Bí Văn Công Tức


Cổ áo ngủ của khách sạn rất lớn, Trì Yến Thanh nắm chặt hai bên nhẹ nhàng kéo một cái, cảnh đẹp trước ngực Tuệ Hòa liền lộ ra không sót một chút nào.


Da của cô mềm mại, vết đỏ trên người vẫn còn, vết hôn trên da thịt lúc trước đã bị che đi không ít.


Không nhìn kỹ, không nhìn ra được.


Trì Yến Thanh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Tuệ Hòa vài cái, lúc đang định hôn tiếp, một bàn tay nhỏ bé non mịn đã chặn hắn lại.


Mặt Tuệ Hòa không tự giác mà cháy lên: "Không được, ba, con là con dâu của ba!"

Trì Yến Thanh kéo bàn tay che giấu của Tuệ Hòa, giơ lên đỉnh đầu, một tay giữ chặt hai cổ tay của cô: "Ta biết, không cần cố ý nhắc nhở.

"

Tuệ Hòa nghẹn lời, mím môi còn muốn nói gì đó, người đàn ông đè trên người cúi đầu trực tiếp cắn vào đầu vú sưng đỏ của cô.



Thân thể cô run rẩy một cái, trong cổ họng không tự chủ phát ra một tiếng rên yêu kiều.


Trì Yến Thanh ngậm đầu vú của Tuệ Hòa cắn cắn, lại nhổ ra, môi mỏng dán lên mút nhẹ, "Ta biết rõ mình đang làm cái gì, không phải chê bẩn sao? Che đi là được rồi.

"

Thế nhưng, họ là ba chồng con dâu đó!

Lời này của Tuệ Hòa kẹt trong cổ họng, vòng vo mấy vòng, cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng.


Trong đầu bỗng dưng nhảy ra ngày hôm đó, lời nói không đứng đắn trong miệng Lâm Niệm An.


Trì Yến Thanh không quan tâm đến sự giãy giụa trong lòng Tuệ Hòa, cầm lên một bên ngực, đầu lưỡi liếm qua liếm lại.


Đôi gò bồng đào này của cô rất đẹp, nằm thẳng, hình dạng vẫn đẹp không chịu nổi, bầu vú không quá lớn không bị tràn ra bên ngoài.


Mềm mại non mịn, kiều diễm vểnh cao, mê hoặc lòng người.


Tất nhiên Trì Yến Thanh biết cô con dâu này của mình có dáng người cực tốt, nhưng từ đầu đến cuối đều không tận mắt nhìn thấy sự mê người này.


Hơn nửa đời người của hắn, cũng không phải là không có thời điểm trẻ tuổi ngông cuồng, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn động dung hơn bất cứ lúc nào.


Trì Yến Thanh kiềm chế dục vọng đè nén dưới đáy lòng, cố gắng hôn ngực của Tuệ Hòa một cách dịu dàng, lưu luyến không ngừng trên vết đỏ, in dấu hôn khắp nơi, bao phủ bằng dấu vết của mình.


Đem đầu vú của cô mút đến phồng to một vòng, lúc này hắn mới cúi đầu lại dọc theo bụng cô hôn xuống từng tấc một.



Tuệ Hòa không dám nhìn Trì Yến Thanh, bất lực cắn môi, cô cũng không biết mình bị làm sao, thân thể mềm không ra hình thù gì.


Nơi bị hắn hôn, mơ hồ có chút nóng lên, cảm giác tê dại giống như dòng điện, tán loạn trong thân thể.


Hoàn toàn khác với cảm giác bị người ta khinh bạc lúc trước, gã đàn ông kia chạm vào cô, cô cảm thấy sợ hãi ghê tởm.


Nhưng bây giờ, cô biết mình hình như cũng không chán ghét.


Cảm nhận được môi lưỡi nóng bỏng của Trì Yến Thanh đi tới bên đùi mình, thân thể cô hung hăng run rẩy, hai cái chân nhỏ theo bản năng muốn thu lại.


"Đừng!"

Cô không có quần áo để thay, cho nên dưới áo ngủ là trạng thái không mặc gì, rất là xấu hổ.


Trì Yến Thanh đè hai chân của Tuệ Hòa mở ra hai bên, nhìn chằm chằm vào chân tâm mềm mại của cô, đôi mắt trầm đến dọa người.



Chân của cô mềm mại không còn hình dáng, bởi vì làn da hơi trắng, nơi riêng tư kia cũng chỉ là màu hồng đẹp đẽ, dưới lông tơ thưa thớt che lấp, giống như một cô gái nhỏ chưa hoàn toàn phát dục.


Khi để sát vào, ngửi thấy cũng chỉ là mùi thơm nữ tính dễ ngửi trên người cô.


Dụ dỗ người ta có chút miệng đắng lưỡi khô.


Tuệ Hòa cảm nhận được ánh mắt của Trì Yến Thanh, mặt đỏ đến sắp rỉ máu, khó chịu che đi chân tâm, trong giọng nói mềm mại mang theo khẩn cầu, "Đừng nhìn! "

Trì Yến Thanh cười ha ha, hôn một cái lên mu bàn tay cô, "Không phải ngại bẩn? Ba liếm sạch sẽ cho con.

"

Tuệ Hòa bị lời nói hạ lưu của hắn chấn động có chút thất thần, thấy hắn làm bộ muốn kéo tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch.


Nhỏ giọng nói, "Hắn ta chưa chạm qua nơi này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận