Tửu lượng của Lâm Thanh Yến khá tốt, sau khi ra mắt ở kiếp trước, cậu phải đi đủ loại xã giao, người quản lý thường xuyên dẫn cậu đi gặp ông chủ, đạo diễn và nhà sản xuất.
Cậu không thích kiểu xã giao này, nhưng cũng không có quyền từ chối, đôi khi uống say ở bàn rượu, thậm chí còn bị lợi dụng là chuyện bình thường, nhờ vậy mà tửu lượng tăng từng chút một.
Nhưng quay lại năm năm trước, tửu lượng của cậu chỉ có một ly, quả thật là có chút say, não bị to ra nếu không cậu sẽ không làm như vậy.
Nhìn thấy An Nam Ý say rượu đến gần Cố Phi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất khó chịu.
Góc áo của Cố Phi bị kéo, thanh âm mềm mại mơ hồ của chàng trai lọt vào tai, hắn theo tiếng động nhìn thấy Lâm Thanh Yến đang lười biếng dựa vào ghế sô pha.
Ánh đèn xung quanh mờ mịt, gương mặt chàng trai trẻ ửng đỏ lên do rượu, đôi môi mềm mại cũng nhuộm đỏ tươi hơi hé mở, đôi mắt hơi cụp xuống, tay trái xoa xoa thái dương, tay phải vẫn đang kéo góc áo Cố Phi.
Hoàn toàn khác với thái độ của hắn đối với An Nam Ý, Cố Phi giơ tay lên đặt lên vai Lâm Thanh Yến, nhẹ nhàng ôm lấy cậu tựa vào vai hắn, ngón tay đặt lên thái dương của thiếu niên, xoa nhẹ cho cậu:"Cậu cảm thấy khỏe hơn chưa?"
Lâm Thanh Nham dùng giọng mũi ừ một tiếng, nhắm mắt lại, toàn bộ sức nặng dồn lên người đàn ông, đôi mày đẹp hơi cau lại, vẻ mặt vẫn có chút khó chịu.
Cố Phi tiếp tục xoa xoa, đầu ngón tay mềm mại ấm áp chạm vào, thân thể thiếu niên dựa vào hắn, là tư thế ỷ lại hắn, mái tóc đen mềm mại chạm vào má hắn, mùi thơm nhàn nhạt bao trùm lấy hắn, mùi rượu tiến vào khoang mũi của hắn.
Động tác trên tay Cố Phi khựng lại, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt càng sâu không thấy đáy.
An Dụ nhìn thấy cảnh này liền ngừng hát, đặt micro xuống, chạy đến bên cạnh Lâm Thanh Yến, nói đùa: “Này, không ngờ bé con Yến Yến lại phản nghịch như vậy, baba Cố Phi không phải cho uống nước cam sao, uống nước cam mà cũng say?"
"Baba Cố Phi, đúng là từ mô tả phù hợp."
An Cảnh cười khẽ, nếu không phải anh đã tiêm phòng cho mình trước biết Cố Phi có hứng thú với đứa trẻ này, nếu không anh sẽ nghi ngờ mình uống say hoặc Cố Phi bị thứ gì đó bám vào người.
Mặt khác, An Nam Ý không có ai phát hiện ngã sang một bên, có chút đáng thương.
An Cảnh đi tới đỡ cậu dậy, cau mày nhìn em trai say rượu, bất đắc dĩ nói: “Nam Nam, sao em lại uống nhiều như vậy? Tối nay mẹ về nếu thấy em như vậy thì nhất định sẽ cằn nhằn cho xem."
"Xin lỗi, anh cả... Em sẽ giải thích với mẹ."
"Có gì phải xin lỗi? Tửu lượng của em không tốt, thì đừng uống nữa, nếu không mai sẽ đau đầu."
"Ừ..."
Không biết có phải là do uống rượu say hay không. Sắc mặt An Nam Ý vô cùng khó coi, liếc nhìn Lâm Thanh Yến đang dựa sát vào cánh tay Cố Phi, không khỏi siết chặt nắm đấm.
Cố Phi đương nhiên không để ý tới ánh mắt của người khác, tập trung vào thiếu niên trong lòng, không thèm dời mắt đi chỗ khác, một lát sau, hắn ngước mắt lên vô tình liếc nhìn An Nam Y, dừng ở chỗ An Cảnh.
"Cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước."
An Cảnh dở khóc dở cười gật đầu nói, mau đưa bảo bối tâm can của cậu về nhà đi. Đừng ở chỗ này làm anh đau mắt, quả nhiên cẩu độc thân lâu năm mà yêu vào là không hề đơn giản.
Cố Phi con cáo già này vừa mới bắt cóc một bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu, An Cảnh mặc dù trêu chọc hắn nhưng thực ra cũng chúc phúc trong lòng, trước đó anh thực sự rất lo bạn mình sẽ cô độc cả đời.
Anh cũng không lo lắng Lâm Thanh Yến có âm mưu gì, mặc kệ đứa nhỏ này tính tình như thế nào, chỉ gặp mặt mấy lần cũng không thể biết được, chỉ là anh quá hiểu Cố Phi là người như thế nào.
Cố Phi là một con cáo già, nếu không chủ động thì không ai có thể đến gần hắn, dù người ta có che giấu ý định đến đâu cũng không thể thoát khỏi mắt của Cố Phi.
Một con thỏ trắng dễ thương và ngây thơ như Lâm Thanh Yến không thể thoát khỏi nanh vuốt của con cáo già Cố Phi.
...
Mãi cho đến sau này, An Cảnh biết hết sự thật mới hối hận đến ruột gan sắp xanh rồi, Cố Phi, con chó này nên cô độc cả đời, hắn đáng đời như vậy! Dựa vào cái gì mà làm hại em trai thiên thần nhỏ ngây thơ, vô hại, xinh đẹp và dễ thương của anh?
Anh hận!
Tuy nhiên, tất cả chỉ là chuyện của sau này.
Cố Phi đặt tay lên eo thiếu niên, xuyên qua chân cậu bế người lên, tạm biệt An Cảnh và An Dụ rồi ôm người đi ra ngoài.
Lâm Thanh Yến mặc dù say rượu, nhưng cậu vẫn có ý thức, vốn muốn cự tuyệt Cố Phi bế mình trong tư thế này, đặc biệt là trước mặt người khác.
Nhưng nghĩ đến những gì An Nam Ý nói và làm vừa rồi, Lâm Thanh Yến do dự, cậu cảm thấy mình đã thay đổi, cậu chưa bao giờ có những suy nghĩ tương tự như vậy trước đây, ý xấu của cậu chính là không muốn để An Nam Ý thoải mái.
Lúc đang do dự, cậu đã bị Cố Phi ôm vào lòng.
Mặc dù vậy, toàn bộ khuôn mặt của cậu vẫn vùi vào ngực người đàn ông, chóp tai đã đỏ đến mức dường như đang rỉ máu.
Cậu không muốn gặp mặt ai nữa đâu.
Nhìn bóng dáng Cố Phi rời đi, hai anh em An Cảnh và An Dụ nhìn nhau không thể tin nổi, mỗi người nhìn thấy trong mắt đối phương một loại thực vật, đó chính là -- thảo.*
*D* đó cả nhà.
An Cảnh: “Tin đồn đã bị bác bỏ, Cố Phi thật sự không bị lãnh cảm.”
An Dụ: “Phi Phi không còn là Phi Phi trước kia nữa."
An Nam Ý vẫn đang dựa vào ghế sofa ở bên kia gần như tức chết. Cậu ta rất tức giận, vô cùng thương tâm nhỏ giọng nức nở, khóc lóc vô cùng thảm thiết, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người.
"Nam Nam, sao em lại khóc? Em thấy khó chịu sao?"
"Em không có cảm thấy khó chịu..." An Nam Ý đưa tay lau nước mắt, vẫn đang khóc đến thương tâm và ủy khuất, cúi đầu khóc nức nở nói: "Hình như em đã khiến Yến Yến không vui. Cậu ấy... có vẻ không thích em. Rõ ràng trước đây chúng em là bạn tốt."
An Dụ: "Không đâu, thỏ trắng nhỏ không giống loại người đó."
An Cảnh không nói gì, nhìn An Nam Ý, trầm ngâm một lát, cuối cùng chỉ xoa đầu an ủi nói: "Có lẽ là có hiểu lầm gì đó, đừng khóc... Mắt sưng lên sẽ không đẹp đâu. Anh cả đưa em về nhà."
"Dạ..."
Ở bên kia, khi Cố Phi bước vào thang máy, Lâm Thanh Yến lặng lẽ ngẩng đầu lên. Từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy quai hàm sắc nét và hầu kết gợi cảm, hormone của người đàn ông tràn ngập khoang mũi của cậu.
Khi thang máy đi xuống, Lâm Thanh Yến thì thầm: "Anh Phi, tôi có thể tự mình đi."
Vừa rồi chỉ là muốn chọc tức An Nam Ý, nhưng bây giờ bị ôm như thế này, quả thật hơi xấu hổ, may là do cậu say nếu không thì sự đỏ mặt của cậu sẽ quá rõ ràng.
Ai biết vòng tay quanh eo cậu sẽ siết chặt hơn.
Cố Phi nói: "Yến Yến say rồi."
Lâm Thanh Yến: "..." Cậu không thể phản bác.
Thế là cậu cứ bị ôm như vậy.
Cố Phi cũng uống không ít, nhưng tửu lượng của hắn rất tốt, không hề say, nhân viên trong câu lạc bộ rất chu đáo gọi tài xế cho hắn, họ cũng rất sốc khi thấy người đàn ông này ôm một người khác.
Nhưng khuôn mặt của người kia chôn trong ngực Cố tổng, không nhìn rõ.
Tài xế nhanh chóng tới, sau khi lên xe, Cố Phi cuối cùng cũng đặt Lâm Thanh Yến xuống, hai người ngồi cạnh nhau ở phía sau.
Màn đêm ngoài cửa sổ mờ mịt, gió đêm thổi qua cửa sổ hé mở mang theo hơi lạnh, nhưng không khí trong xe lại có chút nóng bức vô cớ, có lẽ là do cả hai đều đã uống rượu.
Khi say rượu, Lâm Thanh Yến cũng không quậy, chỉ ngồi lặng lẽ, nhưng chẳng bao lâu sau thân hình nghiêng ngả ngã xuống trên vai người đàn ông bên cạnh, hơi thở dần đều.
Cố Phi thừa dịp vòng tay qua eo Lâm Thanh Yến, hạ mắt xuống, bình tĩnh nhìn thiếu niên có khuôn mặt trầm tĩnh ngoan ngoãn đang ngủ say, đôi gò má trắng nõn đỏ như quả đào gần chín.
Trong đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông hiện lên một tia ôn nhu, hắn giơ tay nhẹ nhàng vén mái tóc mỏng trên trán thiếu niên, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho cậu.
Nửa tiếng sau trở về biệt thự.
Trước khi Lâm Thanh Yến tỉnh lại, Cố Phi lại bế cậu đi vào nhà, Quản gia Thẩm muốn giả vờ như không nhìn thấy nhưng ngửi thấy mùi rượu, không nhịn được bước tới hỏi: "Cố tiên sinh, Tiểu Yến uống say sao? Sao lại uống nhiều như vậy?"
Trong mắt Cố Phi hiện lên ý cười, nói: "Không nhiều, chỉ một ly thôi."
Một ly đã say.
“Tiêu Yến cần rèn luyện tửu lượng của mình.” Quản gia Thẩm không khỏi mỉm cười, “Cố tiên sinh, ngài đưa cậu ấy lên nghỉ ngơi, tôi sẽ nấu một ít canh giải rượu."
“Ừ.”
Cố Phi bế Lâm Thanh Yến vào phòng đặt lên giường, lúc này cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vô thức túm lấy quần áo của Cố Phi không cho hắn rời đi, đồng thời gọi một tiếng anh Phi.
Cố Phi đang định đi lấy khăn lông, nhìn thấy thế lại ngồi lên giường, thiếu niên dùng đôi mắt mơ hồ ẩm ướt nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên Cố Phi nhìn thấy thiếu niên say rượu, trạng thái khác hẳn bình thường, giống như một đứa trẻ ngây thơ dễ bị lừa, hỏi: "Vừa rồi Yến Yến không vui sao?
Không ngoài dự đoán, đứa nhỏ không hề do dự gật gật đầu.
Xem ra rất dễ bị lừa.
Cố Phi tiếp tục nói: "Bởi vì An Nam Ý?"
Đứa nhỏ lại gật gật đầu.
"Trước kia cậu ta từng ức hiếp cậu sao?"
Lâm Thanh Yến gật đầu sau đó lại lắc đầu, lông mày thanh tú khẽ cau lại nói: "Anh Phi, hình như An Nam Ý thích anh? Anh có thích cậu ta không?"
Cố Phi có chút kinh ngạc khi cậu sẽ hỏi chuyện như vậy, cười khẽ một tiếng, nói:"Tôi không thích."
Thiếu niên hơi nhíu mày lập tức giãn ra, dịch chuyển vị trí, tiến lại gần người đàn ông, dùng đôi mắt đặc biệt sáng ngời của mình nhìn hắn, nói: "Vậy anh thích ai?"
Lâm Thanh Yến không biết giọng nói của mình bây giờ nghe có bao nhiêu hấp dẫn, sau khi say rượu vừa mềm mại vừa khàn khàn lại lười biếng, giống như một cái móc câu, móc vào các cơ quan nội tạng của con người và khiến người cảm thấy tê liệt.