Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: Nayuki

Tính cách coi trời bằng vung của Đoàn Quế Lan khi nóng giận lại thể hiện ra, tạp dề cũng không cởi, cầm cặp gắp than đến nhà bạn Thẩm Đằng Văn ép hỏi tung tích của hắn, vì việc này mà về sau có sự kiện đại náo Xuân Phong lâu. Lúc ấy cô ta xông vào trong Xuân Phong lâu, vừa thấy những nữ nhân dụ dỗ chồng người ta là đánh, ầm ỹ một lúc. Thấy Thẩm Đằng Văn đi ra liền nhào tới lại bị Thẩm Đằng Văn tát cho một cái, cuối cùng cả hai bị Xuân Phong Lâu đuổi đi.

Bởi việc ồn ào này mà nhiều cô nương bị đánh trúng, bàn ghế dụng cụ cũng hư hỏng. Người Xuân Phong lâu tìm tới Thẩm gia yêu cầu bồi thường, Thẩm mẫu không muốn thay nàng ta bồi thường, nên càng thêm hận, chỉ trách gia môn bất hạnh, coi nàng ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Đồng thời cũng nói rõ sẽ không bồi thường dùm nàng ta, nếu không tìm được người thay nàng ta bồi thường, Thẩm gia sẽ bỏ nàng ta, còn nói nàngta lập gia đình hai năm nay mà bụng vẫn chưa có động tĩnh.

Lúc này Đoàn Quế Lan mới sợ hãi, trước khi xuất giá đã là trò cười, nếu còn bị chồng bỏ, vậy sẽ phải đi đâu?

Đột nhiên, nàng ta nhớ tới Lưu thị, lúc đầu mình náo loạn Họa Xuân Phường cũng là mẹ thay nàng ta bồi thường, chuyện này chưa hẳn Lưu thị không chịu giúp. Mẹ trước giờ vẫn thương nàng ta, ngày xưa bất kể nàng ta gây bao nhiêu họa, Lưu thị đều giúp nàng ta giải quyết. Bởi vậy Đoàn Quế Lan tìm đến nơi Lưu thị thuê phòng ở lại nghe bà đã sớm dọn đi, vừa tìm kiếm hai ngày  vừa cùng Thẩm gia nói chuyện sẽ về nhà mẹ đẻ nghĩ biện pháp, xin Thẩm gia cho nàng  mấy ngày, lại thêm các loại đảm bảo mới tạm thời yên ổn.

Đến khi vất vả tìm được Lưu thị, không ngờ mẫu thân mở được một cửa hàng lớn khiến nàng ta kích động thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Thẩm gia đối xử không tốt và tình huống cô gặp phải, sụt sịt nói:

“Mẹ xem, con sao có thể mang thai được? Họ Thẩm kia không thèm đụng đến con, xem con như súc vật mãnh thú, làm sao con có thể có thai? Nếu dưới tình huống như vậy mà có thai, cũng tiện cho Thẩm gia đuổi đi, chắc chắn là bọn họ cố ý ức hiếp con!” Nàng nói xong, khóc nấc lên: “Con gặp tình huống như vậy, nếu mẹ không giữ con ở lại, con cũng không có chỗ nào để đi, Xuân Phong Lâu mà tìm con bồi thường, Thẩm gia thấy chết không cứu thì con lấy đâu ra tiền trả họ? Mẹ hiện tại có cửa hàng, cần phải cứu giúp con.”

Lưu thị nghe cô ta nói như vậy, trong lòng đắng ngắt, khổ không nói nên lời. Cửa hàng này vốn cũng không phải của bà, lúc nãy Bách Hợp cũng đã nói rõ, nếu Đoàn Quế Lan muốn lưu lại Bách Hợp cũng không chịu chứ đừng nghĩ gì đến việc lấy bạc giúp nàng ta. Nếu là cửa hàng của bà, nghe con gái kể về gian nan vất vả vừa rồi, chắc chắc sẽ dốc lòng giúp nàng ta. Trong lòng bà gấp như kiến bò trên chảo nóng, liên tục thở dài bảo:

“Chuyện gì xảy ra? Con trước kia đã phạm phải sai lầm như vậy, sao giờ vẫn mắc phải nữa, việc này giờ phải làm sao đây?

“Đâu có gì khó ạ?” Đoàn Quế Lan nháy mắt, lau nước mũi “Con là con gái của mẹ, ngày xưa mẹ bảo không có con trai nên mẹ đã nói của cải trong nhà, một nửa cho con, một nửa cho chị. Giờ con đâu có đòi một nửa, chỉ xin ít bạc, không lẽ mẹ cũng không nỡ cho?”

Bách Hợp nghe được cười lạnh: “Sản nghiệp Đoàn gia, đừng nói chỉ cho một nửa, tất cả mẹ đều cho ngươi. Còn đây mỗi viên gạch, viên ngói đều là công sức ta kiếm được. Đoàn Quế Lan, trước kia ngươi cướp đi sự yêu thương của mẹ cũng thôi, sau đến phế vật như Thẩm Đằng Văn cũng cướp, giờ đến tiệm trên phố của ta mà ngươi cũng muốn cướp sao?” Nói xong, Bách Hợp cầm cây thước gỗ đặt trên bàn lên.

Vừa nhìn thấy động tác của Bách Hợp, Đoàn Quế Lan hoảng sợ, trước kia nàng cũng đã bị Bách Hợp cầm thước như vậy trừng trị nên mới nóng giận đuổi theo Thẩm Đằng Vân xem chuyện cười, không ngờ dẫn đến chuyện kiện tụng đó, giờ nhìn động tác của Bách Hợp, Quế Lan vô ý thức trốn sau lưng Lưu thị, đờ người ra, không tin quát “Ngươi gạt người.”

Một nữ nhân, sao có thể tay không dựng lên một gian cửa hàng? Lúc trước cửa hàng Đoàn thị là do Đoàn phụ tích lũy được trước khi chết, cô ta không tin Bách Hợp có thể làm được.

“Ta không nói nhiều với ngươi, muốn tiền một văn cũng không có, muốn xin ăn qua nhà bên cạnh, còn muốn đem mẹ đi, tùy ngươi.” Bách Hợp nói xong, quay ra phía sau:” Tú nương có thể mang ra vài bộ quần áo của mẹ rất nhanh, tuy nhiên cũng phải nói, ta không phải con trai, nên cũng không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng mẹ, nếu mẹ không đi thì thôi, nếu như đi, ở bên ngoài có chết đói chết khát, có màn trời chiếu đất ta cũng không quan tâm, một khi mẹ bước ra khỏi cửa thì đừng quay về, có về  ta cũng đuổi mẹ ra ngoài.”

Lúc trước Lưu thị còn tưởng Bách Hợp miệng nói ác mà không dám làm,nhưng từ sau chuyện của con gái út, Bách Hợp đối xử với bà rất lạnh nhạt, lúc bà bị bệnh khó tính không chịu ăn cơm, Bách Hợp cũng không làm nữa, Lưu thị cảm thấy hơi sợ. Khi nghe Bách Hợp nói không khách khí, Lưu thị sợ hãi, tuy trong lòng xót con gái út cũng nghĩ mình đã lớn tuổi, thân thể cũng không tốt như hai năm trước, còn muốn nhờ con út và con rể.

Lúc này xem ra, tính cách Đoàn Quế Lan sau khi kết hôn cũng không thay đổi, cùng nhà chồng cãi nhau như vậy, hiện tại Thẩm Đằng Văn là người đọc sách mà còn có thể đánh vợ, sau này có tiền đồ hay không chưa biết nhưng nếu có tiền đồ, đối xử với vợ không tốt thì sao có thể đối xử tốt với mẹ vợ.

Lưu thị nghĩ đến lúc trước mình đối xử với con lớn, vậy mà giờ lại là nơi duy nhất cho mình ở lại,con gái đã nói có thể phụng dưỡng mình đến trăm tuổi, còn nếu theo Đoàn Quế Lan, cuộc sống sau này ra sao cũng không tưởng tượng được.

Không chừng như Bách Hợp nói gặp cảnh màn trời chiếu đất, chết đói đầu đường cũng không chừng. Nghĩ vậy, Lưu thị cũng không muốn đi cùng Đoàn Quế Lan, nhưng bảo mặc kệ bà cũng không nỡ. Do dự một lúc mới bảo:

“Quế Lan, con rể nhìn hào hoa phong nhã có khi nào là hiểu nhầm, hơn nữa con cũng lớn rồi, không thể giống như lúc còn ở nhà, ầm ỹ cãi nhau với nhà người ta? Con nên biết, ở nhà cái gì cũng tốt, ra ngoài cái gì cũng khó…”

Thực ra Đoàn Quế Lan cũng không muốn nghe những lời Lưu thị khuyên bảo: ” Mẹ, sau này con sẽ nghe lời mẹ, tất cả đều nghe lời mẹ được không? Trước mắt mẹ giúp con qua tai họa này đã!”

Cô nói thì nhẹ nhàng, nhưng Lưu thị tìm đâu ra bạc?

“Mẹ thấy Thẩm gia cũng không phải không nói đạo lý, con đã gả cho người ta, vấn đề này cũng nên để nhà chồng dạy con, mẹ cùng con đi nói với Thẩm gia, để người ta không đuổi con.” Lưu thị thương Đoạn Quế Lan hơn mười năm, tuy giờ vẫn thương nhưng có lòng mà không có sức. Đoàn Quế Lan ở trước mặt Lưu thị không được như ý, nàng ta trừng mắt nhìn Bách Hợp không tin được thực sự sẽ bị đuổi đi, cô ta hét lên không chịu đi, tay níu lấy quầy hàng không rời, Bách Hợp cầm thước gỗ đánh vào ngón tay cô ta.

Bách Hợp dùng sức khá nặng, một khi đánh trúng xương ngón tay như vỡ ra, Đoàn Quế Lan bị đau vô ý thu tay lại, Bách Hợp kéo tay đẩy nàng ta ra ngoài, nàng ta giãy dụa thò tay bắt lấy mặt Bách Hợp, tay vừa thò ra, Bách Hợp túm lấy vặn ra sau lưng, ấn nàng ta xuống đất.

“Đau quá, mẹ ơi cứu.” Đoàn Quế Lan nghĩ hôm nay sẽ được giúp đỡ, nhà mẹ đẻ phát tài, Thẩm gia sẽ không dám coi thường mình nữa, không ngờ ghế nhà mẹ còn không ngồi ấm chỗ đã bị Bách Hợp đuổi đi.

Lưu thị căn bản không dám tới cứu nàng ta, chỉ đứng một bên dậm chân rơi nước mắt. Bách Hợp đuổi ra cửa xong, kệ người xung quanh đứng xem, cô đá vào lưng Đoàn Quế Lan một cái, cô ta nằm rạp trên mặt đất mới thu thước gỗ gõ lên tay hai cái: “tránh xa một chút”

“Trước sau vẫn là chị em…” trước kia Lưu thị nói lý lẽ như vậy…, giờ dưới áp lực cơm ăn áo mặc của Bách Hợp, lời này nói ra giọng nhỏ không ít, Bách Hợp cơ bản không để ý tới, Lưu thị liền im bặt. Đoàn Quế Lan lúc đầu còn cho rằng Lưu thị không có khả năng mặc kệ nàng ta, nàng ta đứng trước đường vào cửa hàng, lại bị Bách Hợp đuổi ra, đợi đến khi trời tối, cửa hàng sắp đóng cửa, Lưu thị bị dìu vào trong, mà nàng ta không được cho nổi chén cơm mà ăn. Đợi đến khi cửa hàng đóng hẳn, trời tối lại cấm đi lại ban đêm, nàng ta một thân con gái ở bên ngoài không an toàn, Đoàn Quế Lan mới ý thức được Bách Hợp sẽ không để nàng ta quay vào.

Nàng ta còn cho rằng, dù cùng Bách Hợp đùa giỡn, cướp Thẩm Đằng Văn, mọi người cũng sẽ luôn bao dung nàng ta, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu chuyện, dù Lưu thị mắng nhưng vẫn giúp nàng ta đi giải quyết hậu quả, vậy mà lần này lại không được.Nàng ta không có chỗ nào để đi đành quay về Thẩm gia.

Bên này khi con út đi rồi,  Bách Hợp làm cơm xong, Lưu thị lại khó chịu không ăn, Bách Hợp cũng kệ bà, không ăn thì cô lại được ăn nhiều hơn một chút. Ăn xong, khóa cửa đi ngủ, hoàn toàn không muốn đi dỗ dành Lưu thị, làm bà ta tức giận không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui