Trì Yến Thanh ôm vai cô vào lòng, giọng nói dịu dàng dỗ dành cô: "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, đừng khóc! Hòa Hòa.
"
Tuệ Hòa lắc đầu, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt chăn, vùi mặt vào trong ngực người đàn ông, không thể khống chế được mà khóc lớn.
Cô vô cùng tỉnh táo biết rõ, đó không chỉ là mơ mà thôi.
Là quá khứ cô đã rõ ràng trải qua.
Khi còn bé, khi bị đánh bị mắng cô đã nghĩ rằng mình không phải là con ruột của bọn họ thì tốt biết bao.
Hiện tại khi nhận lại bố mẹ ruột, hóa ra cũng có thể máu lạnh như vậy.
Bất kể là khi còn bé, hay là hiện tại, cô vẫn luôn đều không có nhà, không có người nhà.
Bị tủi thân, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, không ai có thể cho cô dựa vào.
Trì Yến Thanh đưa tay lau đi nước mắt của Tuệ Hòa, cúi đầu xuống, an ủi hôn lên trán cô, không ngại phiền lòng trấn an cảm xúc của cô.
Hắn không cách nào nhìn trộm được giấc mơ của Tuệ Hòa, nhưng thấy cô khóc thành như vậy, vẫn là vô cùng đau lòng.
Loại cảm giác này hắn không thể nói rõ được, có lẽ là trong cuộc đời bốn mươi mấy năm qua của hắn cũng chưa từng có cảm xúc này.
Tuệ Hòa là con dâu của hắn, nhưng hắn lại cố tình sinh ra tâm tư khác.
Muốn chiếm cô làm của riêng.
Trì Yến Thanh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Tuệ Hòa lên, môi mỏng dọc theo hàng mi dài dính nước mắt của cô hôn qua, thanh âm nhu hòa dịu dàng, "Không sao, Hòa Hòa.
Không khóc! "
Tuệ Hòa nắm lấy tay áo sơ mi của Trì Yến Thanh, hàng mi rậm khẽ run lên, thút thít một lúc lâu mới dần dần bình phục lại.
Trì Yến Thanh nhìn dáng vẻ mảnh mai của Tuệ Hòa, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, trong lòng căng thẳng, ma xui quỷ khiến cúi đầu dán lên môi cô.
Tuệ Hòa sợ tới mức sửng sốt, đưa tay đẩy Trì Yến Thanh, nước mắt lại bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống, tiếng nói hơi khàn khàn, "Bẩn.
"
Trì Yến Thanh thở dài dịch môi đi, hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô: "Không bẩn, Hòa Hòa, không được nói về bản thân như vậy.
"
"Bẩn lắm.
" Tuệ Hòa nhắm mắt lại, trong lòng vừa chua xót vừa chát, có chút khó chịu quay mặt đi.
Cô không chỉ bị người đàn ông đêm đó chạm qua, cô từ trước đó còn bị kẻ gọi là người thân đè, kém chút để tên vô lại hủy hoại trong sạch.
Trì Yến Thanh giơ tay xoay mặt Tuệ Hòa qua, ánh mắt từ đôi mắt trống rỗng di chuyển xuống dưới, nhìn chằm chằm đôi môi hồng hào của cô một lúc lâu, chậm rãi cúi đầu lại dán lên.
Môi mỏng thử mút lên môi dưới của Tuệ Hòa, nhẹ nhàng mút vào.
Trì Yến Thanh hôn rất cẩn thận, sợ khiến Tuệ Hòa phản cảm, cũng không vào sâu, chỉ mút cánh môi cô, mút mút.
Hơi thở Tuệ Hòa hỗn loạn, môi tê dại, khiến đầu óc cô trong chớp mắt trống rỗng, bàn tay nhỏ bé vô lực níu chặt áo sơ mi của Trì Yến Thanh, không ngừng muốn chạy trốn.
Mới thoáng động, tay của Trì Yến Thanh nắm cằm cô liền siết chặt một chút, mang theo vài phần ý tứ cường ngạnh.
Mãi đến khi môi cô bị mút đến tê dại, thậm chí ngay cả thở cũng không thở nổi, lúc này Trì Yến Thanh mới buông cô ra.
Nhìn mặt Tuệ Hòa vì thiếu oxy lộ ra ửng hồng, Trì Yến Thanh không kìm được mà đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại, môi mỏng hôn dọc theo cổ cô.
Nụ hôn của Trì Yến Thanh vô cùng nóng bỏng, đầu ngón tay Tuệ Hòa khẽ run đi đẩy ngực hắn, "Ba, ba đừng! Đừng như vậy, bẩn lắm.
"
Trì Yến Thanh bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Tuệ Hòa ấn vào trong gối, hôn lên, dán vào cằm của cô khẽ gặm hai cái.
Đôi mắt đen kịt một mực khóa Tuệ Hòa lại, "Không bẩn, nếu thật sự cảm thấy bẩn, vậy để ba che lại giúp con được không?"
Tuệ Hòa không hiểu ý của Trì Yến Thanh, hắn cũng không định giải thích, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết.
——————