Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Đi ròng rã cả ngày, mặt trời lặn dần về hướng Tây, Dụ Lang ghì dây cương dừng ngựa, xoay đầu nói với Bất Kỷ:

- Bảo mọi người chọn nơi đất cao thoáng dựng trại. Mọi người cũng sớm kiệt sức rồi, nhóm chút lửa, mang cho mỗi người ít lương thực. Đêm nay, ta và ngươi thay nhau canh gác!

Bất Kỷ gật đầu.

Xe ngựa dừng lại, Tần Lôi bước xuống, mũi chân hướng về phía Vu Nguyệt Cơ mà đến. Nam nhân lịch thiệp vén rèm, nâng tay đỡ nàng bước xuống an toàn, mới cẩn thận hỏi: "Đường xa ắt hắn làm Vu cô nương không quen, sau này có thể sẽ chịu không ít cực khổ. Có việc gì, đừng ngại đến tìm ta..."

"Đa tạ Điện hạ đã quan tâm", Vu Nguyệt Cơ cười nhẹ như mây.

Phía xa, Dụ Lang buộc ngựa vào gốc cây, ánh mắt mỗi lúc một lạnh dần. Trong ấn tượng không mấy vui vẻ của hắn, Vu Nguyệt Cơ cứ mở miệng lại gọi Điện hạ, lần này lại dính lấy nhau như cá gặp nước, càng nhìn lâu càng bực dọc.

"Phịch" một tiếng, bầu nước trên lưng ngựa của Bất Kỷ bị hắn hung hăng đá một cái thật mạnh, rơi hẳn xuống đất. Dụ Lang không vui trong lòng, chướng mắt lại lần nữa đá thêm một lần.


Âm thanh không nhỏ, khiến đám thị vệ đồng loạt quay đầu nhìn sang. Nhưng nhận thấy sắc mặt âm trầm không vui của Tướng quân, ai nấy đều sợ hãi tản ra xa. Ánh mắt sát khí của hắn bắn về phía nào, phía đấy đều im thin thít, không ai dám hó hé một câu nào.

Dụ Lang ôm một bụng oán khí bỏ vào rừng, một tên thị vệ gần đó vội vàng chạy đến nhặt bầu nước, bàn tay nhanh nhẹn phủi bỏ lớp bụi, đặt về vị trí cũ. Đám thị vệ thì thầm to nhỏ với nhau, bàn tán về chuyện Bất Kỷ đã gây thù gì với Tướng quân.

Ánh lửa lập lòe trong màn đêm, mọi người tụ họp lại thành từng nhóm nhỏ, đốt lửa nướng thức ăn. Lương thực toàn bộ đều là khoai, ngô, lương khô những thứ dùng cho chặn đường dài ngày.

Thức ăn khô khốc, khó nuốt, Vu Nguyệt Cơ cũng không oán thán hay trách móc điều gì, cẩn thận cắn một miếng ngô nướng thơm lừng. Thật lâu đã chưa từng ăn, nàng nở một nụ cười mãn nguyện.

Điện hạ nhìn thấy cũng tỏ ra thích thú, "Ngon như vậy sao?"

Dưới ngọn lửa bập bùng đỏ rực, nụ cười của Vu Nguyệt Cơ tựa như nụ hồng e ấp, dung mạo lúc này vô cùng diễm lệ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, "Tiểu nữ rất lâu mới có cảm giác đông vui, sum họp. Thức ăn thập phần dùng ngon hơn bình thường."

Một bóng đen đi đến, che khuất khuôn mặt yêu kiều, Vu Nguyệt Cơ giật mình ngẩng đầu lên. Dụ Lang bước đến trước mặt nàng, không nhiều lời ngồi xuống bên cạnh, Thế tử ngồi đối diện có chút sửng sốt mà tròn mắt.

Mặt không đỏ, tay không run, Dụ Lang bình thản yên vị ngồi đó, thuận tay đem mớ hoa quả trút vào lồng ngực nàng. Giọng nói mang chút hờn dỗi, "Ta cứ sợ Đại tiểu thư ăn không quen, bỏ công vô ích hái mấy thứ này."

Vu Nguyệt Cơ hít một hơi lạnh, nhướn người muốn nhích ra xa nam nhân này, lại phát hiện vạt áo đã bị hắn ngồi lên. Nàng thở ra một hơi dài, nhặt lấy một quả dại trong lồng ra trước ngọn lửa, quan sát rất kĩ.

Dụ Lang khóe môi run một trận, "Vu cô nương sợ có độc à?", hắn cầm lấy quả dại trên tay nàng bỏ vào miệng nhai, ánh mặt lại nhìn nàng đầy hằn học.

Điện hạ nhận thấy không khí căng thẳng, liền ha ha cười gượng, chìa tay ra trước mặt Vu Nguyệt Cơ, "Ta tin mắt nhìn của Dụ tướng quân mà! Nào, để ta thử xem hương vị..."


Đột nhiên ánh mặt chợt sáng, Vu Nguyệt Cơ nghiệm ra điều gì đó. Nàng nở một nụ cười quyến rũ, tay nâng quả dại hướng về phía miệng Tần Lôi, thỏ thẻ nói: "Mời điện hạ thưởng thức."

Bề ngoài vẻ mặt của Dụ Lang vẫn như thường, không có bất kì một biểu hiện kì lạ nào. Hơn nữa, hắn còn ung dung trở khoai lang trên đóm lửa. Dạo đầu Tần Lôi còn kinh ngạc, cuối cùng vẫn không từ chối mà há miệng đón nhận.

"Thật ngọt!"

Cả hai cứ luân phiên kể chuyện, nói cười rôm rả như đã thân quen từ lâu. Linh Lan từ xa ôm áo choàng bước đến, cắt ngang cuộc trò chuyện bằng tiếng la thất thanh: "Tướng quân khoai lang của người bị nướng cho khét rồi, không thể nướng thêm nữa đâu."

Ánh mắt của Tần Lôi cùng Vu Nguyệt Cơ hướng về phía củ khoai lang nướng trong tay Dụ tướng quân, bị nướng đến đen sì, cháy xém một góc như than ửng hồng.

Dụ Lang chỉ đơn giản mím môi, lại khiến gân xanh nổi dọc từ trán xuống tận cổ. Hắn không nói không rằng, vùi mạnh củ khoai vào trong đóm lửa, đứng phắt dậy bước đi về hướng Bất Kỷ đang canh gác.

Chỉ khi Dụ Lạng bỏ đi, tâm tình Vu Nguyệt Cơ mới trở nên thoải mái, Linh Lan cẩn thận khoác áo choàng lên vai nàng. Vu Nguyệt Cơ mỉm cười, trút quả dại vào lòng bàn tay nữ tử.

Một lúc lâu sau, Vu Nguyệt Cơ miệng lưỡi khô khốc, mới chịu đứng dậy tìm nước uống. Đi được vài bước, lại vô tình bắt gặp Dụ tướng quân, nhưng thứ nàng nhận là sự phớt lờ, mắt cũng không thèm nhìn nàng một cái, cứ thế mà đi qua.


Đoán chừng bị nàng làm cho không vui, Vu Nguyệt Cơ nhún vai mặc kệ, dù sao Dụ Lang ghét nàng cũng chẳng phải vấn đề gì đáng lo ngại.

Trong màn đêm, Vu Nguyệt Cơ đứng cạnh cỗ xe ngựa, uống vài ngụm nước mát, nhận thấy Bất Kỷ đang tiến dần về phía nàng. Lòng có chút kinh ngạc, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn, nàng còn mạnh dạng mở lời trước: "Bất đại nhân tìm ta?"

Kiếp trước hay hiện tại cũng chẳng khác là bao, Bất Kỷ không nhìn nổi vẻ giả vờ ngu ngờ của nàng. Tuy hắn không vạch trần trước mặt, nhưng tuyệt đối không thèm tìm nàng nói chuyện. Chẳng lẽ hành động trêu tức Dụ Lang, khiến nam nhân này không vừa ý, muốn đến giáo huấn ta một trận?

Vu Nguyệt Cơ vừa nghĩ đến, lại tự mình dập tắt suy nghĩ đó. Không thể nào, Bất đại nhân là loại người không muốn dính líu đến mấy chuyện vớ vẩn của người khác. Vậy rốt cuộc là tìm nàng để làm gì?

Bất Kỷ không lộ ra chút biểu tình khác thường nào, ánh mắt cũng không đổi, nhìn nàng vô cùng sắc. Vu Nguyệt Cơ đứng đó cũng trừng mặt nhìn lại, Bất đại nhân tìm nàng, xem ra chỉ có họa, chứ không có phúc. Mà đã là họa thì tránh không khỏi!





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận