Nếu như ông trời đã cho cậu được sống lại thêm một lần nữa.
Vậy thì Lâm Thanh Yến sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Kiếp trước cậu đã bị những viên đạn bọc đường của Lý Hằng lừa gạt, gương mặt của người này khi nhìn vào trông rất trung hậu và thật thà, nhưng thực tế lại là một con cáo nham hiểm và xảo quyệt, đến cả cái công ty giải trí Bạch Kim mà Lý Hằng đang làm việc kia cũng là một công ty mờ ám.
Lý Hằng nói công ty giải trí Bạch Kim là một công ty lớn, có nguồn lực tốt, đối xử với nghệ sĩ dưới trướng cũng rất tốt. Ban đầu hắn ta cam kết với Lâm Thanh Yến rằng chỉ cần cậu ký hợp đồng thì sau này sẽ có thể giúp cậu hát, nhảy và phát hành album, quay phim truyền hình và điện ảnh, nhận quay . Những việc này có thể giúp cậu kiếm được rất nhiều tiền.
Đợi đến lúc kiếm được tiền rồi thì sau này sẽ không cần phải sống những ngày tháng cơ cực như thế này nữa.
Lâm Thanh Yến vào lúc đó là một người rất đơn thuần và ngây thơ, cũng rất cần tiền, lại cộng thêm Lý Hằng rất giỏi lừa người nên cậu không do dự gì nhiều mà lập tức ký hợp đồng mười năm với công ty giải trí Bạch Kim.
Lâm Thanh Yến muốn kiếm tiền không phải là vì muốn bản thân có một cuộc sống tốt đẹp. Ba cậu đêm ngày cờ bạc nghiện ngập, nợ nần chồng chất, chủ nợ lúc nào cũng có thể kéo tới tận nhà làm loạn khiến cho cuộc sống của gia đình không ngày nào được yên ổn.
Lúc đó Lâm Thanh Yến chỉ mới mười bảy tuổi, còn đang học năm cuối cấp ba, thành tích học tập của cậu rất tốt. Nhưng không phải do thiên phú, mà bởi vì cậu rất chăm chỉ, mỗi ngày cậu đều thức dậy lúc năm giờ sáng để học bài và ngày nào cũng học tới mười hai giờ đêm mới đi ngủ.
Những ngày tháng như vậy tuy rất vất vả nhưng lại rất mãn nguyện, ước muốn lớn nhất lúc đó của cậu chính là thi đậu vào một trường đại học chất lượng và thăng tiến.
Nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, trong nhà nợ nần chồng chất, thế nên ba mẹ không cho cậu học đại học. Nói cậu là con trai cả trong nhà, em trai cậu vẫn đang học cấp hai, cậu lớn rồi nên phải phụ gánh vác mọi chuyện trong nhà.
Giấc mộng đại học đẹp đẽ ấy của cậu bất ngờ bị tan vỡ bởi vài lời nói của bố mẹ, năm mười bảy tuổi, cậu bỏ học, rời nhà đi kiếm việc làm để kiếm tiền. Nhưng tuổi cậu vẫn còn nhỏ, lại còn không có học vấn, vì vậy không ai muốn nhận cậu.
Lâm Thanh Yến chỉ có thể làm việc bán thời gian, bất cứ công việc dơ bẩn mệt nhọc nào cậu cũng đều làm qua, có lúc một ngày phải làm hai ba công việc, mỗi ngày chỉ còn lại vài tiếng ngắn ngủi để nghỉ ngơi.
Số tiền kiếm được cũng không giữ lại, mỗi tháng cậu chỉ giữ lại vài trăm tệ để sống, số tiền còn lại chuyển hết toàn bộ cho ba mẹ, em trai phải đi học, còn phải trả nợ, cậu thanh niên chỉ mới mười mấy tuổi đã bị gánh nặng cuộc sống đè nặng đôi vai.
Vì vậy lúc Lý Hằng vươn cành ôliu ra, cậu đã bị lừa, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, cậu cũng muốn đưa tay bắt lấy, cho đến khi tia hy vọng ấy vỡ tan thành từng mảnh.
“Tiểu Lâm, có phải cậu gặp phải khó khăn gì không? Hay là không hài lòng với điều khoản nào trong hợp đồng? Cậu nói thật cho anh Lý nghe đi, tất cả những chuyện này đều có thể giải quyết được.”
Trong quán cà phê, Lý Hằng chân thành nhìn chàng trai ở phía đối diện, nhưng chàng trai vẫn tỏ ra không quan tâm gì mấy mà lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên, trong ánh mắt ấy không hề có chút vui vẻ, “Không có vấn đề gì cả, là tự tôi không muốn kí nữa.”
“Tại sao?” Lý Hằng kích động đứng dậy đập tay lên mặt bàn, vài giọt cà phê tràn ra ngoài, trong mắt hắn ta hiện lên một tia tức giận, như thể giây tiếp theo sẽ nắm lấy cổ áo của cậu mà đánh cho một trận vậy.
Lâm Thanh Yến vẫn thản nhiên như không có gì.
Lý Hằng là một kẻ đạo đức giả, sẽ không tùy tiện động tay động chân.
Hắn ta hít sâu vài cái, tâm trạng đã nhanh chóng ổn định trở lại. Lý Hằng lại ngồi xuống, trên gương mặt lại một lần nữa hiện lên vẻ trung hậu hiền hòa giả tạo đó, giống như khuyên nhủ một tiểu bối không hiểu chuyện, tận tình nói: “Tiểu Yến, anh Lý biết gia cảnh của cậu rất khó khăn, cho nên muốn trao cơ hội này cho cậu, anh rất xem trọng cậu, chỉ cần ký tên vào, tiền đồ trong tương lai của cậu nhất định sẽ rộng mở…”
“Ngài Lý, ngài giữ lại mấy lời này đi lừa gạt người khác đi.”
Lâm Thanh Yến đứng dậy, cười vào mặt Lý Hằng, giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cậu trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng như nước trong suối: “Yên tâm đi, tôi sẽ thu dọn đồ đạc và rời khỏi chung cư ngay trong hôm nay."