Bia Đỡ Đạn Phản Công

Lục thái hậu muốn dụ Bách Hợp nổi giận cũng không thành, lại để cho nàng dẫn đề tài tới trên người Hiền phi, Lục thái hậu đang định nói chuyện, thì bên ngoài lại có nội thị báo Hoàng thượng tới thỉnh an Lục thái hậu.

“Hoàng thượng tới sớm không bằng tới đúng lúc.” Lục thái hậu ngồi thẳng người lên, Hoàng đế trẻ tuổi mặc một bộ quần áo màu tím, tới điện Phượng Minh thỉnh an Lục thái hậu, quần áo kia làm cho hắn ta càng thêm anh tuấn bất phàm, đám người Liễu tần thấy, ánh mắt cũng càng si mê.

Nói lại một chút chuyện Bách Hợp đề nghị phong thưởng cho An Tuyết, ánh mắt Hoàng đế đầu tiên thờ ơ lướt qua mấy nữ nhân trong sảnh, cuối cùng mới rơi xuống người Lục thái hậu: “Thái hậu thấy thế nào?”

“Ai gia cảm thấy, hiện tại phân vị trong hậu cung không ít, An Tuyết có công hầu hạ, chỉ là không có con cái, nếu ban cho phân vị quá cao, sợ rằng không ổn, không bằng phong Mỹ nhân, Hoàng thượng lại ban chữ, tỏ vẻ ân sủng, thế nào?” Lục thái hậu nắm chặt tay vịn ghế, ngón tay đeo hộ giáp kia thật sự muốn ghim vào ghế, nàng ta vừa nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói xong, Vĩnh Minh đế liền dừng một chút, khóe miệng nhẹ nhàng cong cong: “Vậy theo Thái hậu thấy, chữ này, lại nên ban chữ gì được?”

Người ngoài nhìn vào chỉ là cảm thấy Vĩnh Minh đế hết sức tôn trọng Lục thái hậu, mọi chuyện nghe theo đề nghị của nàng ta, nhưng ở trong mắt Bách Hợp, lại vô luận như thế nào đều cảm thấy có chút là lạ.

Nàng ngồi ở vị trí đầu tiên trong một đám nữ nhân, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nhất thanh nhị sở biểu tình của Vĩnh Minh đế. Nguyên chủ yêu Vĩnh Minh đế sâu đến phi thường, hiểu hắn ta rất sâu, nhất cử nhất động một cái nhăn mày một nụ cười của hắn ta, nàng ấy đều ghi khắc trong lòng. Lúc này mặc dù thần sắc của Vĩnh Minh đế vẫn bình tĩnh, nhưng khóe miệng hơi cong, ánh mắt thâm thúy, đây rõ ràng chính là ánh mắt hắn ta nguyện ý trêu đùa nữ nhân của mình, khi tâm tình cực kỳ tốt.

Nhưng một Lục thái hậu, một Hoàng đế, Lục thái hậu còn là quả phụ của Tiên đế, đến nay mới thủ tiết chưa tới một năm, một người là kế tử (con riêng), đây cũng không khỏi quá kinh hãi đi?

Lương Hách cũng không phải là kẻ ngu, hắn ta không dám làm ra loại hành vi đại nghịch bất đạo này, nếu không chuyện lộ ra, sợ rằng giang sơn dưới mông hắn ta này cũng chưa chắc có thể ngồi yên được! Trong lòng Bách Hợp sóng gió kinh hoàng, ngón tay nhẹ nhàng siết chặt.

Lục thái hậu làm như cũng không nhận thấy được khác thường của Vĩnh Minh đế, vươn tay làm bộ như phủi phủi váy của mình, trầm ngâm chốc lát: “Liền ban cho chữ ‘Đức’ đi, thế nào?”

Hiền phi nghe lời này, biểu tình đều có chút hung ác. Tuy nói nàng ta thụ phong tước vị Tứ phi, nhưng nàng ta đã hầu hạ Vĩnh Minh đế hơn hai năm, từ mười lăm tuổi tiến cung, tới giờ đã mười bảy, sau khi Vĩnh Minh đế lên ngôi làm Đế đại phong hậu cung, nàng ta chịu đựng hai năm mới trở thành Hiền phi, đến nay còn chưa được đặc biệt ban cho một chữ nào. Đừng nhìn An Tuyết chỉ được phong Mỹ nhân, nhưng nàng ta được ban chữ, hiển nhiên Hoàng thượng cũng không phải chỉ sủng ái nàng ta trên ý nghĩa mà thôi. Một kẻ nô tỳ, lại có thể đạp nàng ta leo lên đến bước này, trong lòng Hiền phi giống như bị chặn một tảng đá lớn, đang định nói chuyện, thì Bách Hợp lại thong thả mở miệng: “Theo thần thiếp thấy, chữ này ngược lại có chút không ổn, nếu An mỹ nhân được ban chữ ‘Đức’, không phải sẽ xung đột với chữ ‘Đức’ của Đức phi muội muội sao?”

Bách Hợp vừa thốt ra lời này, Vĩnh Minh đế liền quay đầu lành lạnh nhìn nàng một cái, ánh mắt kia, tuy nói không ác liệt, như lại uy nghiêm không nói nên lời, như đang trách cứ nàng tùy tiện xen miệng.

Đức phi thở phào nhẹ nhõm, lúc nàng nghe thấy Lục thái hậu nói như vậy trong lòng cũng không vui, nhưng không nghĩ tới Chu Bách Hợp sẽ thay nàng mở miệng, trước đây bọn họ đều đơn giản là Vương không thể gặp Vương, lẫn nhau hận không thể khiến đối phương đi chết, không nghĩ tới lần này Chu Bách Hợp lại giúp nàng, cũng không biết có phải Lương Mộ Bắc chết, khiến tâm tính Quý phi đại loạn hay không?

Nghe Bách Hợp nhắc nhở, lúc này Lục thái hậu mới như nhớ ra, nhấc tay vỗ đùi mình: “Ôi, ngược lại nhờ có Quý phi nhắc nhở, nếu không ai gia cũng đã quên mất điểm này rồi.” Nàng ta nói xong lời này, lại nhìn Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng thấy, chữ nào tốt đây?”

Trong cung, chữ dùng để ban cho nữ nhân phần lớn không gì ngoài mấy chữ có ý cát tường như: Đức, huệ, lệ, an,…, trong tên của An Tuyết đã mang chữ ‘An’, đám người Hiền phi cho rằng Lương Hách sẽ nói ra chữ ‘An’, ai ngờ Vĩnh Minh đế vừa nghe lời này của Lục thái hậu, liền nói: “Vậy liền ban chữ ‘Vân’ đi.”

“Vân mỹ nhân?” Gò má Lục thái hậu đỏ bừng, hỏi một tiếng, Vĩnh Minh đế gật đầu một cái, chuyện này liền xem như ghi lại như vậy.

Nói xong chuyện An Tuyết, Vĩnh Minh đế liền hỏi Bách Hợp chuyện điều tra cái chết của Lương Mộ Bắc, hắn ta là muốn mượn đề tài để nói chuyện, thay Hiền phi ra cơn giận hôm qua bị Bách Hợp đùa giỡn. Hôm nay Bách Hợp tới thỉnh an, vừa được xem một tuồng kịch hay, lại vô tình phát hiện một vài thứ tốt, lúc này tâm tình cực kỳ tốt, lúc Vĩnh Minh đế mặt đầy uy nghiêm dạy dỗ cô thì cô cũng ngậm cười nghe.

“Hoàng thượng dạy rất đúng, chỉ là khăn tay của Hiền phi muội muội bị rơi trong Ngự hoa viên, chuyện này chính là sự thật, Hiền phi nói chiếc khăn đó trước khi rớt đã hỏng, nơi nào trùng hợp như vậy? Cho nên mới truyền muội ấy tới hỏi mấy câu, chỉ là sau khi thần thiếp mất con, luôn cảm thấy trong lòng đau đớn không chịu nổi, khi thì bi thương quá độ nên cũng hay quên, vì vậy hôm qua đã quên Hiền phi muội muội vẫn còn đang chờ, ngược lại thật sự áy náy.” Cô trợn tròn mắt nói dối, dù Vĩnh Minh đế biết rõ là giả, cũng không lên tiếng.

“Chỉ là hôm nay còn phải làm phiền Hiền phi muội muội theo Bản cung đến cung Hàm Phúc một chuyến, Bản cung còn có vài chuyện muốn hỏi muội muội.” Hôm qua mới truyền Hiền phi đến cung Hàm Phúc đùa giỡn một phen, hôm nay lại phải tới nữa, hơn nữa còn là ngay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, cái này cũng thật sự là hiếp người quá đáng. Hiền phi cười lạnh hai tiếng, từ hôm qua đến bây giờ, nàng ta đã ôm một bụng lửa, lúc này đã sớm không nhịn được bộc phát: “Lời này của Quý phi là có ý gì?”

Nàng ta nổi giận lôi đình, ngay cả xưng hô tỷ muội hư tình giả ý lấy cớ khác trong ngày thường cũng không muốn nói: “Có lời gì, ngay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu lão nhân gia mà không thể nói, mà cứ nhất quyết phải đến cung của Quý phi nói?”

“Dĩ nhiên khó mà nói, Mộ Bắc bị ngộ hại là chuyện trọng đại, có một số việc sau khi Bản cung điều tra rõ, sẽ tự bẩm báo lại cho Hoàng thượng và Thái hậu biết, muội muội cần gì phải sốt ruột như vậy?”

Bách Hợp đỉnh lại lời của Hiền phi, trực tiếp khiến Hiền phi giận đến cắn răng nghiến lợi.

Vĩnh Minh đế không kiên nhẫn nghe đám nữ nhân này ríu ra ríu rít, thần sắc Lục thái hậu cũng lộ ra mệt mỏi, chỉ là một đám nữ nhân thấy Hoàng đế ở đây, không muốn dễ dàng rời đi, Bách Hợp và Hiền phi lại bởi vì có ‘chuyện quan trọng’, vì vậy liền rời khỏi điện Phượng Minh trước, không xen vào vũng nước đục kia nữa.

Hai chiếc kiệu nhỏ trước sau đi vào cung Hàm Phúc, Hiền phi vừa vào cửa cung điện liền lạnh mặt. Trong cung, Bách Hợp vừa về đến, Thi Tình và Họa Ý liền vẫy lui các cung đinh khiêng kiệu xuống, điều cung nhân thiếp thân đáng tin của Bách Hợp tới hầu hạ. Gương mặt Hiền phi lạnh lùng: “Nơi này lại không phải trong cung Thái hậu, ngươi còn làm bộ làm tịch làm gì?”

“Nhìn tính khí của ngươi này.” Bách Hợp liếc nàng ta, trong mắt đầy chăm chọc không thể nói rõ. Họa Ý bưng trà tới, Bách Hợp đưa tay đến, cầm nắp quét một cái, gạt bỏ hạt mè và vụn đậu phộng trên mặt trà, trước tiên nhẹ nhàng nhấp một chút, cảm giác môi hơi ấm áp hơn, thấy Hiền phi nghe được lời này của mình hình như muốn nổi giận, nàng liền đặt tách trà xuống bàn, thân thể lười biếng dựa vào lưng ghế: “Một cái Vân mỹ nhân đã liền khiến ngươi giận đến mất hồn mất vía như vậy, khó trách sẽ bị người khác mưu hại.”

Sắc mặt Hiền phi đại biến, trong đôi mắt hạnh như muốn phun ra lửa: “Ngươi có ý gì?”

“Ý ngay trên mặt chữ, còn cần phải hỏi?”

Đã đến nước này, Hiền phi ngược lại biết là mình đã trúng kế của Bách Hợp, còn chưa nghĩ ra chuyện của Đại hoàng tử. Bách Hợp vươn tay vuốt tóc mai, khóe miệng lộ tươi cười, ánh mắt lại hết sức bình tĩnh: “Nếu Bản cung hơi xúc động một chút, sợ rằng ngươi và Bản cung đều phải trở thành quân cờ của người ta rồi.” Nàng nói xong, thấy Hiền phi còn nhíu mày, một bộ dáng buồn bực không hiểu, mới bật cười một tiếng: “Không ngại nói thẳng với ngươi, hôm qua phái Thượng Hỉ đi kêu ngươi, để người đến cung Hàm Phúc chờ nửa ngày, đều là Bản cung làm ra, sợ rằng trong lòng ngươi cũng đã hiểu rõ rồi.”

Đúng vậy, trong lòng Hiền phi đã hiểu rõ, hôm qua nàng ta chỉ cho là Bách Hợp muốn mượn cái này để tranh sủng, về sau An Tuyết bò giường, lại cho rằng Bách Hợp là muốn mượn chuyện này trả thù nàng ta, cố ý thay Đại hoàng tử hả giận, lúc sáng tâm tư muốn ăn tươi nuốt sống Bách Hợp cũng có, lúc này nghe lời này của Bách Hợp, tựa như cũng không giống như nàng ta nghĩ, Hiền phi cố nén lửa giận trong lòng, gật đầu: “Quả thật như vậy, nhưng như thế có liên quan gì đến chuyện thần thiếp bị mưu hại?”

“Hôm qua ngươi tới cung Hàm Phúc, bị tức giận, Thượng Hỉ cáo trạng với Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ trấn an ngươi, cho nên tối qua đã đến điện Kiêm Gia.” Ba vị phi tử mỗi tháng đều có ngày hầu hạ cố định, trong cung mỹ nhân đông đảo, gần đây Hoàng thượng lại sủng ái Liễu tần, trong một tháng sợ rằng có năm ngày đều nghỉ ở chỗ nàng ta, mọi người trong hậu cung giận đến cắn răng nghiến lợi, không biết xé rách bao nhiêu khăn tay, so sánh như thế, mặc dù Tam phi có ngày hầu hạ ổn định, nhưng số ngày cũng không nhiều.

Hôm qua vốn không phải là ngày của Hiền phi, Hoàng thượng lại đến cung của nàng ta, nếu không có chuyện của An Tuyết, chỉ sợ Hiền phi sẽ hớn hở vui mừng, nhưng chính là bởi vì nô tỳ bò giường, lúc này nàng ta quả thật không cười nổi, mà ngược lại cảm thấy trên mặt bị đánh ‘Chát chát’ vang dội, nàng ta liên tục cười lạnh: “Chiếu theo cách nói như vậy của tỷ tỷ, thần thiếp ngược lại là phải tận tình cảm tạ tỷ tỷ!”

“Vậy mới đúng.” Hiền phi nói chuyện vốn là tràn đầy châm chọc, nhưng Bách Hợp lại một ngụm liền thừa nhận, Hiền phi giận đến ngực đau, đang muốn nổi giận, Bách Hợp lại nghiêng đầu nhìn nàng ta, cánh tay như bạch ngọc kia chống trên bàn nhỏ, bàn tay chống má, da thịt nơi cổ tay bạch ngọc trong suốt, bộ váy màu xanh trên người kia càng khiến da thịt giống như trứng gà mới bóc vỏ vậy, non mịn như có thể bóp ra nước, màu đỏ trên móng tay lấp lánh tươi đẹp, vừa nhìn chính là mới sơn, một hình ảnh nghiêng như vậy không điểm nào không đẹp, chỉ là ánh mắt kia lại khiến Hiền phi không thích dị thường.

“Chẳng lẽ ngươi không nên cảm ơn Bản cung? Muội muội cũng đã tiến cung hơn hai năm rồi, hẳn biết đồ vật trong cung luôn luôn có mã số định chế, thiêu hủy thứ gì cũng phải báo cáo ghi lại, đồ vật trong cung, nhất là vật trên người được kiểm soát sâm nghiêm, sao có thể phát sinh chuyện khăn tay kẹp trong quần áo được đưa đến Hoán y cục lại bị giặt hỏng chứ?” Ánh mắt Bách Hợp đầy chăm chọc nhìn chằm chằm Hiền phi, thấy lời nói của mình vừa ra khỏi miệng, sắc mặt nàng ta dần dần có chút thay đổi, biết sợ rằng lúc trước nàng ta không liên tưởng đến phương diện này, có lẽ là quá tin tưởng An Tuyết, hôm nay mình vừa nhắc nhở, nàng ta ngược lại liền nghĩ thông suốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui