Lâm Thanh Yến mở vali ra, gần một nửa trong đó chứa đầy sách, những món đồ còn lại chỉ là vài bộ quần áo, khi đóng gói những thứ không dùng được đều đã ném đi.
Vali không lớn cũng không nhỏ nhưng vẫn hơi khó nhấc nó lên vì trọng lượng của những cuốn sách không hề nhẹ.
Không biết sao Cố Phi có thể dễ dàng mang nó lên mấy chục bậc thang mà vẻ mặt không hề thay đổi.
Cậu để ý thấy dáng người của người đàn ông này rất thon dài và cân đối, không phải loại đàn ông cơ bắp, dáng người cao và đĩnh đạc nhìn rất đẹp mắt, qua bộ quần áo, có thể cảm nhận được những đường cơ bắp bên trong rất cân đối, rất có sức hút.
...
Lâm Thanh Yến ngây ngẩn cả người khi nhận ra mình đang nghĩ gì, nhanh chóng lắc đầu để thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu, lặng lẽ cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.
Cậu lấy quần áo rồi bước nhanh vào phòng tắm, phòng tắm rất rộng, sát tường có một bồn tắm massage có thể chứa được hai người lớn.
Lâm Thanh Yến không có ý định nằm trong bồn tắm hưởng thụ, trực tiếp đi tắm, trong phòng tắm có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, thân thể trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên ẩn trong không gian tràn ngập hơi nước, đường cong uốn lượn, những đường nét ngây ngô trên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Trong phòng ngủ chính bên kia cũng vang lên tiếng nước chảy tương tự, cửa phòng tắm đóng chặt, người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lau mặt, mái tóc mỏng trên trán được vuốt lên để lộ một khuôn mặt hoàn hảo, điển trai và trưởng thành.
Những giọt nước ấm áp chảy dọc theo quai hàm, ngang qua hầu kết và xương quai xanh gợi cảm, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ bắp rõ ràng, cơ bụng tám múi săn chắc gợi cảm, cực kỳ bùng nổ...
Lâm Thanh Yến đoán không sai, Cố Phi nhất định thuộc loại người mặc quần áo trông gầy nhưng cởi quần áo ra lại là kiểu có da có thịt.
Mười phút sau, Cố Phi từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, mái tóc ngắn vẫn còn đang nhỏ nước, hình dáng cổ chữ V khiến lồng ngực thấp thoáng, kết hợp với gương mặt đó càng thêm cấm dục và gợi cảm.
Tóc của người đàn ông này rất ngắn, dùng máy sấy tóc sấy vài lần, theo thói quen trước đây, sau khi sấy xong sẽ lên giường nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại cầm máy sấy im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, hắn đặt máy sấy tóc xuống, quay người, mở cửa đi ra ngoài.
Vài phút sau, Cố Phi từ phòng bếp đi lên, trên tay còn có thêm một cốc sữa nóng đứng trước cửa phòng Lâm Thanh Yến đôi môi mỏng nhợt nhạt hơi mím lại, nâng lên ngón tay thon dài gõ lên cửa.
"Cố tiên sinh?" Khoảnh khắc cửa mở ra, Lâm Thanh Yến sửng sốt, đôi mắt không thể không dừng lại trên khuôn mặt của người đàn ông trong hai giây, sau đó có chút không được tự nhiên rũ mắt xuống, ánh mắt vô tình dừng lại lồng ngực như ẩn như hiện của người đàn ông.
...
"Ừm... Anh có việc gì sao?"
Cố Phi đã sớm tìm lý do cho minh "Uống một cốc sữa nóng, sẽ giúp ngủ ngon hơn." Nói xong liền đưa ly sữa trong tay ra, ý muốn cậu nhận lấy.
Trong mắt Lâm Thanh Yến rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau khi do dự một lúc, cậu đưa tay nhận lấy sữa, lễ phép và nghiêm túc nói lời cảm ơn với người đàn ông.
Nơi lòng bàn tay chạm vào nơi ấm áp, trái tim cũng trở nên ấm áp.
Cậu không biết tại sao Cố Phi lại tốt với mình như vậy.
Nhưng điều đó không ngăn được cậu cảm động trước những hành động nhỏ nhặt này của đàn ông, bởi trên đời này có rất ít người thực sự tốt với cậu.
Từ tầm nhìn của Cố Phi, chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên hai tay cầm ly sữa, ánh mắt hơi rủ xuống, hàng lông mi dày và dài khẽ run run, vô cùng ngoan ngoãn.
Thiếu niên hình như vừa mới tắm xong, thời tiết ở Nam Thành lúc này khá nóng, mặc một chiếc quần đùi rộng màu đen cách đầu gối mười centimet, thân trên mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp, cánh tay gầy tiếp xúc với không khí.
Quần áo rất sạch sẽ và thoải mái, phù hợp với độ tuổi của bé.
Cố Phi cảm thấy làn da của cậu bé còn trắng trẻo và mềm mại hơn cả sữa cậu cầm trên tay.
Lâm Thanh Yến lớn lên cao gầy, áo ba lỗ trên người rất rộng, Cố Phi vô tình liếc nhìn, thậm chí xuyên qua cổ áo rộng còn nhìn thấy cảnh đẹp bên trong.
...
Người đàn ông bình tĩnh quay đi, chuyển ánh mắt sang cánh tay trái của Lâm Thanh Yến, hắn khẽ cau mày và hỏi: "Cánh tay cậu bị làm sao vậy?"
"Cái gì?" Lâm Thanh Yến nhìn theo ánh mắt của người đàn ông và nhìn cánh tay mình. Trên cánh tay có vài vết bầm tím mờ, to bằng ngón tay cái, xét hình dạng thì chắc chắn là do bàn tay của ai đó gây ra.
Cậu nhanh chóng nhớ ra buổi chiều, cậu đã từ chối lời mời ký hợp đồng của Lý Hằng ở quán cà phê, Lý Hằng rất tức giận đuổi theo cậu ra ngoài và dùng vũ lực nắm lấy cánh tay cậu.
Đây có lẽ là nguyên nhân gây ra những vết bầm tím này.
Cậu không cảm nhận được cơn, đương nhiên không thể nhận ra, hơn nữa chỉ là một vết thương nhỏ, Lâm Thanh Yến cũng không coi trọng, thản nhiên cười nói: "Chắc là lúc đó tôi đã va phải thứ gì đó, không cần để để ý, đừng lo lắng, hai ngày nữa là hết thôi."
Cố Phi trầm mặc mấy giây, mới nói ra hai chữ: "Đợi." Nói xong, hắn xoay người rời đi. Sau vài phút, cầm theo một túi đá đi đến.
Lâm Thanh Yến hai tay cầm ly, ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ hắn, nhưng ly sữa bò đã vơi đi một nửa, Cố Phi chưa bao giờ thấy người nào ngoan như vậy.
"Vào trong ngồi đi, tôi chườm đá cho cậu."
"Cố tiên sinh, làm phiền anh quá, tôi không thấy đau chút nào, thật sự không cần.. "
"Ngồi xuống."
Giọng điệu bình tĩnh của người đàn ông tràn đầy sự không cho phép cãi lời, cuối cùng Lâm Thanh Yến cũng không từ chối, cậu không muốn hắn không vui nên vẫn ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.
Cố Phi ngồi bên cạnh Lâm Thanh Yến, cầm túi đá nhẹ nhàng chườm đá cho thiếu niên, chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy vết thương trên cánh tay trắng nõn của thiếu niên, rất chướng mắt.
Lâm Thanh Yến nhìn bộ dáng nghiêm túc của người đàn ông, không khỏi nói: "Cố tiên sinh, anh đúng là người tốt."
Cố Phi mím môi, hiển nhiên không có ý định tranh cãi, không đồng ý cũng không bác bỏ, không phải với ai hắn cũng tốt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người ở gần nhau, Cố Phi chú ý tới vạt áo của thiếu niên có hai lỗ nhỏ, hình như đã mặc nó rất lâu.
Vali của Lâm Thanh Yến vẫn mở, Cố Phi nhìn sang bên đó, phát hiện nửa vali có sách, hình như là dụng cụ học tập.
“Cậu không đi học à?” Cố Phi đột nhiên hỏi.
Mười chín tuổi, lẽ ra phải vào đại học, sao có thể ngồi một mình trên đường, không nhà để về, ăn bánh bao không chút bổ dưỡng, mặc quần áo cũ nát?
Cuộc sống của thiếu niên thật khó khăn.
“Mấy tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã bỏ học.”
Lâm Thanh Yến thờ ơ mỉm cười.