Bị Tuyển Giai Phu


“Sh….” Thôi Văn Tường hít vào một hơi.
“Đau lắm sao?” Vi Hữu Thư cầm bông băng tẩm Iot, tạm dừng động tác.
“Một chút thôi…” Cô không muốn thể hiện mình là người yếu đuối. Thật khó khăn mới trở về, cô cảm thấy bây giờ không ôm chầm lấy hắn mà khóc đã là giỏi lắm rồi, căn bản không có cách nào giả vờ kiên cường hơn nữa.
“Chịu khó một chút, sắp xong rồi!” Vi Hữu Thư nhẹ nhàng xoa bông gạc lên vết thương mà cô không cẩn thận bị vật nhọn cắt vào khi chạy trốn. Cuối cùng lại dùng băng gạc cùng băng cá nhân dán lên miệng vết thương, “Còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Cô yên lặng lắc đầu.
“Chắc chắn chứ?” Hắn lo lắng.
“Vâng.” Cô nhẹ giọng đáp, nhưng tay chân vẫn bị hắn xoay đến xoay đi kiểm tra xem còn vết thương nào không khiến cô rất ngượng nghịu, “Làm sao anh biết tôi ở đâu?”
Hắn nhìn cô một cái, “Iphone của cô!”
“Sao?” Chuyện này thì liên quan gì đến Iphone?
“Lúc trước tôi thuận tay cài cho cô phần mềm GPS. Chỉ cần mở điện thoại là có thể tra rõ vị trí. Vốn định phòng ngừa thôi, không ngờ lại dùng đến thật!” Hắn thản nhiên nói.
“Hiện đại như vậy sao?” Cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra, “Haiz, lúc trước tôi còn ngại nó khó dùng. Bàn phím quá nhỏ, công năng nhắn tin lại kém, không thể điều chỉnh volume, không ngờ lần này lại nhờ nó cứu tôi.”
Hắn bị cô chọc nở nụ cười, nhưng khóe miệng vừa giơ lên, thoáng nhìn thấy vết thương trên người cô lại trầm xuống.
Hắn không ngờ rằng Lý Tuấn Gia lại to gan đến mức dám bắt cóc người. Trong mắt hắn ta không còn pháp luật sao?
“Nhưng tôi thật không ngờ là anh sẽ cứu tôi. Cám ơn!”
Hắn ngẩn ra, nhìn cô, liền thấy lệ quang trong mắt cô.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng lúc trước có lẽ là rất sợ hãi. Nghĩ đến việc cô đụng phải chuyện nguy hiểm như vậy, còn ép bản thân phải bảo trì lý trí, ngực hắn liền đau đớn khó hiểu.
Theo bản năng, Vi Hữu Thư trốn tránh ánh mắt khiến anh khó thở. Nhưng khi tầm mắt anh dời đến đôi môi khẽ run…
Có lẽ là vì nhịn đau, cũng có thể là vì mới trải qua sự kiện bắt cóc đáng sợ, môi của cô trắng như không còn chút máu. Nhưng không hiểu sao, hắn lại có cảm giác muốn cúi đầu hôn lên nó.
Đến khi hắn hoàn hồn, khoảng cách giữa hai người không quá 10cm. Mà người thiếu chút nữa bị đánh lén vẫn còn vẻ mặt ngây sơ nhìn hắn, giống như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô ấy có quá ngây thơ không vậy? Vi Hữu Thư đổ mồ hôi lạnh, thật không hiểu nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Chết tiệt, sao tự nhiên hắn lại giống như một ông bác biến thái định giở trò với một cô bé con?
Hắn lau mặt, buộc bản thân lùi lại, “Cô gặp nguy hiểm, đương nhiên là tôi phải đến cứu rồi!”
Hắn không hề cảm thấy điều này có gì đáng cảm ơn. Thậm chí còn rất buồn bực bản thân lại khiến cô gặp phải chuyện tồi tệ này.
Hắn không thể nói rõ cảm giác áy náy cùng tức giận tràn ngập trong lòng là từ đâu mà có. Chỉ có thể giải thích rằng thân là thủ trưởng mà không thể bảo vệ tốt nhân công, làm cô bị bắt cóc, bị sợ hãi.
Thôi Văn Tường hơi giật môi.
Kỳ thật hành động vừa rồi của Vi Hữu Thư không phải là không khiến cô kinh ngạc. Trên thực tế, cô sợ đến mức ngây người.
Cô không thể hiểu được tại sao hắn lại đột nhiên… hình như muốn hôn cô. Nhưng… có lẽ là không có chuyện đó!
Hắn yêu ‘Thôi Văn Tường’ mà. Trước đây cho dù khuôn mặt này có ăn diện xinh đẹp đến đâu cũng không thể vào mắt hắn được. Huống chi bây giờ cô lôi thôi lại chật vật.
Đúng, nhất định là như vậy. Cô đừng suy nghĩ miên man thì tốt hơn!
Cô không ngừng thuyết phục bản thân, một lúc sau mới nói: “Nhưng… Hôm nay là trăm ngày của Thôi tiểu thư. Tin nhắn của tôi không có đầu đuôi, anh không nghĩ nó là trò đùa tôi đã thấy cảm kích lắm rồi…”
Cô không ôm nhiều hi vọng.
“Tôi biết cô sẽ không lấy an nguy của mình ra làm trò đùa. Cho dù như thế nào, người chết cũng không thể quan trọng bằng người sống!” Cũng may hắn tin tưởng phán đoán của bản thân, vừa nhận được tin nhắn cầu cứu của cô đã hành động ngay lập tức. Nếu không không biết được Lí Tuấn Gia sẽ làm gì với cô.
Chỉ cần tưởng tượng, Vi Hữu Thư đã thấy lạnh cả người. Cảm thấy hôm nay, mình căn bản không nên đến Thôi gia…
Đột nhiên ý thức được trong lòng lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi giật mình.
‘Người chết không quan trọng bằng người sống’… Những lời này nói thì dễ, nhưng trong tình cảm cũng không phải dễ dàng chấp nhận được.

Một người là cô gái hắn yêu nhiều năm nhưng chưa làm được gì cho cô ấy. Một người là cấp dưới mà mấy tháng qua hắn mới chậm rãi trở thành bạn bè. Xét như thế nào cũng thấy hắn để ý người trước hơn người sau là đương nhiên.
Nhưng đêm nay, trong tình trạng không rõ ràng, hắn lại không chút do dự buông Văn Tường, đi tìm Cẩn Đồng. Bây giờ thậm chí còn hối hận mình không sớm ở bên cô… Rốt cục chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng lúc này, cảm xúc không bình tĩnh đâu chỉ có một người. Thôi Văn Tường nghe những lời hắn nói, đáy lòng đột nhiên sinh ra tình cảm mênh mông.
Cho dù biết hắn yêu ‘Thôi Văn Tường’, nhưng dù sao đó cũng là chuyện cũ. Cô biết ơn hắn, cũng áy náy, dù sao vẫn có chút ngăn cách, giống như là đang xem chuyện của người lạ.
Nhưng hôm nay, hắn lại vì một tin nhắn ngắn ngủn không rõ ý tứ liền buông tha trăm ngày của Thôi Văn Tường, đi tìm thư ký giả là cô. Một chút tâm tư này lại khiến cô cảm thấy khác biệt…
Rõ ràng biết người trong lòng hắn là ‘Thôi Văn Tường’ mà không phải là ‘Diệp Cẩn Đồng’, nhưng những gì hắn làm cho ‘Diệp Cẩn Đồng’ lại khiến cô cảm động vô cùng.
Là trong quá khứ, ‘Thôi Văn Tường’ mắt bị mù mới không nhìn thấy hắn tốt đẹp, hay là trở thành ‘Diệp Cẩn Đồng’ nhất định sẽ yêu hắn?
Phát hiện suy nghĩ một vòng liền trở về vấn đề “yêu”, Thôi Văn Tường âm thầm cười khổ.
Đây là tư vị tình yêu sao? Có toan chát, có đắng cay… ngọt ngào ít ỏi vô cùng, nhưng lại khiến người ta không muốn xa rời…
Nếu cứ như vậy, cô sợ mình sẽ dẫm vào sai lầm của Diệp Cẩn Đồng…!
“Tôi nghĩ sau này cô đi làm cứ theo tôi đi. Tôi đưa cô về nhà!”
“Sao?” Cô ngây người, “Không… Không cần đâu! Như thế rất làm phiền anh…”
Cô sắp không giữ được trái tim của mình nữa rồi, sao dám tiếp xúc nhiều với hắn nữa!
“Cô nghĩ Lý Tuấn Gia có thể dễ dàng buông tha như vậy sao? Hắn dám bắt cô một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai!” Vi Hữu Thư không ngờ cô đã gặp chuyện như vậy mà còn từ chối nhận sự bảo vệ của anh, trong lòng không khỏi bất mãn.
Cô bị hắn trừng mắt, ngượng ngùng nói: “Nhưng… anh đã biết rồi, hắn có muốn thì cũng uy hiếp anh, chứ sao lại tìm tôi nữa!”
Cô nói vậy là suy nghĩ rất hợp lý. Vi Hữu Thư đã biết cô bị uy hiếp, sau này sẽ đưa cô ra khỏi cơn bão, không cho cô tiếp xúc với những dự án mà Lý Tuấn Gia có hứng thú. Từ đó, cho dù Lý Tuấn Gia có bắt cô lần nữa, cũng chẳng thể moi được thứ gì.
“Cô nghĩ hắn không tìm tôi sao?” Vi Hữu Thư cười lạnh, “Hắn bị tôi dạy dỗ một trận, mới dời mục tiêu sang cô!”
“Hắn cũng từng uy hiếp anh?” Cô mở to mắt.
“Ba năm trước đây hắn tìm mười mấy tên côn đồ đến đánh tôi!” Mặc dù đầu óc Lý Tuấn Gia không tốt lắm, nhưng trí nhớ cũng chưa đến nỗi tệ hại, hôm nay mới không ngốc đến mức giở trò với hắn.
Nhưng lại bắt Diệp Cẩn Đồng, khiến cô phải chịu sợ hãi, cuối cùng còn bị thương. Chuyện này hắn nhất định sẽ tính toán rõ ràng với Lý Tuấn Gia!
“Hắn là thằng ngu sao?” Thôi Văn Tường không suy nghĩ liền nói: “Anh vốn là một đệ tử nổi trội của Hàn Môn. Những người có thể đánh thắng anh không nhiều. Lý Tuấn Gia muốn thuê người đánh anh, rõ ràng là tự sát!”
Vi Hữu Thư đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào làm cô sợ hãi.
“Sao? Có chuyện gì vậy?” Thái độ của hắn là sao? Cô nói sai chỗ nào ư?
“Làm sao cô biết tôi từng học võ thuật?” Giọng nói của hắn cực kì nghiêm khắc.
“Tôi… Tôi không biết sao?” Thôi Văn Tường bị dọa. Không phải mọi người đều biết chuyện đó sao?
Cô nhớ năm đó cô vừa lên đại học, có một lần đi chơi với bạn bè về muộn, trên đường gặp phải hai tên cướp. Đang sợ hãi, đột nhiên hắn lại xuất hiện, dùng mấy chiêu đơn giản liền đánh cho hai gã cướp kia phải kêu cha gọi mẹ, giống như là tay chân bị gãy mất rồi.
Từ khi đó, cô biết hắn có võ. Thậm chí còn rất giỏi.
Nhưng bây giờ lại nhớ đến việc này, cô đột nhiên cảm thấy, với tâm ý của hắn đối với cô, có lẽ không phải ngẫu nhiên xuất hiện mà cứu cô đâu…
“Việc này tôi chưa từng nói với bất kì ai trong công ty. Thậm chí trong nhiều năm liền, cha mẹ tôi chỉ nghĩ rằng tôi đi chơi bời lêu lổng sau giờ học.” Vi Hữu Thư nhìn chằm chằm vào cô, “Bây giờ bọn họ cũng chỉ biết tôi có học võ thuật mà không viết tôi học ở đâu. Người duy nhất biết tôi là Hàn Môn đệ tử, chỉ có Văn Tường!”
Cho nên hôm đó trên lễ tang Văn Tường, hắn đã rất nhẹ tay với anh trai. Nếu không, đem toàn bộ lực lượng một chưởng của hắn vận ra, chỉ cần một chiêu Vi Hữu Luân liền bị thương nặng.
Không phải chứ? Thôi Văn Tường nuốt nước miếng. Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cô chỉ tùy ý nói ra, liền trúng chuyện chỉ có ‘Thôi Văn Tường’ mới biết? Trời ơi, cô vừa làm chuyện ngu xuẩn gì vậy???
“Tôi… tôi cũng không biết mình nghe được ở đâu nữa. Dù sao thì tôi chỉ biết vậy thôi.” Cô chột dạ vuốt tóc, “Có lẽ trước đây… Ách, quá yêu mến anh, cho nên đã tra xét không ít chuyện về anh. Bây giờ vẫn còn lưu lại ấn tượng.”
Dù sao chỉ cần đổ thừa cho Diệp Cẩn Đồng là được rồi. Mất trí nhớ quả là bia đỡ dùng tốt vạn năm.
Đương nhiên Vi Hữu Thư biết cô đang nói hươu nói vượn. Chuyện này làm sao dễ tra ra như vậy? Nhưng hắn thực sự không thể nghĩ ra sao cô lại biết mình từng học võ thuật.
Nghi hoặc nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nói: “Tóm lại Lý Tuấn Gia sẽ không đến tìm tôi. Nhưng khó dám chắc là không giở trò với cô. Cô nên cẩn thận một chút!”

Hắn không tiếp tục truy cứu chủ đề này nữa. Nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ chuyện này, nhắc nhở mình sau này dùng biện pháp nào cũng phải tra được đáp án.
Thôi Văn Tường giật mình, đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, sắc mặt lại ảm đạm vài phần.
Có lẽ là vì hắn nghĩ cô là kẻ bị hại vô tội, nên mới chú ý đến an nguy của cô như vậy…
Nếu hắn biết Diệp Cẩn Đồng có liên quan đến việc ký kết hợp đồng đại lý với Ngân Hà thất bại, còn có thể quan tâm đến cô như vậy sao?
Có lẽ cô đã quyết định sau này sẽ trở thành Diệp Cẩn Đồng, nên cho rằng đó là trách nhiệm của cô.
Bây giờ hắn đối xử tốt với cô, quan tâm tới cô. Nhưng sau khi biết rõ chân tướng, có lấy lại tất cả hay không?
“Cám ơn anh, tôi sẽ cẩn thận!” Cô nhẹ giọng nói, đồng thời âm thầm quyết định, từ nay về sau nên giữ khoảng cách với hắn, để tránh mình hãm vào quá sâu.
.*.
Ngày qua như nước trôi thong thả, hết thảy giống như không khác gì với quá khứ, nhưng có một số việc thực sự khác biệt. Ví dụ như, Vi quản lý và thư ký của hắn.
Vi Hữu Thư đặt bút xuống, xoa xoa cái trán đau đớn.
Hình như càng lúc càng tệ.
Sáng hôm nay khi ngủ dậy, hắn đã cảm thấy không ổn lắm. Cổ họng đau đớn, đầu óc nhức nhối. Lúc xuống lầu còn suýt nữa thì ngã cầu thang.
Hắn biết chín phần là mình bị cảm, nhưng không muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Không còn cách nào khác! Mấy ngày nay, tâm tình của hắn bị người nào đó đảo loạn lên hết! Mặc dù không thoải mái, nhưng hắn vẫn cố gắng đi làm.
Nhưng lần này hắn có vẻ coi thường virus cảm cúm. Cứ tưởng đến ngày thứ hai, thứ ba bệnh tình mới nặng hơn. Không ngờ mới nửa ngày, đầu hắn đã mơ hồ không thể suy nghĩ.
Trên tờ giấy trắng, những dòng chữ đen không ngừng nhảy lên làm hắn hoa mắt. Hắn nhắm mắt, mở ngăn kéo, lấy một hộp thuốc có sẵn.
“Cẩn Đồng, rót hộ tôi một cốc nước ấm!” Vi Hữu Thư ấn nút điện thoại.
Chốc lát sau, cửa phòng hắn vang lên tiếng hai tiếng gõ nhẹ.
“Quản lý, nước của anh đây!” Cô bưng vào một chén nước, đặt lên bàn hắn.
Hắn nhìn chằm chằm hành động của cô, phát hiện từ đầu tới đuôi cô đều cúi gằm mặt, không liếc nhìn hắn nửa con mắt.
“Cám ơn!” Hắn nói.
“Không có gì!” Không ngờ hắn sẽ nói cảm tạ, cô sửng sốt một lúc, lại nói tiếp: “Tôi ra ngoài đây!”
Thấy cô vội vàng xoay người muốn rời đi, hắn còn không đoán được cô đang muốn trốn tránh thì đừng sống trên đời này nữa!
Trên thực tế, từ sau vụ bắt cóc đó, cô bắt đầu cố ý vô tình trốn tránh hắn.
Từ chối hắn đưa về không nói, cô thậm chí còn không chủ động tán gẫu với hắn. Sau khi tan tầm cũng không dùng bữa với hắn, cơ hồ tự tuyệt tất cả những sự việc tiếp xúc cùng hắn ngoài công việc chung.
Hắn không biết vấn đề ở chỗ nào. Chỉ biết mình không thích sự xa cách của cô. Có lẽ trong thời gian này hắn đã quen cùng cô chung sống hòa bình, không thể chịu đựng được đột nhiên ngăn cách.
Cho nên hắn gọi cô lại: “Cẩn Đồng!”
.*.
Bị Tuyển Giai Phu
Thôi Văn Tường cứng đờ, sau một lúc lâu mới nghiêng người: “Quản lý còn chỉ thị khác sao?”
Thấy cô nghiêng nửa người, bộ dạng như muốn nhanh chóng thoát đi, Vi Hữu Thư nheo lại mắt, đáy lòng càng thêm khó chịu.
“Tôi muốn hỏi phần tài liệu hôm qua đã đưa cô trước khi tan tầm…” Hắn tùy ý tìm công việc để nói.
Cô lập tức tiếp lời: “Hôm nay trước khi tan tầm tôi sẽ chuẩn bị tốt để giao cho quản lý!”

Cô nói như vậy, nhưng ánh mắt cũng không nhìn về phía hắn.
“Chiều nay trước 2 giờ tôi muốn thấy nó!” Hắn thừa nhận mình đang cố làm khó dễ cô. Hắn biết công tác hắn giao cho cô phức tạp cỡ nào, trước giờ tan tầm hôm nay cô có thể hoàn thành đã rất tốt rồi.
Thôi Văn Tường hơi chần chờ một chút, nhưng không phản bác mà chỉ nói: “Vâng!”
Không phải là cô không biết hắn đang tức giận, nhưng không hiểu sao hắn lại giận. Cô không muốn hắn tực giận, vì thế mặc dù khó xử, cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Nhưng cô không biết thái độ ‘nhẫn nhục chịu đựng’ của mình lại càng khiến hắn khó chịu.
Là sao chứ? Trong lòng cô hắn là một tên thủ trưởng không nói lý lẽ sao? Vi Hữu Thư cảm thấy đầu đau cực kì, trong lòng càng thêm tức giận.
Nhưng cô không cho hắn cơ hội kháng nghị. Vì ngay sau đó, cô đã gật đầu chào hắn rồi rời khỏi văn phòng, chỉ để lại một người giận dữ là hắn.
Rốt cuộc cô ấy bị sao vậy?
Vi Hữu Thư trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu óc đau nhức lại không thể suy nghĩ được gì.
.*.
Dùng thuốc cảm cúm có sẵn không làm cho Vi Hữu Thư cảm thấy khỏe khoắn hơn chút nào. Thời gian từng giây trôi qua, hắn chỉ cảm thấy đầu ngày càng đau.
Ngay cả cơm trưa cô mua sớm cho hắn, rõ ràng là có món thịt bò nướng mà hắn rất thích. Nhưng hắn chỉ ăn mấy miếng liền bỏ dở.
Đột nhiên không hiểu nghĩ gì, Vi Hữu Thư đứng lên, đi đến cửa sổ thủy tinh nối liền với gian phòng bên ngoài, xuyên qua khe màn cửa nhìn ra bên ngoài.
Lúc này là giờ nghỉ trưa. Mọi người đều đã đi ăn cơm, nhưng Diệp Cẩn Đồng vẫn ngồi trước bàn công tác chuyên tâm làm việc.
Nếu là Diệp Cẩn Đồng trước đây, phần văn đó chỉ cần nửa ngày là gõ xong. Nhưng từ khi mất trí nhớ ở ba tháng trước, mọi thứ trong công việc đều quên sạch sẽ, cái gì cũng phải học lại từ đầu.
Nhưng cô vẫn rất chuyên tâm. Những gì không hiểu liền cố gắng học tập. Trải qua mấy tháng, công tác cũng dần dần quen tay.
Nhưng công việc hôm qua hắn giao cho cô đối với giai đoạn hiện nay mà nói vẫn hơi khó khăn. Biết rõ yêu cầu cô hôm nay hoàn thành công tác là quá khắc nghiệt, nhưng vì giận dỗi, hắn vẫn muốn cô giao việc trước hai giờ chiều.
Như vậy, vì làm xong việc, cô cũng chưa ăn trưa?
Hắn tự nhận là tốt tính, không làm khó dễ người khác. Nhưng lúc này hắn đang làm gì?
Đúng là châm chọc! Trước đây hắn vẫn chán ghét cô lúc nào cũng bám lấy hắn. Bây giờ lại giận cô không chịu nhìn hắn nhiều hơn mấy lần…
Vi Hữu Thư vẫn đứng ở đó nhìn cô, không hiểu sao lại không thể dời đi ánh mắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn phát hiện toàn bộ thời gian nghỉ trưa, đừng nói là ăn cơm, ngay cả cốc nước trên bàn cô cũng chưa động đến một chút.
Cuối cùng không nhịn được, hắn đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên.
“Alo, xin chào!” Giọng nói của cô xuyên qua tai nghe truyền đến.
“Cô vào trong một chút, tôi có việc cần giao!” Hắn nói, lúc này mới phát hiện thanh âm mình hơi khàn khàn.
Haiz, virus cảm cúm này thật đúng là mạnh mẽ.
“Ách, nhưng công việc của tôi… Được rồi, tôi vào ngay đây!”
Một lát sau, Thôi Văn Tường đã gõ cửa tiến vào văn phòng của hắn, “Xin hỏi Vi quản lý cần phân phó việc gì?”
Đương nhiên cô vẫn cúi gằm mặt, không nhìn hắn.
Trong lòng hắn còn có chút áy náy, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô, lửa giận tự nhiên lại càng bốc cháy.
“Tài liệu tôi đưa cô đã làm xong chưa?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Vẫn chưa xong. Không phải quản lý nói trước hai giờ sao?”
Bây giờ còn chưa đến 1 giờ mà! Hơn nữa kỳ thật cô cảm thấy trước 2 giờ cô cũng không làm xong nổi. Cô không sao hắn lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy.
“Vậy cô nhớ đúng 2 giờ phải nộp lên thứ tôi tần. Đợi tôi còn có việc giao cho cô làm!”
“Vâng!” Cô gật đầu, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Khi cô chuẩn bị mở cửa ra ngoài tiếp tục làm việc, hắn lại đột nhiên gọi cô lại.
“Diệp Cẩn Đồng, cô không còn gì muốn nói với tôi sao?”
Cô giật mình, quay lại nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “… Nói gì cơ?”
Cái gì cũng được, nhưng đừng không nói gì hết! Hắn trừng mắt nhìn cô, giận cô lãnh đạm, lại càng giận chính mình bị cô ảnh hưởng.
Hắn mím môi, lạnh lùng mở miệng, “Ví dụ như giải thích lý do mấy ngày nay cô sử xự kỳ quái!”
Kỳ quái? Dùng từ này để hình dung hắn thì rõ ràng hơn! Cô bất đắc dĩ nghĩ.

Nhưng hắn là thủ trưởng, cô không thể phản bác lại hắn.
“Vi quản lý, tôi không hiểu anh đang nói gì.” Thôi Văn Tường nhẹ giọng nói.
“Cô đang trốn tôi, đúng không?” Vi Hữu Thư nói thẳng, “Đừng nói rằng đó là do tôi tưởng tượng ra!”
Lúc này, Thôi Văn Tường không có giả ngu nữa. Cô trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới một cách đơn thuần là được rồi. Cũng đừng làm bạn bè nữa!”
“Tại sao?” Hắn không hiểu. Bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau rất thoải mái, đúng không? Hắn thích cảm giác ở bên cạnh cô.
Ban đầu là vì phát hiện cô có sở thích giống Văn Tường, thích uống trà hoa, hắn mới không kìm nén được mà gần gũi. Nhưng sau đó cũng vậy, cô không đối xử lạnh lùng xa cách với hắn như Văn Tường, nhưng cũng không còn kiêu ngạo cường thế như trước đây. Ở bên cạnh cô rất thoải mái.
Nếu ở trong lòng hắn, Văn Tường chính là nữ thần, cần cẩn thận nâng đỡ, mà Diệp Cẩn Đồng trước đây lại là người ái mộ khiến hắn phức tạp vô cùng, không biết nên đối xử như thế nào, thì bây giờ Diệp Cẩn Đồng là một người bạn hắn có thể thật tình đối đãi.
Hắn không muốn mất đi tình bạn này.
Huống chi trước đây cô bị bắt cóc, khiến hắn hiểu ra tầm quan trọng của cô trong lòng hắn. Nếu lúc đó có chuyện xảy ra với cô, hắn sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chính mình.
Thôi Văn Tường miễn cưỡng khẽ nhếch môi, “Vì tôi không muốn trở về con người mà anh chán ghét!”
“Nghĩa là sao?” Hắn sửng sốt.
Lần này cô không trốn tránh ánh mắt của hắn nữa, ngẩng đầu đối diện với hắn: “Anh từng nói anh yêu Thôi tiểu thư đã qua thế. Cả đời này trừ cô ấy, anh sẽ không yêu bất cứ cô gái nào nữa. Vì thế tình yêu của cô gái khác đối với anh chỉ là gánh nắng…”
“Rồi sao?” Hắn không hiểu điều đó thì có liên quan gì đến tình bạn của bọn họ.
“Hình như… em yêu anh rồi, Vi Hữu Thư!” Cô nói nhỏ. Nhìn hắn kinh ngạc, trong lòng cảm thấy chua xót.
Mặc dù hắn nói thích Thôi Văn Tường, nhưng cô không cho rằng báo cho hắn biết cô chính là Thôi Văn Tường sẽ giải quyết được vấn đề giữa bọn họ.
Trên thực tế, gần đây cô vẫn hoài nghi mình có thật sự là Thôi Văn Tường hay không.
Dù sao chuyện linh hồn chuyển dời là một thứ rất ly kì. Gần đây đôi lúc cô nghĩ, không chừng cô chính là Diệp Cẩn Đồng, chẳng qua trong lòng vẫn yêu Vi Hữu Thư, nên mới ảo tưởng mình là Thôi Văn Tường. Huống chi cho dù cô có đúng là Thôi Văn Tường…
Hơn ba tháng trước ở bệnh viện, cô không nói cho hắn. Bây giờ muốn nói cũng đã chậm rồi.
Vi Hữu Thư không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời giật mình sửng sốt.
“Hôm đó anh nói với em, không muốn để cô gái mà anh không yêu hi vọng. Nếu đã như thế, anh đừng cho em hi vọng được không?” Cô cười khổ nhìn hắn.
Vi Hữu Thư nghi ngờ những gì trước mắt là do hắn sốt à sinh ra ảo giác!
Cách cô thích hắn là trốn hắn rất xa? Đây là kiểu thích gì vậy?
Hắn không vui, rất là không vui! Thậm chí còn bực bội hơn trước đây bị cô nhằng nhẵng bám theo.
Hắn thà… thà để cô cứ theo đuổi hắn giống như trước kia!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Vi Hữu Thư bị hù. Hắn không ngờ mình sẽ sinh ra ý tưởng như vậy. Giống như chỉ muốn cô nhìn hắn, quan tâm đến hắn…
“Vi quản lý, nếu không còn chuyện quan trọng nào nữa, tôi đi ra ngoài làm việc đây!” Không ngờ lần tỏ tình đầu tiên của cuộc đời lại ở trong tình huống như vậy, bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ chết người. Thôi Văn Tường thật muốn mau chóng rời đi.
“Chờ một chút!” Vi Hữu Thư đột nhiên đứng lên.
Hắn còn chưa suy nghĩ rõ ràng trong đống hỗn loạn này, không muốn cứ như thế mà thả cô ra.
Nhưng hắn vừa mới đứng lên, đầu óc càng ngày càng choáng váng. Hắn lắc lư, chân không thể chống đỡ sức nặng của cơ thể, “Rầm” một tiếng liền ngã thẳng tắp về phía sau.
“Vi Hữu Thư!” Thôi Văn Tường sợ hãi kêu lên, quên mất một phút trước mình còn muốn chạy trốn, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, “Anh làm sao vậy?”
Cô sợ hãi. Không ngờ hắn chưa nói liền ngất xỉu.
“Vi Hữu Thư?” Cô gọi thử.
Không có phản ứng…
Cô ngồi xổm xuống dò xét tình huống của hắn, thấy hai mắt nhắm nghiền, trên mặt đỏ rực một cách không bình thường, rõ ràng là không có ý thức.
Thôi Văn Tượng đành vươn tay đụng vào hai má của hắn, lại phát hiện nhiệt độ cao kinh người. Nhưng dùng tay đo chưa chắc đã chuẩn.
Cô do dự một lát rồi cúi đầu, chạm vào trán hắn, phát hiện thật sự nóng, lúc này mới kết luận hắn thực sự phát sốt.
Cô cuống quýt cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn số 119.
.*.
Bị Tuyển Giai Phu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận