Bí Văn Công Tức


Có lẽ là bị ba chồng nhắc nhở, gần đây Trì Kỵ về nhà cũng thường xuyên hơn.


Thường xuyên tìm ba chồng bàn về hạng mục công ty.


Hình như là phương diện tài chính xảy ra vấn đề, bên Trì Yến Thanh không hỗ trợ vốn cho hạng mục trò chơi của Trì Kỵ nữa.


Tuy Trì Kỵ tự mình làm một công ty trò chơi, nhưng thị phần của trò chơi chỉ có một chút như vậy, mấy công ty lớn đều chiếm phần lớn thị trường.


Lợi nhuận ít ỏi, công ty của Trì Kỵ cũng vừa mới bắt đầu, làm trò chơi, giai đoạn đầu chính là liên tục đốt tiền, còn chưa tới giai đoạn sinh lời.


Mấy năm gần đây đều là Trì gia hỗ trợ tài chính cho sự nghiệp của Trì Kỵ, trước mắt Trì Yến Thanh cắt đứt tài chính, công ty của Trì Kỵ lập tức rơi vào tình trạng khó khăn.


Hai ba con thường xuyên cãi vã trong không vui.



Lần này cũng như thế, lúc Tuệ Hòa đi ngang qua thư phòng đã nghe thấy tiếng ly bị ném vỡ bên trong, nhất thời sững sờ ở ngoài cửa.


Tiếp theo đó là tiếng người đàn ông tức giận gầm nhẹ: "Cút ra ngoài!"

Tuệ Hòa còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, rất nhanh cửa thư phòng đã bị người từ bên trong mở ra.


Trì Kỵ thấy Tuệ Hòa đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Tuệ Hòa một cái, tức giận xoay người đi xuống lầu.


Cửa thư phòng mở rộng, Tuệ Hòa thu tầm mắt lại, vừa lúc nhìn thấy Trì Yến Thanh ngồi ở sau bàn làm việc, hắn giống như bị chọc tức không nhẹ, ngón tay thon dài đẹp mắt xoa xoa huyệt thái dương.


Người hầu đi lên đưa nước trà cũng bị biến cố này làm cho sợ tới mức đứng im tại chỗ, do dự không biết có nên đưa vào hay không.


Tuệ Hòa nhận lấy ấm trà, bảo người hầu đi xuống trước, sau đó tự mình bưng ấm trà vào thư phòng.


Tuệ Hòa rót trà, đặt lên trên bàn làm việc, giọng nói mềm nhẹ, "Ba, ba bớt giận, kẻo hại thân thể.

"

Trì Yến Thanh mặt trầm như nước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Hòa vài giây, bỗng dưng phát ra một tiếng cười lạnh: "Thế nào? Con cũng cảm thấy ta lớn tuổi sức khỏe không tốt?"

Tuệ Hòa không ngờ hắn sẽ giận cá chém thớt lên mình, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bối rối phủ nhận, "Con không có ý này, ba bây giờ đang tuổi sung sức, đương nhiên là thân thể khỏe mạnh, con chỉ hy vọng ba đừng ảnh hưởng tới tâm trạng.

"
  
"Thân thể khỏe mạnh?" Trì Yến Thanh thần sắc không thay đổi, chỉ là màu mực trong đôi mắt càng ngày càng đậm sâu.


Tuệ Hòa gật đầu, cũng không cảm thấy có gì không ổn, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, "Ba nhìn không thấy già chút nào.


"     

Có thể nói, không chỉ phụ nữ mới quan tâm tuổi tác, đàn ông cũng vậy.


Đặc biệt là đàn ông đến tuổi này như Trì Yến Thanh.


Trì Yến Thanh nhíu mày, nhàn nhạt mở mắt ra, giơ tay vẫy vẫy, "Được rồi, ra ngoài trước đi.

"

Tuệ Hòa đáp vâng, rất biết ý rời khỏi thư phòng.


Buổi tối, Trì Kỵ không biết vì lý do gì, buổi sáng mới đóng sập cửa rời đi, lại trở về rồi.


Lúc ăn cơm cũng rất hòa hợp, đều ngầm hiểu không nhắc tới chuyện xảy ra trong thư phòng.


Điều khiến Tuệ Hòa bất ngờ là, Trì Kỵ ngủ lại ở Trì gia, từ lúc kết hôn đến nay, số lần anh ta ở Trì gia có thể đếm trên đầu ngón tay.



Thái độ khác thường của Trì Kỵ khiến cô có chút trở tay không kịp.


Liên tiếp mấy ngày, đều là như thế.


Tuệ Hòa cũng không cảm thấy anh ta đã thay đổi, thái độ của anh ta đối với cô vẫn chán ghét như thường ngày.


Kể cả khi ngủ cũng cách cô rất xa, sợ chạm vào cô.


Ngược lại mẹ chồng Tống Văn Thù rất vui khi thấy vậy, lén nói với cô nhiều lần, bảo cô chuẩn bị chút điểm tâm, thừa dịp con trai ngủ ở nhà, cố gắng sớm có con.


Tuệ Hòa ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi buồn cười, chuyện mang thai không phải một mình cô có thể làm được.

——————



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận