Bia Đỡ Đạn Phản Công

“Nương nương…” Họa Ý kinh hãi, Bách Hợp liền kéo dài âm điệu: “Sốt ruột cái gì? Sau này các ngươi nên đối đãi với Tô Hà thế nào, liền vẫn đối đãi như thế, cũng không được phép để người khác mình ra manh mối.” Nàng cũng không phải không tin tưởng hai người mới cố ý căn dặn mấy câu này, nếu thật sự không tin, lời này liền căn bản sẽ không nói với họ.

Trong lòng hai cung nữ đều biết, sở dĩ Bách Hợp căn dặn như vậy, thuần túy là lo lắng tính tình Họa Ý không trầm ổn như Thi Tình, sợ nàng ấy không chú ý lộ ra phá hủy đại sự của mình thôi.

Hai người đều gật đầu, Họa Ý lại không nhịn được: “Nương nương quả thật muốn lôi kéo Tô Hà sao?” Bọn họ hầu hạ bên người Bách Hợp, chưa từng thấy Bách Hợp và Tô Hà giao tiếp, nếu không phải biết tính tình Bách Hợp sẽ không lừa gạt người khác, thì sợ rằng hai người đều phải cho rằng nàng đang nói đùa để khiến hai người vui vẻ.

Bách Hợp đáp một tiếng, liền nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì nữa.

Lục thái hậu tu dưỡng chừng mười ngày, thẳng đến mùng năm tháng hai, các cung mới khôi phục lại quy củ đến điện Phượng Minh thỉnh an.

Tự sau lần Tô Hà nhận cành ô-liu mà Bách Hợp đưa, cũng không biết là tính tình Tô Hà cẩn thận ổn trọng, hay là đang chờ xem thực lực của Bách Hợp, mà vẫn không có động tĩnh gì. Bách Hợp cũng hiểu rõ, mặc dù trong lòng Tô Hà oán hận Lục thái hậu, nhưng nàng ta làm chuyện phản bội chủ tử, một khi sự việc bại lộ, dựa theo tính tình của Lục thái hậu, sợ rằng sẽ không tha mạng cho nàng ta. Chim khôn chọn cây lành mà đậu, nàng ta muốn xem coi Bách Hợp có đáng để nàng ta nương nhờ hay không, cũng là hợp lẽ.

Trong điện Phượng Minh, Lục thái hậu vẫn ở trong hậu điện chưa xuất hiện, Tam phi và Liễu uyển nghi lại đã đến, Tô Hà đứng hầu trong đại điện. Mà tân đề bạt đến bên người Lục thái hậu –A Quý lại không thấy bóng dáng, hiển nhiên đang ở trong hậu điện hầu hạ Lục thái hậu. Bách Hợp nhìn Tô Hà một cái. Nàng ta cúi thấp đầu, như không cảm giác được ánh mắt của Bách Hợp, mí mắt của Bách Hợp rũ xuống, Tô Hà muốn xem nàng có đủ tư cách hay không, đồng thời, cô cũng muốn xem Tô Hà có phải người thông minh hay không.

“Cao tướng quân đắc thắng hồi triều, thật đúng là một viên hổ tướng của Bắc Tề.” Đợi đến nửa canh giờ, Lục thái hậu vẫn chưa ra, mọi người trong điện Phượng Minh đang lúng túng ngồi yên, yên tĩnh im lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng vang khi nắp tách trà chạm vào miệng tách, Bách Hợp đột nhiên mở miệng nói chuyện, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Đức phi sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được Bách Hợp là đang nói với mình. Nàng ta không ngờ Bách Hợp sẽ khen ngợi huynh trưởng của mình, không khỏi ngây người chốc lát, đợi đến sau khi hồi thần, trên mặt Đức phi hiện lên kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi.”

Trước đây tính tình của Đức phi kiêu căng, từ sau lần ăn thiệt thòi bị Vĩnh Minh đế dạy dỗ, bây giờ đã thu liễm rất nhiều, hiển nhiên cũng lo lắng vì bản thân mình mà mang đến tai họa cho Cao gia. Có điều, con người sau khi chịu thiệt có thể sẽ học ngoan, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính lại khó dời, lúc này Cao thị nghe thấy có người khen Cao gia, cổ sức lực đắc ý trước đây liền khôi phục mấy phần, thần thái phi dương.

“Cao tướng quân giỏi văn thiện võ, lập công lớn cho Bắc Tề, thật đúng là khó lường.” Bách Hợp lại khen một câu, dẫn tới ánh mắt của Liễu uyển nghi và Hiền phi tràn đầu khó hiểu.

Từ sau khi Lương Mộ Bắc gặp chuyện không may, tính tình Chu Bách Hợp đại biến, mọi người đều rất rõ ràng cảm giác được hiện tại nàng ta ít nói hơn trước rất nhiều. Trước đây Hoàng quý phi luôn đố kỵ, thích đoạt quyền, nếu đặt trường hợp An Tuyết bò lên long sàng của Hoàng đế, còn có con của Vĩnh Minh đế vào lúc trước, sợ rằng Chu Bách Hợp đều sốt ruột làm rớt khối thịt trong bụng kia hơn ai hết, để tránh uy hiếp đến địa vị của Lương Mộ Bắc.

Nhưng từ sau khi Lương Mộ Bắc chết trong hồ ở Ngự hoa viên, từ khi Vĩnh Minh đế đoạt tước vị Hoàng quý phi của Chu Bách Hợp, cũng không sủng hạnh nàng ta nữa, mùng một và mười lăm của mấy tháng liên tiếp cũng không đến cung Quý phi ngồi, tính tình Chu Bách Hợp liền thu liễm rất nhiều, bây giờ cũng không nóng lòng đoạt quyền, hay lúc nhìn thấy Hoàng đế cũng không nghĩ cách đến gần như trước nữa, thậm chí ngay cả An Tuyết mang thai lâu như vậy, mọi người đều đang chờ nàng ta ra tay, nhưng chờ tới bây giờ, An Tuyết vẫn còn đang yên lành trong cung của mình dưỡng thai.

Lúc này Chu Bách Hợp lại khen huynh trưởng của Cao thị, phải biết trước đây nàng ta chính là cực kỳ chướng mắt Cao thị, năm đó, Chu Bách Hợp và Cao thị gần như đồng thời tiến vào Đông cung của Thái tử, có thể nói Cao thị là đoạt kỳ tân hôn ngọt ngào của Chu Bách Hợp, giống như hiện tại Cao thị oán hận Hiền phi đoạt sủng ái của mình, Chu Bách Hợp cũng hận nàng ta ỷ có Cao gia liền đoạt sủng ái của mình, hôm nay lại khen ngợi Cao gia, đây đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây.

“Đương nhiên rồi.” Cao thị nghe Bách Hợp lại khen huynh trưởng của mình, tươi cười trên mặt không khỏi càng sâu, giống như vẻ lo lắng lúc nãy đều biến mất: “Huynh trưởng của thần thiếp từ khi năm tuổi đã noi theo gương của Chu Trường Trì, học tập cưỡi ngựa bắn cung võ công, lại từng đọc kỹ binh thư, mỗi ngày trời chưa sáng gà mới gáy tiếng đầu tiên đã thức dậy, không biết vất vả cỡ nào, mới có thành tựu bây giờ đâu.” Nói đến huynh trưởng, thần thái Cao thị phi dương, trên mặt cũng khôi phục lại mấy phần chói lọi của ngày xưa.

Đám người Hiền phi không để ý thành tựu của Cao tướng quân, cũng không muốn hùa theo tính tình của Đức phi, lại không cảm thấy hứng thú với đề tài mà Bách Hợp bắt chuyện này, bởi vậy liền không nói xen vào, yên tĩnh nghe.

Bách Hợp nâng tách trà lên, môi nhẹ nhàng chạm vào miệng tách, lập tức nhanh tay đặt tách xuống: “Với hành quân đánh trận, ta cũng không hiểu nhiều, nhưng trái lại từng đọc một ít sách, biết mấy điển cố.” Nàng nói xong, dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu nói đặc sắc nhất, không đâu bằng Gia Cát thừa tướng dùng kế ‘Thuyền cỏ mượn tên’ trong trận chiến Xích Bích ở thời Tam quốc, Bản cung cũng từng đọc được.”

Đức phi chỉ có hứng thú với vinh dự của người Cao gia, lại không hứng thú với mấy điển cố này, bởi vậy vừa nghe Bách Hợp nói như vậy, liền ỉu xìu hừ một tiếng, hiển nhiên có chút không phục: “Chỉ là lấy kế thủ thắng mà thôi, cũng không thỏa đáng bằng minh đao minh kiếm, lấy mệnh liều ra.”

“Cũng không thể nói như vậy, nếu có thể dựa vào lấy kế thủ thắng, cũng tốt hơn lấy mạng đi liều, bằng không nếu mạng cũng mất, thì dù có liều ra phú quý đi nữa, cũng không hưởng thụ được, lại có nghĩa gì chứ?” Liễu uyển nghi liền không nhìn được bộ dáng kiêu ngạo này của Đức phi, nàng ta còn nhớ mối hận Đức phi khiến nàng ta mất con, lúc này liền chế nhạo: “Theo tần thiếp thấy, Quý phi nói rất đúng, nếu có thể chỉ dùng ‘Không thành kế’ liền dọa lui quân địch như Gia Cát thừa tướng trong sách, nói không chừng lần này Cao lão tướng quân liền sẽ không rơi vào kết quả như vậy.” Lời này của Liễu uyển nghi vừa ra khỏi miệng, chân mày Đức phi liền dựng ngược lên, trên mặt hiện ra thần sắc giận dữ.

“Ôi, xem cái miệng của tần thiếp này, thật đáng đánh đòn, xin lỗi Đức phi tỷ tỷ, đều do tần thiếp nói chuyện hành sự không chừng mực, lại mạo phạm Đại tướng quân, tần thiếp liền bồi tội với tỷ tỷ.” Liễu uyển nghi nói, liền chậm rãi đứng dậy, Đức phi tức giận đến sắc mặt đỏ lên, cả người đều căng cứng.

Hiền phi ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, Bách Hợp thấy tình cảnh như thế, thở dài: “Thân thể Liễu uyển nghi còn chưa khỏe, sao Cao muội muội sẽ so đo với ngươi chứ? Lời này của muội muội mặc dù hơi phiến diện, nhưng cũng không sai, thời cổ người tài ba xuất hiện nhiều, Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, ngược lại cũng trở thành giai thoại thiên cổ.” Lúc nàng nói đến nửa câu sau, giọng nói hơi lớn một chút, lại liếc Tô Hà một cái, Tô Hà cảm giác được ánh mắt của nàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lúc đụng với ánh mắt của Bách Hợp, nàng lại đang nói đến ‘Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu’ liền hơi nhấn mạnh, Tô Hà nghe được rõ ràng.

Trong tai những người khác, hai câu này nghe được trái lại cũng không phát hiện có gì khác thường, nhưng Tô Hà nghe đến lại luôn cảm thấy có hàm ý khác, đang khi trong lòng nghi hoặc, Bách Hợp lại mở miệng nói: “Được rồi, sáng sớm, đều do Bản cung, không nên nhắc tới chuyện đánh đánh giết giết này, phụ nhân nội cung, nào hiểu được chuyện chiến trường? Ở đây khoa tay múa chân, khó tránh khỏi làm trò cười cho người trong nghề.”

Mấy người cùng đáp: “Quý phi nói phải.”

Vừa dứt lời, Lục thái hậu ở trong hậu điện rốt cuộc được A Quý đỡ ra: “Nói gì, náo nhiệt như vậy?”

Tuy nàng ta đang hỏi, nhưng ánh mắt lại rơi xuống người Tô Hà, Liễu uyển nghi giành trước đáp: “Là Quý phi nhắc tới chuyện Cao tướng quân, liền cảm thán mấy câu, nói đến Gia Cát thừa tướng thời cổ, Đức phi tỷ tỷ chính là không phục, nói là dùng kế bức lui địch nhân không ổn thỏa bằng một đao một tên bắn chết địch, không bằng Thái hậu đánh giá phân xử.”

Lục thái hậu đã lâu không xuất hiện, sắc mặt hình như tốt hơn một chút, trên người mặc cung trang thật dày tối màu, có vẻ cực kỳ rườm rà, nghe lời này của Liễu uyển nghi, nàng ta liền thấy Tô Hà hơi không dấu vết khẽ gật đầu với mình, hiển nhiên lời của Liễu uyển nghi là thật.

Một đám phụ nhân nội cung, vậy mà nói đến chuyện triều đình, mí mắt Lục thái hậu rũ xuống, che đi hàn quang trong mắt, trên mặt lại lộ ra tươi cười vừa đúng: “Phụ nhân hậu cung không can thiệp chuyện triều đình. Huống chi chuyện chiến tranh, nơi nào là nữ tắc nên vọng ngôn? Người dẫn binh chiến tranh, trừ võ dũng cái thế, còn cần có phẩm chất trí, nhân, tín, mới có thể phục chúng.” Mọi người nghe lời này, đều vội đáp: “Thái hậu dạy phải.”

“Thái hậu nương nương, lúc trước bởi vì chuyện của Mộ Bắc mà thần thiếp giận chó đánh mèo Tô Hà, bây giờ tỉnh táo lại, tuy nói oán hận người hại Mộ Bắc của thần thiếp, cũng nguyền rủa kẻ đó không được chết tử tế, nhưng tinh tế ngẫm lại, ngày đó trượng trách Tô Hà lại có chút xúc động, thần thiếp đã hai lần khen thưởng nàng ấy nhưng nàng ấy đều không nhận, chẳng lẽ là sợ Thái hậu trách cứ?” Bách Hợp đợi Lục thái hậu ngồi vững vàng, mới nói ra chuyện mình khen thưởng Tô Hà, Lục thái hậu không ngờ nàng sẽ nói như vậy, lúc nghe thấy nàng nguyền rủa người hại chết Lương Mộ Bắc nhân không được chết tử tế, bàn tay trong ống tay áo dài rộng của Lục thái hậu liền lập tức siết chặt, trong mắt lóe lên một tia âm ngoan: “Quý phi nói quá lời, Mộ Bắc chết, trong lòng ai gia cũng vô cùng thương tiếc, có thể thấy đứa bé này không có duyên với Hoàng thượng. Đứa bé này là xảy ra chuyện ở điện Phượng Minh, Tô Hà săn sóc không chu toàn, ngươi giáo huấn nàng ta cũng là đúng, Tô Hà chỉ là một nô tỳ, nào xứng để ngươi ba lần bốn lượt khen thưởng nàng ta như vậy?”

Lúc này Lục thái hậu chỉ cho rằng Bách Hợp là muốn công khai khen thưởng, lấy lòng cung nhân của nàng ta mà thôi, trong lòng cười lạnh, Tô Hà là người của nàng ta, Quý phi cho rằng đánh thủ đoạn tầm thường như một bạt tai lại cho quả táo ngọt thế này là có thể thu phục Tô Hà sao? Lục thái hậu qua loa cản lời của Bách Hợp trở về, Bách Hợp vừa thấy Lục thái hậu nói như vậy, cũng không lên tiếng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui