Bí Văn Công Tức


Tuệ Hòa đi ra bên ngoài, gương mặt đều nóng bừng.


Không bao lâu, Trì Yến Thanh tắm xong đi ra, trên người cũng chỉ mặc cái quần lót cô đưa vào, thân thể rắn chắc to lớn, quá mức bắt mắt, nhất là phần nhô lên dưới quần lót kia.


Tuệ Hòa không dám nhìn nhiều, kéo chăn lên rồi vùi mặt vào.


Phản ứng của cô chọc cho người đàn ông bật cười, hắn lên giường liền đem cô ôm vào trong ngực, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý, "Sao không dám nhìn?"

Tuệ Hòa được hắn ôm từ phía sau, lưng dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hơi ấm tỏa ra không ngừng khiến cô rối loạn tâm trí.


Cô không trả lời, chóp tai bỗng dưng bị hắn cắn một cái, hắn làm như có chút không vui, "Ba hỏi con, sao không trả lời?"

Không biết là buồn bực hay xấu hổ, mặt Tuệ Hòa nóng đến mức không còn hình dáng, thấy hắn lại lấy thân phận ba chồng để nói chuyện, cô kéo chăn xuống, quay đầu trừng hắn.


Người đàn ông lại thuận thế cúi đầu hôn lên mặt cô, xoa eo mềm của cô rồi lật cô lại, nắm lấy ngón tay của cô xoa nắn vuốt ve.


Tuệ Hòa rúc vào trong ngực hắn, nhìn thấy hoa hồng đặt ở góc, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, "Hoa là anh tặng?"

Trì Yến Thanh cong môi: "Ừ, thích không?"

Hắn nói bọn họ bây giờ coi như đang hẹn hò, vậy đương nhiên hắn sẽ cho cô đủ cảm giác đang yêu.



Cô gái trẻ tuổi đại khái đều thích như vậy, dù sao, yêu phải bắt đầu từ một bó hoa, người khác có, cô đương nhiên không thể thiếu.


Người khác không có, hắn cũng muốn có, cuộc sống sau này cũng phải bù đắp cho cô.


Ở bên hắn là thiệt thòi cho cô.


Hắn lớn tuổi hơn cô nhiều, lại bắt đầu với thân phận như vậy.


Tuệ Hòa ôm eo hắn, ngửa đầu dán đôi môi đỏ mọng lên cằm hắn, âm điệu mềm mại, "Thích lắm, cảm ơn ba!"

Cô thật sự không ngờ sẽ ở thủ đô nơi đất khách quê người, có thể nhận được hoa hắn đưa tới, cũng không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở ngoài cửa phòng cô vào đêm khuya.


Có đôi khi, trái tim rung động chính là không hề có dấu hiệu.


Cô biết mình sa ngã là không có đạo đức, nhưng mình thật sự không khống chế nổi, cũng không muốn khống chế.


Cô muốn, muốn nắm chặt lấy hắn.


 !

Buổi tọa đàm đầu tiên bắt đầu vào lúc tám rưỡi, khách sạn cách Đại học Thanh Hoa không xa, nhưng ăn bữa sáng cũng mất chút thời gian.



Cho nên Tuệ Hòa chưa đến bảy giờ đã dậy.


Rửa mặt xong, trang điểm nhẹ, 7 giờ rưỡi sẽ ra ngoài.


Sau khi cô rời giường không lâu Trì Yến Thanh cũng dậy theo, ôm lấy eo thon của cô, nhìn cô trang điểm trước gương.


Nét đẹp tự nhiên của cô rất tốt, làn da trắng nõn không tì vết, trang điểm cũng chỉ là tô điểm thêm mà thôi.


Tuệ Hòa bị bàn tay to của hắn sờ soạng đến run cả tay, son môi suýt chút nữa bị bôi lệch, mất hứng trừng mắt nhìn hắn một cái, bảo hắn đừng nghịch ngợm.


Trì Yến Thanh thì hôn lên bờ vai trần của cô: "Khi nào kết thúc?"

Tuệ Hòa cẩn thận tô lại son môi, xoay người lại ôm lấy cổ hắn, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn, nhìn đôi môi mỏng bị dính son, cười như một con mèo đạt được mục đích.


"Phải năm giờ chiều mới có thể kết thúc, bữa trưa em và giáo sư trường học cùng ăn ở căng tin trong trường, thời gian rất gấp, không thể ở cùng anh.

"

"Ừ, anh cũng có công việc muốn bàn, kết thúc việc anh tới đón em.

" Trì Yến Thanh ôm eo thon của cô, lẳng lặng ôm cô một lúc, dưới sự thúc giục của cô mới buông tay ra.


Nhìn cô gái vội vàng thay quần áo, vội vã muốn ra ngoài, hắn rất muốn mang cô theo bên người.


Nhưng hắn cũng vui vẻ, cô ở trên bục giảng mình thích, thần thái sáng láng, bộ dáng thong dong tự tin, tỏa sáng rực rỡ.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận