Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: Duong Phuc

Beta: Sakura

Chờ mọi người đi, Đoàn Quế Lan mới sợ hãi sắc mặt tái xanh, khóc sướt mướt: “Thẩm gia không có xem con như người một nhà, Thẩm Đằng Văn suốt ngày không làm chính sự gì, rửa bát quét rác đều không làm, mẹ của hắn sai khiến con như nô bộc, nữ nhi ở nhà hắn giặt quần áo làm cơm, nếu như chậm một chút, lão thái bà kia sẽ không cho con cơm ăn, lúc trước con đáng trách không nghe lời nương nói, bây giờ mỗi ngày trải qua đều khổ sở không chịu được.” Nàng nói xong, hít mũi một cái, lại nói tiếp:

“Mấy ngày trước Thẩm Đằng Văn đáng đâm ngàn đao, theo một đám hồ bằng cẩu hữu xuất ngoại ăn uống chơi gái lại lừa con là đi tham gia hội thơ, liền xem còn như đồ ngốc mà đùa bỡn, con đi theo hắn, quả nhiên thấy hắn đi dạo kỹ viện, tức quá liền kéo hắn cùng ta về nhà, kết quả hắn còn đánh con, con chỉ cào hắn hai cái, thế mà Thẩm gia lão thái bà cùng lão bất tử lại nói ta to gan lớn mật, nói muốn cho Thẩm Đằng Văn hưu con muốn con cút đi, Thẩm Đằng Văn đã uống say bí tỷ, cũng không nói giúp con lời nào, lại còn giúp mẹ hắn đuổi con đi.”

Bây giờ Đoàn Quế Lan nói đến đây, Lưu thị hiển nhiên liền nhớ tới mấy ngày trước bà ta nghe được những chuyện trong miệng phụ nhân kia, Xuân Phong Lâu có một họ Thẩm tú tài chơi gái, lại bị cọp mẹ trong nhà đánh tới, lúc trước mí mắt bà ta nháy liên tục, trong lòng lại lo lắng, lúc này nghe Đoàn Quế Lan vừa nói như vậy, quả nhiên liền chứng thực suy đoán của mình, Lưu thị tâm đều lạnh, sợ hãi hỏi:

“Cái gì?” Bà ta lời này vốn là hỏi Đoàn Quế Lan vậy mà lại đi náo loạn ở Xuân Phong Lâu, hai năm trước Đoàn Quế Lan còn từng ăn một lần thiệt như vậy, nhiều năm như vậy trải qua vẫn không nghe lời.

Nhưng lời này vào tai Đoàn Quế Lan, nàng talại hiểu lầm. Chỉ nghĩ Lưu thị giật mình chuyện nàng bị Thẩm gia đuổi về mà thôi. Tuy ở trước mặt Bách Hợp nói ra chuyện cùng Thẩm gia quan hệ không hòa thuận, một khắc trước Đoàn Quế Lan còn nói Thẩm gia đối xử rất tốt với nàng bây giờ giống như tự tát vào mặt mình, nhưng Bách Hợp không chứa chấp Đoàn Quế Lan, Đoàn Quế Lan cũng bất chấp tự nói ra việc xấu trong nhà, lại nghe Lưu thị hỏi như vậy, nghĩ chuyện này không nói cũng đã nói, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài bây giờ cũng đã truyền đi, chẳng thà đem sự tình nói rõ ra, đến lúc đó nói không chừng Lưu thị còn có thể giúp nàng một chút.

Nghĩ tới đây, Đoàn Quế Lan lập tức liền khóc lên bắt đầu kể khổ.

Ngày đó Thẩm Đằng Văn cưới nàng. Thuần túy là bởi vì hai người ở Họa Xuân phường trải qua một hồi nghiệt duyên, tuy nói lúc trước duyên của nàng cũng bắt đầu như thế, nhưng đồng dạng nghiệt cũng bắt đầu như thế. Lúc đó Thẩm Đằng Văn nhìn trúng nàng thiện lương động lòng người, nàng cũng nhìn Thẩm Đằng Văn tao nhã, bộ dạng lại thanh tú. Hơn nữa lúc trước Lưu thị khen hắn đến khoa trương thái quá. Đoàn Quế Lan cũng biết rõ sự tình nhà mình, nàng từ nhỏ thanh danh không tốt lắm, tính cách lại như con trai. Cũng hiểu rõ mọi người xung quanh cũng không nguyện ý thú nàng, mặc dù nàng chưa đến tuổi cập kê nhưng vẫn lo lắng không ai thèm lấy, ngày đó gặp gỡ Thẩm Đằng Văn, nghĩ đến lời nương nói hắn sau này tiền đồ vô hạn, nghĩ đến nếu như sau này Bách Hợp gả cho hắn sẽ được làm quan phu nhân, chính mình còn phải dựa vào hắn chiếu cố, trong lòng liền có một chút chua.

Thiếu nữ nào lại không có tình cảm? Khi đó nàng đã lo lắng sau này mình không ai thèm lấy, lại nghĩ tới Thẩm Đằng Văn theo như lời trong miệng Lưu thị là lang quân như ý, nhất thời thấy xuân tâm nhộn nhạo, liền đối với hắn có mấy phần tâm tư, ngày đó đang lúc mình bị người Họa Xuân Phường bắt được  Thẩm Đằng Văn anh hùng cứu mỹ nhân, trong lòng Đoàn Quế Lan càng thêm ngọt ngào.

Ngày thành hôn vì để được gả cho hắn, liền trở mặt với nương.

Tân hôn hơn một tháng, hai người đều ngọt ngào như mật, Thẩm Đằng Văn lúc đầu còn hâm mê chút nữ sắc, mặc dù nàng không quá mạo mỹ, nhưng lại thắng ở trẻ tuổi, cũng hấp dẫn hắn một khoảng thời gian. Nhưng Thẩm mẫu ngay từ đầu nhìn nàng đã không vừa mắt, lúc bắt đầu Thẩm mẫu kia cũng giảo hoạt, trong lòng hận nàng lại không nói, Đoàn Quế Lan lúc mới gả trong lòng còn nơm nớp lo sợ, nhưng nhìn Thẩm mẫu vô thanh vô tức như vậy, dần dần liền buông lỏng cảnh giác.

Khi đó nàng yêu quý Thẩm Đằng Văn, lại nhìn Thẩm gia ngày qua ngày cực kỳ khốn cùng, bởi vậy đang nghe Thẩm mẫu nói trong nhà sinh kế khó khăn, nhi tử lại muốn đọc sách không thể kiếm sống, Đoàn Quế Lan không chút do dự liền dẫn Thẩm Đằng Văn trở lại nhà mẹ đẻ, cầm đi số bạc mà Lưu thị tích cóp được, cùng bà ta vẽ một khối bánh mì thật lớn.

Quãng thời gian đạt được tiền đó, gia cảnh Thẩm gia xác thực trái lại cải thiện một chút, nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, thoáng cái tháng tân hôn của hai người qua đi, Thẩm mẫu liền bắt đầu giày vò nàng, mỗi ngày trời chưa sáng liền gọi nàng dậy, lúc Đoàn Quế Lan ở nhà mẹ đẻ được Lưu thị sủng ở trong lòng bàn tay, luôn luôn ngủ đến trời sáng hẳn mới dậy, bình thường tỉnh dậy Bách Hợp đã làm xong cơm sáng gọi nàng ăn, thỉnh thoảng tâm tình không tốt rời giường còn có thể hướng Lưu thị phát tiết, sau khi gả sang Thẩm gia, Đoàn Quế Lan tháng thứ nhất trải qua không khác lúc còn ở nhà mẹ đẻ, cũng không cảm thấy có gì không quen, ngược lại cho rằng cuộc sống bây giờ giống như lúc còn ở nhà, có nam nhân ngủ chung cũng an nhàn, ai ngờ một tháng sau trời còn chưa sáng, gà mới gáy lần thứ hai Thẩm mẫu đã gọi nàng dậy.

Ban đầu Đoàn Quế Lan không chịu rời giường, Thẩm mẫu liền gõ cửa không ngừng, đập đến nổi Thẩm Đằng Văn cũng bị đánh thức, tâm tình liền có chút không tốt. Đoàn Quế Lan lần thứ nhất bị đánh thức trong lòng bực bội, còn có thể cùng Thẩm Đằng Văn cáo trạng, khi đó hai người đang ở thời kỳ tân hôn, quan hệ còn đang tốt đẹp, hắn nghe thấy Đoàn Quế Lan oán giận, cũng sẽ nhắc nhở Thẩm mẫu đừng quá làm khó con dâu là Đoàn Quế Lan.

Ai ngờ từ đó về sau, Thẩm mẫu thật sự không gọi nữa, nhưng lúc hai người ngủ, Thẩm mẫu cũng không hề làm cơm, ngoài Đoàn Quế Lan không có ăn, Thẩm Đằng Văn vậy mà bà ta cũng nhẫn tâm không cho ăn. Thẩm Đằng Văn bắt đầu còn miễn cưỡngchịu  đói, thẳng đến buổi trưa cũng không được ăn, đói bụng đến phải chịu không nổi, Thẩm mẫu mới cười lạnh nói: “Người ta cưới nàng dâu đều là đến hầu hạ cha mẹ chồng cùng trượng phu, ngươi ngược lại cưới được vợ tốt đấy, không những hầu hạ không được ngươi, còn muốn lão bà tử ta phải hầu hạ nàng đi? Nếu như sau này Đoàn Quế Lan không làm cơm, trong nhà ai cũng không có ăn!”

Thẩm Đằng Văn bị thu thập một hồi, ngày thứ hai Thẩm mẫu lại đến kêu cửa, hắn bị đánh thức liền thúc Đoàn Quế Lan nhanh lên một chút.

Từ nhỏ đến lớn Đoàn Quế Lan mấy lần dậy sớm? Càng đừng nhắc tới nấu cơm, phòng bếp nàng cũng ít tiến vào, Thẩm Đằng Văn ban đầu nhìn qua rất tốt, nhưng lúc này vì hắn có thể ngủ được, liền thúc chính mình đứng dậy. Tính cách của Đoàn Quế Lan cũng là cái kiểu quật cường xúc động, nàng bị Lưu thị sủng đến mức coi trời bằng vung, lúc trước nữ giả nam trang đi họa phường còn làm được, lúc này bị Thẩm mẫu đánh thức, nam nhân bên cạnh ngủ cũng không giúp mình công việc, ngược lại giống như hận nàng không vội vàng rời khỏi để hắn có thể tiếp tục ngủ tiếp, Đoàn Quế Lan không cam lòng.

Chính nàng tỉnh dậy cũng thôi, cũng ngạnh phải đem Thẩm Đằng Văn kéo dậy, hơn nữa hắn bất tỉnh không kêu được, nhìn hắn đang ngủ say, nếu như nhiều đẩy hai cái bất tỉnh, Đoàn Quế Lan tính tình tùy hứng, quay đầu cầm chén nước liền hướng trên mặt hắn hắt đi! Cái này dường như giống như chọc tổ ong vò vẽ, Thẩm Đằng Văn lập tức từ trên giường nhảy lên, quay đầu liền cho nàng một quyền, lúc đó liền đem nàng đánh đến hôn mê.

Đây là lần thứ nhất đánh nhau sau khi hai người thành hôn, Đoàn Quế Lan lúc đó cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, nàng khi nào thì ăn nhiều thiệt thòi như vậy? Phục hồi tinh thần lại liền cầm bình trà trong tay hướng trên mặt Thẩm Đằng Văn  đập xuống. Thẩm Đằng Văn chỉ là người đọc sách, trói gà không chặt,  một quyền vừa rồi có thể đánh trúng nàng, thuần túy là bởi vì phẫn nộ, hơn nữa là do bất ngờ.

Nhưng Đoàn Quế Lan lại là bất đồng, nàng từ nhỏ thích vũ đao võ kiếm, lực đạo  lớn hơn nữ tử bình thường một chút, lúc này bị đánh trong lòng tức giận liền đánh trả, tự nhiên đánh cho Thẩm Đằng Văn phải kêu lên ‘Ai ai’.

Ngoài cửa Thẩm mẫu nghe được có cái gì không đúng, vọt vào vừa lúc nhìn thấy Đoàn Quế Lan đang đánh con trai của mình, tức thì liền cùng Đoàn Quế Lan đánh nhau. Đoàn Quế Lan đánh thắng được Thẩm Đằng Văn, lúc này đối mặt một Thẩm mẫu hung hãng như vậy liền phải chịu thiệt, Thẩm mẫu không ngừng động thủ, còn hô hoán Thẩm phụ ở sát vách tiền vào, kia Thẩm gia ba người đánh nàng, đánh cho Đoàn Quế Lan mặt mũi bầm dập, chừng mấy ngày không dám ra cửa.

Lúc đó nàng cũng từng nghĩ muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng Đoàn Quế Lan lại nghĩ tới chính mình lúc trước rước lấy họa, Lưu thị phải bồi một lượng lớn bạc trong nhà, còn lại một ít cũng đã bị nàng lừa sạch sẽ. Lưu thị không có gì cả, nói không chừng nhìn thấy chính mình còn muốn hỏi chuyện bạc, hơn nữa chính mình lúc trước đoạt chồng tương lai của Bách Hợp, bây giờ thành hôn mới một tháng liền bị đánh về nhà mẹ đẻ,  cũng thực sự quá mất mặt. Nghĩ như thế, nàng cũng không dám trở về, liền ngốc ở tại Thẩm gia.

Nhưng từ đó về sau, thái độ của Thẩm gia đối với nàng liền thay đổi.

Thẩm Đằng Văn bị nàng đánh qua, liền không giống như trước thích nàng, thường xuyên nói với nàng những lời lạnh nhạt, lão bà tử Thẩm mẫu kia thường xuyên không cho nàng ăn, người Thẩm gia đều bắt nạt nàng, tính cách Đoàn Quế Lan như vậy, cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, hai năm qua cuộc sống trôi qua tự nhiên không như ý. Thẩm Đằng Văn cùng nàng thành hôn thời gian càng lâu, thứ nhất ngại nàng xấu, thứ hai ngại nàng tính tình cổ quái, thứ ba cảm thấy nàng thô mãng vô lễ không đủ dịu ngoan, khinh thường nàng, có lúc thậm chí còn nói những lời khiến nàng đau xót, lúc trước hấp dẫn Thẩm Đằng Văn là sự thuần khiết đáng yêu, sau khi thành hôn  liền biến thành thô bỉ tục khí, lúc trước thích, lúc này biến thành mặt mũi đáng ghét.

Hắn đã yêu Tần lâu sở quán, tay phải của hắn bởi vì lúc trước  bị Bách Hợp dùng cây kéo đâm qua, tuy về sau đã tốt hơn, cầm bút cũng không ổn, trước đây viết chữ còn ra khuôn ra dạng, bây giờ lại cầm bút, liền có một chút lực bất tòng tâm, viết ra chữ, giống như giun đang bò, Thẩm gia cũng không dám đem chữ của hắn xem như bảo mà khoe ra ngoài, Thẩm Đằng Văn mình cũng tự ti quá, không dám ở ngoài hiến tranh cùng tự thiếp nữa. Hắn bắt đầu oán giận Đoàn Quế Lan, như nhau lúc trước Thẩm mẫu oán giận Đoàn Quế Lan là tai tinh, hắn cũng bắt đầu oán hận kết cục bây giờ của mình chính là Đoàn Quế Lan làm hại.

Có lúc đám hồ bằng cẩu hữu kia rủ hắn đến những nơi bướm hoa, hắn cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, trong nhà không có bạc, nhưng Thẩm mẫu lão già kia nhưng cũng mặc kệ nhi tử, mấy ngày trước Đoàn Quế Lan ở trong nhà còn đang làm cơm, lại nghe Thẩm phụ nói lỡ miệng, nói là Thẩm Đằng Văn theo một đám bằng hữu đi ra cửa, Đoàn Quế Lan nghĩ mình ở trong nhà được Lưu thị  nuông chiều như vậy, bây giờ gả cho hắn mới mấy năm, liền đã trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, ngược lại hắn rất tốt không những không quý trọng, còn dám đi chơi gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui