Bia Đỡ Đạn Phản Công

Theo nội dung bên trong vở kịch cậu ta kết giao với nguyên chủ quản đông quản tây thì thôi, lúc này rõ ràng mình không yêu đương gì với cậu ta mà còn như vậy, có phải quản quá nhiều hay không?

“Tôi đi cùng với ai liên quan gì tới cậu? Chu Trạm, chúng ta chỉ là hàng xóm, cậu quản hơi nhiều rồi đấy.” Bách Hợp quyết định nói rõ với cậu ta, cô nói ra những lời này làm cho khuôn mặt của Chu Trạm thoáng cái trở nên trắng bạch, môi giật giật, Bách Hợp không đợi cậu mở miệng lại tiếp tục nói: “Sau này cậu mở miệng sạch sẽ một chút, nếu không cho dù là bác Chu thì tôi cũng không nể mặt, tôi cũng không khách khí với cậu. Tôi nhận đồ của ai cũng không liên quan gì tới cậu, hơn nữa tôi không hi vọng cậu tiếp tục đến tìm tôi…” Cô nói đến một nửa thì thấy Phù Doanh ở dưới lầu mang theo một chiếc balo chuẩn bị lên lầu rồi, thấy Bách Hợp ở cửa phòng học đang nói chuyện với Chu Trạm thì dừng lại một chút cau mày, vẻ mặt có chút khó chịu, ánh mắt dừng trên người Chu Trạm.

Chu Trạm lúc này thấy ánh mắt hung dữ của Phù Doanh như là sư tử bị chọc giận, rất muốn đánh một cú lên gương mặt thanh tú của Phù Doanh đến sưng phù, Bách Hợp lại càng hoảng sợ, đang muốn nói chuyện thì Chu Trạm đã tiến lại chỗ Phù Doanh ngày càng gần.

Cậu ta vốn là dân chơi bóng rổ, thể lực tốt hơn nam sinh bình thường hơn nữa động tác cũng nhanh, lực đạo cũng không nhỏ. Bách Hợp phục hồi tinh thần thì lo lắng cho Phù Doanh lại có chút tức giận. Rất sợ Phù Doanh bị đánh, một giây sau Phù Doanh hơi nghiêng người, nắm đấm của Chu Trạm lướt qua vai anh, Phù Doanh nhanh chóng nghiêng sang bên phải, Chu Trạm theo quán tính không thể dừng kịp trực tiếp lao đi.

Vẻ mặt Phù Doanh nghiêm túc, quăng balo trong tay cho Bách Hợp, bắt đầu xắn ống tay áo của mình lên.

Bách Hợp thấy anh không bị đánh, tâm tư mới đặt lại chỗ cũ, phục hồi tinh thần chạy vọt tới chỗ của Chu Trạm cầm balo của Phù Doanh lên đánh cậu ta: “Cậu làm gì!”

Cái balo kia ‘Bịch’ một cái nện trên đầu Chu Trạm, câu ta chật vật tỉnh táo lại. Bách Hợp trong lúc tức giận cầm balo đánh liên tiếp hai ba cái, cậu sợ vội đưa tay lên đỡ. Không biết trong balo có gì mà đánh ở trên tay cậu cũng thấy đau, Chu Trạm bị đánh hai cái đã tức giận, một tay túm được balo, một tay chỉ vào Phù Doanh quát:

“Chỉ biết trốn ở đằng sau con gái, làm được cái gì, có bản lĩnh thì đánh một trận đi.” Phù Doanh nhìn cậu cười lạnh, trong thời gian Bách Hợp ngăn cách giữa hai người nghe được những lời này lại muốn nhấc chân lên đạp cho cậu tamột cái. Vẻ mặt Chu Trạm bi thương, thấy Phù Doanh không thèm để ý đến mình, trong lòng lại càng tức giận, đôi mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Bách Hợp nói:

“Cậu thích mua đồ đúng không? Tôi sẽ không để cậu đi! Cậu ta có thể mua đồ cho cậu, tôi cũng có thể cho cậu những thứ khác.”

Cậu nói như một người không bình thường, liên tục giật lấy balo trong tay Bách Hợp rồi ném mạnh trên đất, mới quay người nhanh chóng chạy xuống lầu.

Sắc mặt Bách Hợp âm trầm, nhịn xuống tức giận trong lòng định nhặt balo thì Phù Doanh đã cầm lên, ánh mắt nhìn cô có vài phần khó hiểu, khóe miệng vui vẻ ôn nhu.

“Nhìn cái gì?” Bách Hợp nhéo lỗ tai anh lên, anh một tay cầm tay cô: “Không ngờ em lại đánh cậu ta.” Anh không ngờ tới Bách Hợp sẽ ra tay bảo vệ anh, tuy nói thật anh không cần nhưng một khắc này cô nóng lòng muốn bảo vệ mình làm cho anh cảm thấy rất thoải mái.

Trên thực tế Bách Hợp làm nhiệm vụ đánh người, giết người đã từng làm qua, lúc có mặt Lý Duyên Tỷ đã từng giết người, nhưng lại rất ít khi làm ra hành động nóng nảy nổi điên đánh người. Nghĩ lại mình lên cơn tức giận cầm balo nện Chu Trạm, lúc này Phù Doanh cầm balo lên thì cô cảm thấy hai má nóng nóng có chút đỏ lên: “Ai bảo cậu ta nói hươu nói vượn, lại nói cậu ta là người giỏi thể dục, anh lại giỏi đọc sách lại còn so đánh nhau, sao không so thành tích?”

Phù Doanh nghe cô nói như vậy trong mặt hiện lên vài tia sáng đen tối, không nói gì thêm.

Buổi tối hai nam sinh suýt đánh nhau ở trước cửa phòng học thì các bạn học cũng biết rồi, lúc trong lớp học buổi tối có nhiều người xì xào bàn tán, thỉnh thoảng có người quay đầu lại liếc nhìn Bách Hợp. Đúng lúc này có nam sinh vì một cô gái đánh nhau là một chuyện vô vùng náo nhiệt làm cho người khác rất để ý. Sau khi lớp tự học buổi tối xong, Tôn Minh Minh vẫn còn cùng mấy người khác hưng phấn nói về chuyện này, trở lại ký túc xá Bách Hợp chưa kịp tắm đã có điện thoại của cha Lạc gọi tới.

Đây là lần đầu tiên sau khi cha Lạc mắng Bách Hợp lần trước, cách đây cũng gần một tháng rồi mới gọi điện thoại tới, lúc này khi ông gọi điện thoại tới cũng không nổi giận như lần trước, nhưng giọng nói vẫn có chút lạnh nhạt:

“Cũng sắp đến trung thu rồi, khi nào thì con trở về?”

Ngữ khí của cha Lạc có chút kiềm nén, nghe vậy liền biết ông cố nén lửa giận.

Còn hơn một tuần nữa là đến tết trung thu, Bách Hợp cũng không có ý định trở về nhà, từ thủ đô trở về thị trấn nhà Lạc Bách Hợp cần một ngày, cả tết trung thu và cuối tuần tổng cộng được nghỉ ba ngày, tối đa chỉ có thể ở nhà ngẩn người một ngày, chẳng bằng cô ở lại trường học thì hơn. Huống gì bây giờ cha Lạc có thành kiến không nhỏ đối với cô, muốn trở về cũng biết nhất định sẽ bị mắng, chẳng bằng ở lại trong trường học với Phù Doanh, có điều không biết anh có về nhà hay không.

Nghĩ lại từ lúc hai người qua lại với nhau đến nay, Bách Hợp cũng chưa nghe gì về thân thế của anh, trong lòng cô có tính toán đến xuất thần. Trong lòng cha Lạc có thể do có tức giận, đợi một lúc không thấy cô nói gì, cả người liền nổi trận lôi đình: “Con có nghe được cha nói chuyện không? Tết trung thu này trở về cho cha, cha có lời muốn nói với con.”

“Con tết trung thu chỉ có một ngày nghỉ, tính cả ngày cuối tuần mới được ba ngày nghỉ ngơi, con không muốn trở về, con muốn ở lại trong trường học tập.”

Bách Hợp nói ra những lời này, giống như chạp vào thuốc nổ của cha Lạc, ông nhịn không được lớn tiếng mắng: “Con còn biết học tập? Mặt mũi của cha đã bị con làm mất hết rồi! Trong trường học cùng nam sinh câu kết làm bậy, tuổi còn  nhỏ mà đã nhận đồ trang sức của người ta rồi, về sau con lấy cái gì mà trả? Con còn biết đến thể diện hay không? Sớm biết sinh con ra có thể như vậy, lúc trước nên véo con cho chết cho rồi.” Tối nay Chu Trạm lại gọi điện về nhà, lúc cha Lạc nghe được cả người đều không vui, ông định đi ngủ sớm, sau một hồi tức giận cũng không đi ngủ mà dứt khoát gọi điện cho con gái.

Vốn Lạc Bách Hợp từ nhỏ đã rất xinh đẹp, cha Lạc lo lắng sau này con gái sẽ không đi đường đúng đắn, cũng may ngoại hình con gái tuy đẹp nhưng tính cách lại an phận, ông cũng luôn luôn yên tâm, không nghĩ tới tiểu học và cấp hai đều là cô con gái nhỏ hiểu chuyện, vừa lên cấp ba đã thay đổi rồi.

“Sớm biết như vậy đángnhẽ không nên cho con đi học trường cấp ba ở thủ đô, con lại để cho cha không còn mặt mũi nào mà gặp nhà họ Chu?” Cảm giác của cha Lạc lúc này giống như là gả con gái đến nhà con rể, kết quả lại bị con rể phát hiện cô đã có người bên ngoài, cảm giác giống như bị thông gia chỉ thẳng vào cột sống mà mắng, ông tức giận đến toàn thân run rẩy, Bách Hợp nghe vậy đã cắt đứt lời của cha Lạc:

“Còn muốn gặp nhà họ Chu như thế nào? Con cũng không phải con dâu nuôi từ bé của nhà họ Chu làm sao lại không thể gặp, Chu Trạm trước mặt cha nói hươu nói vượn phá hỏng danh dự của con, bác Chu có nghĩ tới không còn mặt mũi nào gặp cha?” Bách Hợp nói những lời này làm cho cha Lạc không nói được gì, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chu Trạm tối nay như người điên chạy đến trước cửa lớp học của con đánh người, con có quan hệ gì với cậu ta chứ, cậu ta có quyền gì mà để ý tới chuyện đó? Đừng nói con cuối tuần cùng người khác đi thư viện, lúc ra khỏi thư viện đi dạo bên ngoài các cửa hàng đồ trang sức cái gì cũng không mua, cứ như vậy nói lung tung về con, nếu con thực sự mua cái gì đó thì có liên quan gì tới cậu ta, cậu ta mua không nổi thì không để cho người khác mua à?”

Cha Lạc ban đầu quá tức giận, lại nghe Bách Hợp không có nhận đồ đạc của người khác sửng sốt một chút: “Con không lấy đồ của người khác?”

“Không nhận.” Bách Hợp cố ý giả giọng điệu muốn khóc, làm bộ hít hít cái mũi: “Con ngày đó cùng bạn học đi thư viện mượn mấy cuốn sách, khi trở về trên quảng trường thủ đô gần đó thấy mấy cửa hàng trang sức, con vào đó đi dạo căn bản không có mua đồ gì về. Chu Trạm không biết nghe được ai nói hươu nói vượn ở đâu, tối nay chạy tới cửa lớp học chỉ vào mặt con mà mắng, như vậy về sau để con còn nhìn mọi người như thế nào? Làm thế nào còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt các bạn học? Có phải cậu ta muốn bức con chết mới bằng lòng không, còn gọi điện cho cha nói như vậy. Ba không phân biệt tốt xấu lại mắng con, còn nói xin lỗi nhà họ Chu, Chu Trạm hại con như vậy, nhà họ Chu có nghĩ tới đã phụ lòng người sao?”

Bách Hợp càng nói  giọng càng lớn, cha Lạc nghe cô khóc thì trong lòng có chút hoảng hốt, ngữ điệu đã trở nên nhỏ hơn rất nhiều: “Thật sự không nhận?”

“Không nhận! Chỉ có sau đó mua mấy cục chặn giấy. Nếu con nhận thì như thế nào, lại không tốn một phân tiền của cậu ta, có chuyện gì liên quan tới cậu ta mà cậu ta dám chỉ vào mũi con mà mắng.” Bách Hợp nghe thấy cha Lạc nói nhỏ nhẹ hơn, đoán được trong lòng cha Lạc đã có chút hối hận, tính tình của ông nóng tính đầu tiên là nổi giận, lúc này mới phát hiện ra đã hiểu lầm con gái, cũng có chụt chột dạ áy náy, thoáng cái liền nguôi giận, nhịn cả buổi lại nghẹn không nói ra được lời xin lỗi mà chỉ có thì thào nói:

“Tên nhóc Chu Trạm cũng quá không đáng tin rồi, nói bậy như vậy. Tiền còn đủ không?”

Cha Lạc lúc đầu tức giận không cho Bách Hợp tiền sinh hoạt,,muốn để cho con gái không phải cứ cần là thuận tiện có, kết quả làm căng với Bách Hợp lại là hiểu lầm, trong lòng cha Lạc cũng rất lo lắng. Ông lo con gái học không được tốt, lại nghe Chu Trạm nói Bách Hợp nhận đồ đắt tiền của người khác, trị giá vài vạn, gấp đến độ bùng lửa lên, trong lòng suy đoán mình đã không cho con gái tiền tiêu rồi, nói không chừng là có người khác cho cô rồi, lửa giận công tâm hôm nay mới gọi điện thoại tới.

Lúc này biết rõ đã hiểu lầm Bách Hợp, cha Lạc kỳ thật cũng rất hối hận, bên cạnh truyền đếm giọng mắng ông của mẹ Lạc, cha Lạc thấy Bách Hợp không nói lời nào, liền vội vàng nói:

“Ngày mai cha sẽ bảo mẹ con đi chuyển tiền, đừng nhận đồ của người ta, về sau làm thế nào để trả? Học sinh chỉ cần chú ý học tập là đứng đắn, mua những thứ kia để làm gì? Đều là thứ vô dụng, quà tặng của bạn học cũng không được nhận, về sau không có cách nào để báo đáp người ta…”

Ông nói xong lại dừng lại một chút: “Ngày mai cha nói với bác Chu một tiếng, để ông nói với Chu Trạm, nói là cậu ta đã hiểu lầm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui