Bia Đỡ Đạn Phản Công

Trường học là thị trường khổng lồ của mấy nơi cho thuê tiểu thuyết ngôn tình, xung quanh tiệm cho thuê rất nhiều, nữ sinh đang trong thời khắc tưởng tượng chuyện yêu đương, mỗi lần mang về ký túc xá là cả đống. Trong nội dung tình tiết, học kỳ sau năm nhất Mễ Tương Đình đặc biệt yêu thích điên cuồng, một lần thuê hơn mười cuốn mang về ký túc xá, còn mạnh mẽ đề cử cho Lạc Bách Hợp, đáng tiếc Lạc Bách Hợp không thích xem loại này, chỉ yêu thích mua đồ mà thôi.

Cô nói như vậy là vì không muốn đọc cùng Phù Doanh, nếu như bản thân muốn xem thì có thể ra bên ngoài trường thuê, ai ngờ Phù Doanh nghe cô nói xong, nhíu mày: “Chỉ một đồng?” Anh nhìn lại giá niêm yết trên sách thấy 58 đồng, thấy sách còn mới tinh, còn ngửi được mùi mực in rõ ràng.

Bách Hợp gật đầu, đang muốn mở sách của mình ra đọc, đột nhiên Phù Doanh cầm cổ tay cô, ngón tay nhỏ dài lạnh buốt đụng tới tay Bách Hợp, một luồng điện giật nhẹ cùng chút cảm giác quen thuộc truyền  tới, cô cũng không bài xích cảm giác đụng chạm với Phù Doanh, cơ thể Bách Hợp phản ứng so với đại não còn nhanh hơn, vô ý thức trở tay nắm lấy tay anh.

Tay hai người nắm lấy nhau, cũng không có ai không thích mà rời ra, theo bản năng Phù Doanh nắm lấy tay cô chặt hơn, Bách Hợp ngửa đầu nhìn anh. Khuôn mặt Phù Doanh không giống Lý Duyên Tỷ, nhưng giữa hàng lông mày lại có cảm giác lãnh đạm, cũng không có phản cảm với đụng chạm của Phù Doanh mà ngược lại vô ý ngồi xích lại gần hơn một chút.

Advertisement / Quảng cáo

Chưa kịp mở miệng nói chuyện, ngoài phòng học có người gọi: “Tiểu Lạc, cậu ra ngoài một chút.”

Giọng nói quen thuộc, có vẻ là Chu Trạm, huống chi họ Lạc này tuy không đặc biệt hiếm có nhưng người trong lớp có họ Lạc hay trong tên đệm chữ Lạc cũng không nhiều, Bách Hợp quay đầu nhìn, thấy Chu Trạm đang đứng bên ngoài, sắc mặt có chút khó coi, cảm tưởng như chồng đi bắt gian, gọi cô đi ra ngoài một chút.

Cô bỏ tay Phù Doanh ra, ngược lại Phù Doanh cũng không muốn thả, ngón tay vuốt vuốt mu bàn tay của cô hai cái. Thấy Bách Hợp đứng lên mới buông ra, không xem tiểu thuyết nữa, khẽ nắm chặt cuốn sách, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm cô.

Bách Hợp bị anh nhìn da đầu có chút run lên, đi ra khỏi phòng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh dõi theo sau lưng mình, cô đứng dựa vào vách tường né tránh ánh mắt ấy, Chu Trạm mới oán hận liếc nhìn vào trong phòng học, biểu lộ nghiêm khắc:

“Sao cậu có thể ngồi chung với cậu ta?” Tất nhiên Chu Trạm cũng biết Phù Doanh. Cũng giống như thanh danh về sắc đẹp của Lạc Bách Hợp tại năm nhất trường cấp ba, thanh danh của Phù Doanh cũng không nhỏ, tất nhiên cậu biết tới. Cậu không nhớ rõ Lạc Bách Hợp vốn ngồi cùng ai nhưng chắc chắn không phải ngồi với Phù Doanh, bởi vì danh tiếng của Phù Doanh quá lớn, nếu hai người ngồi chung tất nhiên cậu sẽ có ấn tượng.

Lần trước tới cậu nhớ rõ người ngồi cạnh Bách Hợp không phải là Phù Doanh. Lần này tới thấy hai người ngồi cạnh thì thôi, còn vuốt ve tay nhau. Trong lòng Chu Trạm không thoải mái liền cảnh cáo:

“Cậu mới học năm nhất được bao lâu, người khác như thế nào còn chưa biết, đừng dễ dàng đụng chạm người ta.” Cậu và Lạc Bách Hợp biết nhau nhiều năm như vậy, trừ lúc nhỏ còn vô tư nắm tay, sau khi lớn lên còn chưa từng chạm qua, lần trước kéo tay cô từ hồi cấp hai đến bây giờ là hành động thân mật nhất.

Nghĩ đến bản thân mình còn chưa từng nắm tay Bách Hợp, quay đầu một cái đã bị người khác nắm nên trong lòng Chu Trạm rất không thoải mái. Giống như lãnh địa của mình bị người khác xâm chiếm vậy:” Người này mình biết rõ, nghe nói xuất thân tốt, không chừng là dạng Play Boy, cậu đừng để bị lừa.”

Bách Hợp không muốn nói về vấn dề này nên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Mình chỉ muốn tốt cho cậu, xuất thân của chúng ta như thế nào so được với người ta, trong lòng cậu hiểu rõ là được.” Trong nội dung cốt truyện, Lạc Bách Hợp ghét nhất là nghe Chu Trạm nói như vậy, sau khi biết rõ Lạc Bách Hợp thích mua đồ, không chỉ một lần nói vậy với cô ấy, còn nói hai người xuất thân bình thường, cô ấy lại ham mê hư vinh làm giàu, ai nuôi dưỡng nổi cô gái như vậy.

Nhưng khi ấy hai người đã ở bên nhau, Chu Trạm nói Lạc Bách Hợp như vậy cũng thôi đi, nhưng bây giờ hai người còn chưa có quen nhau.

Advertisement / Quảng cáo

“Chúng ta là xuất thân gì so với người ta? Cha mình cũng không phải dân móc túi trộm vặt, nhà mình lại cũng không có gì không dám gặp mặt người khác, còn mình có gì không được?” Trước kia tính cách Lạc Bách Hợp hướng nội nhu thuận, cũng ít khi nói chuyện, Chu Trạm nói gì cô ấy cũng nghe, sau khi bất hòa với Chu Trạm thời cấp hai, cô ấy cũng không phiền, rất biết nghe lời, đây là lần đầu tiên Bách Hợp chỉnh cậu, khuôn mặt Chu Trạm đỏ bừng, không biết phải làm như thế nào.

“Cậu đừng giận,” chân tay cậu ta luống cuống, muốn mắng cô, lại không biết làm sao mở miệng, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nói: “Mình không có ý như vậy, mình chỉ sợ cậu bị lừa, chú Lạc lại dặn mình chăm sóc cậu, hiện tại việc học mới là quan trọng nhất, không phải là lúc nói chuyện yêu đương đâu…”

Nghe Chu Trạm nói mấy lời này, thấy Bách Hợp im lặng thì cảm thấy có chút ủ rũ: “Được rồi, mình đi về trước.” Thiếu niên cúi thấp đầu, nói phải đi, chân đá đá một chút trên đất, hiển nhiên đang chờ Bách Hợp mở miệng giữ lại.

“Vậy cậu về trước đi.” Bách Hợp nói ra mấy lời này, Chu Trạm nhìn cô với ánh mắt đầy thất vọng, giận giận quay ngay người, ngó lại thấy Bách Hợp đang muốn đi vào lớp, không nhịn được mở miệng: “Ngày mai thứ bảy, không cần đi học, đội bóng rổ có buổi tâp luyện, cậu có muốn đến xem không?”

Trong trường cũng không ép học sinh chỉ biết học, mà xem nhẹ những thứ khác. Lớp 10 học theo chương trình giáo dục của nước ngoài, đề cử đủ loại hội nhóm, do chính các học sinh chủ đạo, hàng năm trường học sẽ cấp cho các hội nhóm một ít kinh phí nhất định, nếu tích cực tham gia hội nhóm, đạt được thành tích cao sẽ tích lũy được một số điểm, sau này sẽ được cộng vào kết quả thi Đại học.

Tuy thành tích của Chu Trạm tốt, nhưng muốn được vào lớp 10 ở thủ đô vẫn còn thiếu một chút, cũng vì cậu hiểu biết về bóng rổ, có năng khiếu nên mới được gọi vào học.

Vóc người cậu đẹp, chơi bóng rổ tốt, khi các nữ sinh thấy cậu chơi bóng, phần lớn đều vỗ tay gào thét. Chu Trạm nhớ được lúc trước Lạc Bách Hợp có xem qua mình chơi bóng rổ, thấy cô bây giờ cũng không nhiệt tình gì với mình, trong lòng tự nhiên có chút sợ hãi, liền mở miệng mời cô đi xem, cô lại không nói gì làm cậu hoảng hốt: ” Ngày mai không cần đi học, dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, không lẽ cậu không cho mình chút thể diện sao?”

Đúng là hai người đã cùng lớn lên từ nhỏ, huống hồ hiện tại cũng chưa đến mức cãi nhau nảy lửa như trong tình tiết cốt truyện, lúc Lạc Bách Hợp và Chu Trạm chưa chia tay, cha mẹ Chu Trạm đối xử với nguyên chủ thật sự rất tốt, nghĩ vậy, Bách Hợp gật đầu. Sau khi đuổi được Chu Trạm đi, quay lại phòng học đã không thấy Phù Doanh đâu cả, quyển tiểu thuyết kia vẫn còn nằm trên mặt bàn, khi Bách Hợp cầm sách vở đi ra, ánh mắt bất giác lại nhìn đến quyển tiểu thuyết ấy, nhớ lại cảm giác khi đụng chạm Phù Doanh, lại nghĩ đến Lý Duyên Tỷ, cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại tiện tay cầm cuốn tiểu thuyết lên rồi dở ra.

Buổi tập luyện bóng rổ của Chu Trạm vào xế chiều, sáng dậy Bách Hợp dùng bút phác họa vẽ vài hoa văn lên trên chiếc áo. Chiếc áo này làm bằng vải bông mềm mại dễ chịu, màu sắc nhạt, kiểu dáng đơn giản, rất dễ dàng thay đổi thành kiểu váy áo có hơi hướng cổ điển, cô vẽ hoa văn lên hai bên vạt áo và tay áo, lại sửa lại kiểu dáng một chút cho vừa thân hình mình, sau đó mới chọn kim chỉ bắt đầu thêu thùa.

Đến tận trưa, sau khi Bách Hợp đã thêu chiếc áo xong, thấy không còn sớm nữa, không chuẩn bị mang cà mên ra ngoài thì Chu Trạm đã gọi điện thoại tới ký túc xá muốn rủ cô đi ăn cơm trưa rồi. Bách Hợp từ chối Chu Trạm, tự mình đến căn tin ăn cơm rồi đi ra sân tập, đội bóng rổ đã thay đổi đồng phục, đang đứng giữa sân trường nói chuyện. Bên cạnh cầu thang, mấy cô gái ngồi sát nhau bàn tán, Bách Hợp đi tới, Chu Trạm vẫn đang ngồi trên cầu thang nhìn qua, bộ dạng thất thần, thấy Bách Hợp, ánh mắt sáng lên, vẫy tay rối rít:

“Tiểu Lạc, tới đây nè.” Cậu ta gọi rất lớn, kéo theo nhiều ánh mắt tò mò qua bên này, vừa thấy Bách Hợp, mấy người trong đội bóng rổ đang ngồi cùng cậu ta ánh mắt cũng sáng rỡ vội đứng dậy.

Advertisement / Quảng cáo

“Chu Trạm, đây là bạn gái của cậu à? Đây chính là Lạc Bách Hợp nha, tên nhóc này giấu thật là kỹ.” Một người có dáng cao tương đương Chu Trạm dùng bả vai huých Chu Trạm một cái, hâm mộ thốt lên, khóe miệng Chu Trạm nhếch lên, Bách Hợp nghe xong mấy lời này nói: “Bọn mình chỉ là hàng xóm, cũng không phải là bạn trai bạn gái đâu.” Cô giải thích xong, một đám người cười vang:”Không phải bạn gái còn đến xem cậu ta chơi bóng sao?”

Chu Trạm không nói gì, Bách Hợp nhíu mày: “Nếu không phải bạn gái thì không được xem chơi bóng sao? Vậy mình về đây.”

Nghe xong mấy lời này, Chu Trạm sốt ruột, cuống quýt ngăn cô lại: “Thôi đừng đi mà, bây giờ không phải, chắc gì sau này đã không phải đâu? Chú Lạc từ nhỏ đã muốn gả cậu cho mình làm vợ rồi, chẳng qua là lúc đó mình chưa muốn lấy thôi.” Cậu ta với đội bóng rổ vốn đã quen trêu đùa không đứng đắn, một đám người nghe như vậy, đều ha hả cười lớn. Vẻ mặt cậu ta cợt nhả, miệng cười toe toét, dáng vẻ du côn, làm cho mấy cô nữ sinh đang ngồi cạnh cầu thang nhìn thấy, sắc mặt chợt đỏ lên.

“Chu Trạm, chúng ta chỉ là hàng xóm, nếu bố mình có nói năng lung tung trêu đùa cậu, cậu cũng không cần để tâm, nể tình chúng ta là hàng xóm mình mới qua đây xem cậu chơi bóng, nếu có người hiểu lầm thì đúng là không tiện, mình đi trước.” Bách Hợp nói xong, quay người đi ngay.

Vốn mấy người trong đội bóng rổ cho rằng Bách Hợp là bạn gái của Chu Trạm, nói như vậy cũng chỉ mong kéo gần quan hệ với Bách Hợp hơn, không nghĩ lời vừa ra khỏi miệng, quan hệ cũng không gần hơn mà làm không khí càng trở nên lúng túng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui