Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Cố Phi đích thân đưa Lâm Thanh Yến đến địa điểm phỏng vấn, ngồi trong xe nhìn cậu và Lục Vũ Kỳ đi vào tòa nhà, sau đó mới quay mặt đi, chiếc Maybach đỗ bên ngoài không lập tức rời đi.

Cố Phi lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, cắn vào miệng, kim loại phát ra âm thanh chói tai, ngọn lửa châm lên điếu thuốc, người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài cân đối hút vài hơi, ẩn mình trong làn khói. Đôi mắt đen và sâu càng thêm thâm trầm.

Điếu thuốc giữa ngón tay hắn đã cháy một nửa, hắn vùi nó vào trong chiếc gạt tàn trên xe, sau đó nhấc chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, mở ra và gọi điện.

"Trước đó tôi có nhờ cậu điều tra gia đình kia còn nhớ không?"

"Tất nhiên là nhớ. Cố gia, ngài có gì phân phó?"

"Tìm cách lấy được mẫu DNA của Chu Nguyệt Lan và Lâm Kiến Nguyên, càng sớm càng tốt."

"Được, không thành vấn đề."

Cố Phi lại nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại, lời nói lúc sáng với Lâm Thanh Yến không phải là nói đùa, hắn thật sự nghi ngờ đứa nhỏ không phải là con ruột của vợ chồng đó.

Một nguyên nhân hiển nhiên là Lâm Thanh Yến trông không giống ba mẹ và em trai, ngoại hình của cậu quá nổi bật và không có điểm tương đồng với Chu Nguyệt Lan và Lâm Kiến Nguyên có vẻ ngoài bình thường, tuy nhiên, em trai lớn lên lại giống ba mẹ.

Nguyên nhân thứ hai là Chu Nguyệt Lan quá thiên vị đứa con út nhưng lại nhắm mắt làm ngơ trước đứa con trai cả ngoan ngoãn và hiểu chuyện, thậm chí có thể coi là áp bức, để một đứa nhỏ còn chưa lớn bao nhiêu đi làm phụ giúp gia đình.

Ý tưởng của Cố Phi rất đơn giản, chỉ cần xét nghiệm ADN là có thể biết chân tướng, nếu là con ruột thì hành vi của hai vợ chồng này càng quá đáng, hắn tuyệt đối không để đứa nhỏ bị bắt nạt.

Nếu đứa nhỏ không phải là ruột thịt thì sẽ giúp đứa trẻ tìm được ba mẹ ruột của mình.

"Cố Phi, thật sự là cậu, sao cậu lại ở đây?"

Cố Phi thu hồi suy nghĩ, ngước mắt nhìn người đứng ngoài cửa sổ xe, chính là An Cảnh, hắn hạ cửa sổ đang mở nửa chừng xuống, cho dù là đối mặt với người bạn tốt lâu năm, hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ: “Đưa đứa nhỏ trong nhà đến phỏng vấn."

An Cảnh cũng vừa mới xuống xe, đến đây vì nhìn thấy chiếc xe quen mắt bên cạnh. Không nghĩ tới thật sự là Cố Phi, càng làm anh kinh ngạc là những lời Cố Phi nói.

Đứa nhỏ trong nhà?


"Mẹ cậu sinh cho cậu một đứa em trai từ khi nào vậy? Sao tôi lại không biết?" An Cảnh nói xong, lại chợt nhận ra: "Đứa trẻ mà cậu nói đến có phải là em họ của cậu hay không, Lục Vũ Kỳ? Tôi nhớ thằng nhóc đó cũng đăng ký tham gia tuyển tú?"

Cố Phi im lặng, "...Ừm."

An Cảnh: "Thật đúng là, vậy tôi không nói chuyện với cậu nữa, hôm khác chúng ta tụ tập một bữa. Lâu rồi tụi mình không cùng nhau uống."

Cố Phi: "Được."

Những người ngồi, đứng hoặc ngồi xổm ngoài hành lang đều là những thực tập sinh được phỏng vấn ngày hôm nay. Có người căng thẳng đến mức run cả chân. Chỉ có Lục Vũ Kỳ bình tĩnh ngồi trên ghế dài chơi game.

Lâm Thanh Yến ngồi ở bên cạnh, hơi mím môi, sắc mặt có chút ngưng trọng, vốn dĩ rất tự tin, nhưng ai ngờ chân trái của cậu đột nhiên bị thương, Cố Phi lại không cho cậu nhảy.

Nếu một người bình thường dưới tình huống vận động kịch liệt như vậy, chắc chắn vết thương sẽ bị rách ra, kèm theo đó là cơn đau dữ dội.

Lâm Thanh Yến sẽ không cảm thấy đau đớn, nếu là lúc trước chắc chắn cậu sẽ không lo lắng như vậy, nhảy thì cứ nhảy cũng không có gì to tát, nhưng hiện tại Cố Phi lo lắng cho cậu như vậy nên trong lòng cậu có chút do dự.

"Lâm Thanh Yến, cậu còn đang suy nghĩ về việc nhảy hay sao vậy? Nhìn xem chân cậu bị thương như thế nào kìa?" Lục Vũ Kỳ ngước mắt liếc cậu một cái, sau đó cúi đầu chơi game, "Anh họ của tôi nhờ tôi chăm sóc cậu."

Lâm Thanh Yến không có tự tin nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy."

Lục Vũ Kỳ: "Hửm?"

Lâm Thanh Yến: "Không nhảy thì không nhảy, đau như vậy thì ai mà nhảy. "

Số của Lục Vũ Kỳ được xếp trước Lâm Thanh Yến, đợi hơn một tiếng mới tới lượt Lục Vũ Kỳ, tiến vào được mười phút đã ra ngoài. Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng và ngầu lòi hai tay đút túi quần. Điều đầu tiên cậu ta nói là cảnh cáo Lâm Thanh Yến: "Cẩn thận, không được nhảy."

"...hiểu rồi.” Vậy cậu sẽ biểu diễn đứng tại chỗ dạng chân?

Trong phòng phỏng vấn có sáu người ngồi, trong đó có một phó đạo diễn và một giáo viên chuyên nghiệp, ngồi ở giữa là một thanh niên cao ráo tuấn tú, anh ta đang thản nhiên xem thông tin trước mặt, ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy nền màu xanh lam, trên ảnh chứng minh thư, bên cạnh là tên của chủ sở hữu, Lâm Thanh Yến.


Những người phỏng vấn khác đang thảo luận.

"Ngoại trừ Lục Vũ Kỳ, những đứa trẻ trước đó đều không giỏi lắm, kỹ năng ca hát và nhảy múa ở mức trung bình, ngoại hình cũng ở mức trung bình."

"Người tiếp theo... thực ra rất đẹp trai, Lâm Thanh Yến, Hải Thanh Hà Yến... tên cũng rất hay. Nhưng mà thời gian thực tập còn chưa đến nửa tháng? Có nghiêm túc không vậy?"

"Bộ dạng sạch sẽ này thực sự rất tốt. Nếu nhìn kỹ... giữa hai lông mày, lớn lên có chút giống thầy An?"

“Nghe lời thầy nói, quả thực có chút giống. Thầy An thấy thế nào?”

An Cảnh nghe vậy, rời mắt khỏi bức ảnh nhỏ, cong môi, lộ ra ý cười rất nhỏ: “Muốn biết thế nào thì để người vào thử xem.” “

"Để số 8 vào.”

“Ừ.”

Nhân viên công tác đi ra ngoài.

Không lâu sau, một chàng trai trẻ gõ cửa bước vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào, ngay cả An Cảnh vừa rồi lười biếng và bất cẩn cũng chỉnh lại tư thế, không hề rời mắt khỏi chàng trai trẻ.

So với những thí sinh trang điểm tinh xảo và ăn mặc thời trang, thì thực tập sinh tên Lâm Thanh Yến này ăn mặc quá giản dị, khuôn mặt không trang điểm, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, dáng người đơn bạc.

Ngay cả khi không trang điểm, khuôn mặt cũng đủ gây ấn tượng khi xuất hiện, sạch sẽ, làn da khỏe trắng nõn gần như không có khuyết điểm, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp mà không mất anh khí, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại nhìn rất ngoan ngoãn, mang theo một chút sự ngây ngô của thiếu niên.

Ngay cả trong làng giải trí vốn có rất nhiều trai xinh gái đẹp thì đây cũng là gương mặt khiến người ta khó quên được.

Ban đầu Lâm Thanh Yến cũng không lo lắng như vậy, nhưng cậu không ngờ lại gặp An Cảnh ở đây, vị này không chỉ hát được nhảy được mà còn giành được giải ảnh đế cao quý, là một ảnh đế đỉnh cấp lưu lượng, đồng thời là anh cả của An Nam Ý.


Bỏ qua mối quan hệ của An Nam Ý, cậu vẫn rất sùng bái An Cảnh, bây giờ chợt nhìn thấy người thật, cậu không khỏi có chút căng thẳng, cứng ngắc cúi chào 90 độ, hai tay cầm micro, khô khan nói: “Chào các thầy, buổi chiều tốt lành.Tôi là thí sinh số 8 hôm nay Lâm Thanh Yến. Năm nay hai mươi...mười chín tuổi, đến từ Nghệ Hoa Entertainment.

Một trong những người phỏng vấn nhẹ nhàng nói: "Tôi thấy bạn hơi lo lắng, không sao đâu, hãy thư giãn đi."

"Lâm Thanh Yến đúng không? Trong hồ sơ nói rằng bạn chỉ mới tập luyện chưa đầy nửa tháng? An Cảnh chống khuỷu tay lên và đan các ngón tay vào nhau, tựa cằm vào mu bàn tay.Trên khuôn mặt có chút ý cười nhưng những gì anh ta nói lại không khách khí chút nào: " Với thời gian ngắn như vậy, bạn có thể nhảy và hát hay không?"

Lâm Thanh Yến thu lại cảm xúc của mình và không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh* nói:"Có."

*Ton hót, nịnh nọt người có chức quyền để làm hại người khác, mưu lợi cho mình.

Mặc dù cậu đã tiếp xúc với ca hát và nhảy múa đã nhiều năm ở đời trước, nhưng đời này cậu chỉ học hơn mười ngày, bị nghi ngờ cũng là chuyện bình thường và cách tốt nhất là chứng minh chúng bằng hành động thực tế.

An Cảnh hơi nhướng mày nói: “Vậy thì bắt đầu thể hiện đi.”

Lâm Thanh Yến gật đầu, “Tiết mục hôm nay tôi chuẩn bị là “Tình yêu vĩnh viễn không mất đi.”

Nói xong, cậu bắt đầu cất lời, giọng nói trong trẻo du dương của chàng trai thông qua micro truyền đến tai mọi người có mặt, trong sự dịu dàng lộ ra dấu vết tình cảm còn đọng lại:

“Em yêu dấu đang trốn ở nơi nào ngẩn người vậy,

Có tâm sự gì khiến em không cách nào xua tan đi?

..........

Em đã cho anh một tình yêu mà cả đời này anh cũng không muốn lạc mất,

Tin tưởng hành trình tình yêu này là sao trời biển rộng,

..."

Khi lời bài hát đầu tiên cất lên, những người phỏng vấn có mặt, bao gồm cả những nhân viên đang bận rộn không khỏi dừng việc đang làm im lặng lắng nghe, nhìn chàng trai trẻ đẹp trai sạch sẽ với đôi mắt rũ xuống, đôi môi mỏng xinh đẹp mấp máy, những đường nét trên khuôn mặt vừa thanh tú lại lạnh lùng.

Ánh mắt An Cảnh cũng dán chặt vào chàng trai trẻ, nhìn cậu một cách chăm chú và nghiêm túc, thực ra bài hát này không có quá nhiều kỹ xảo, nhưng giọng hát của chàng trai rất tốt có thể truyền tải đến người nghe rất nhiều cảm xúc, khi hát cũng rất tập trung và nghiêm túc, ấn sâu vào lòng người nghe.

Quả thực là ngoài dự đoán.


Hát quả thật không tồi chút nào.

Tiếng hát dừng lại, không khí im lặng trong vài giây cho đến khi An Cảnh đi đầu vỗ tay và những người khác cũng theo sau.

Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói lời cảm ơn.

Cậu không khỏi liếc nhìn người đàn ông ngồi ở giữa, người có những nét trên khuôn mặt khá giống cậu, An Cảnh kỳ thực không có biểu cảm gì, cũng không bình luận gì về biểu hiện vừa rồi của cậu.

An Cảnh hỏi: “Ngoài ca hát, cậu còn có thể nhảy được không?”

Lâm Thanh Yến có cảm giác An Cảnh không hiểu sao không hài lòng lắm… cậu im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Tôi có thể nhảy. Nhưng bây giờ tôi không thể nhảy được."

An Cảnh khó hiểu cau mày, "Hửm? Tại sao?" "

"Sáng nay chân trái của tôi vô tình bị thương."

Lâm Thanh Yến nói rồi vén quần lên, để lộ bắp chân được quấn băng trắng. Thực ra vừa rồi cậu thật sự có cảm giác muốn lập tức nhảy dù sao cũng không đau.

Nhưng nghĩ tới những lời Cố Phi nói với mình, trong lòng giằng co một lúc, cuối cùng cậu cũng đành bỏ cuộc.

An Cảnh: “Đánh nhau bị thương?”

“Hả?” Lâm Thanh Yến không hiểu tại sao người kia lại hỏi như vậy, nhưng thành thật lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải, sáng nay lúc trèo cây tôi vô tình ngã xuống không cẩn thận bị thủy tinh làm bị thương." Dừng một chút cậu bổ sung:"Tôi không đánh nhau."

...

Không khí lại yên tĩnh thêm hai giây nữa, một nhân viên không nhịn được bật cười, anh chàng đẹp trai này không cần phải thành thật như vậy đâu nhưng mà có chút đáng yêu.

Lâm Thanh Yến nghe được tiếng cười, lỗ tai không khỏi nóng lên, vừa rồi có phải cậu mất mặt rồi không?

An Cảnh mím môi, cố gắng nhịn cười, "Ừ...bạn thực tập sinh thích trèo cây, mời bạn ra ngoài trở về đợi thông báo."

"...." Lâm Thanh Yến bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận