúy Hoa lí nhí, "Ngươi nhìn không ra đại tiểu thư đã chẳng còn quyền hạn gì trong tay, nịnh bợ cũng chẳng có kết quả tốt. Hôm nay ngươi bắt nạt ta, không sợ nhị tiểu thư sẽ thay ta trút giận."
Vu Nguyệt Cơ không chút bận tâm, bỏ mặc lời lẽ khinh thường, lưng thẳng tắp rời khỏi tiểu viện nhỏ. Trước khi rời đi, Linh Lan ghé người nói nhỏ vào tai Thúy Hoa, ý vị thâm sâu:
- Đại tiểu thư bản tính thiện lương không chấp nhặt, nhưng ta thì không phải. Ta không quen sống nịnh bợ, không thể hạ thấp đầu với kẻ vô lương tâm, càng không thích nghe mấy lời lẽ xằng bậy. Kẻ như ngươi mà cũng muốn ức hiếp Đại tiểu thư, vậy phải hỏi xem... Ta có cho phép hay không đã.