Bia Đỡ Đạn Phản Công

Lý Duyên Tỷ lúc này bị đám đông các trưởng lão vây vào giữa, làm cho anh nhớ tới rất nhiều năm trước, khi đó anh bị nhốt trong mạng nhện ở bên trong Hồ Điệp tình cảnh giống như bây giờ. Khi đó anh chỉ là tu vị Đại thừa hậu kỳ bị một đám Đại thừa kỳ lão quoái vây bên trong, tuy nói anh có thiên phú tuyệt vời, khác xa với yêu quoái lớn mạnh khác, nhưng cuối cùng vẫn là ít không địch lại đông.

Nhưng hiện tại không giống như lúc trước, anh sẽ không bao giờ để mặc cho bọn họ giết người, anh cười lạnh trong lòng nhìn những người này, sát ý trong lòng dâng lên.

Mà ở bên kia Bách Hợp so với phụ nhân xinh đẹp vẫn hơn một cấp, ra chiêu vài lần vẫn bị Bách Hợp phá vỡ.

Lúc một bàn tay đập trên vai của Bách Hợp, phụ nhân lộ ra vẻ giật mình: “Ngươi…” Trên người cô lộ ra khí tức huyết mạch của Lý gia mới có, phụ nhân quá sợ hãi cuống quýt thu tay lại, thậm chí không để ý bị linh lực cắn trả, mà kêu lên một tiếng.

Trên người cô thậm chí còn có khí tức của huyết mạch Lý gia, cô đang mang thai. Phụ nhân lui sang một bên, mà lúc này Lý Càn Tín đang điều tức trong đám người thấy một màn như vậy ánh mắt lộ lên vẻ oán hận.

Trước mắt Lý Duyên Tỷ bị các trưởng lão Lý gia chế trụ, căn bản không thể thoát thân, trong lòng lão nghĩ Lý Duyên Tỷ nhất định là chết chắc. Nhưng mà nếu Lý Duyên Tỷ chết thì lão vẫn bị cha lão ném đến Phệ Hồn nhai ngẩn ngơ 300 năm, thù này lại không thể không báo.

Nghĩ đến Lý Duyên Tỷ đi cùng Bách Hợp, dường như nó rất coi trọng người phụ nữ này. Lý Càn Tín thấy Bách Hợp bị trưởng lão đánh một chưởng làm bị thương không chút nghĩ ngợi liền lôi ra một chiếc dao găm nhằm về phía Bách Hợp mà lao vào.

“Không được.” Lãora tay đột ngột, mọi người căn bản không nghĩ lão sẽ ra tay với Bách Hợp, phụ nhân xinh đẹp thấy như vậy, đột nhiên hét lên một tiếng những đã không kịp,

Lúc này Lý Duyên Tỷ đang bị vậy trong một đám người nhưng vẫn giữ một tia tinh thần quan sát Bách Hợp ở bên kia, lúc này thấy động tác của Lý Càn Tín, lúc này anh đứng cách Bách Hợp rất xa, muốn chạy tới nhưng không còn kịp. Bách Hợp vừa bị phụ nhân đánh một chưởng giống như bị trọng thương, khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch bên khóe miệng còn gỉ máu, làm hắn bị kích thích sâu sắc.

Anh tự nguyên buông bỏ cừu hận của chính mình, muốn cùng làm bạn với cô đến già. Chính bản thân quý trọng cô không nỡ làm tổn thương một sợi tóc, vậy mà lúc này ở Lý gia lại bị thương.

Lý Duyên Tỷ cho là mình có thể bảo vệ cô an toàn, nhưng lúc này sắc mặt của cô làm cho lòng anh tuôn ra một cơn phẫn nộ tức giận. Anh liều mạng chính mình bị thương, trường kiếm rời khỏi tay lao thẳng đến Lý Càn Tín. Pháp bảo của các trưởng lão Lý gia đều đánh trên người anh, anh hóa thành hình rồng, không che dấu sức mạnh của mình nữa, lao thẳng lên trời, cái đuôi đập xuống đất ‘Keng’ một tiếng, pháp bảo bị đuôi của lão phá hủy.

Bên kia Lý Càn Tín cho rằng mình đánh lén sẽ thành công, không nhận ra được có một trường kiếm bay thẳng đến cắm xuyên qua lồng ngực lão, ghim chặt lão trên mặt đất.

Sắc mặt âm trầm của Lý Duyên Tỷ sau khi bay xuống mặt đất đứng trên cơ thể hắn, nhìn thấy Nguyên anh của lão muốn chạy trốn thì túm lấy trong tay bóp chặt, Nguyên anh trong tay hắn hóa thành mảnh vụn. Lý Càn Tín phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, cơ thể chưa chết nhưng Nguyên anh đã bị phá hủy, loại thống khổ này không thể nghĩ tới.

Những người còn lại thấy như vậy càng hoảng sợ: “Độ kiếp kỳ?”

Khí tức trên người anh mênh mông như biển cả, làm cho mọi người không thể với tới, các trưởng lão Lý gia sắc mặt xanh trắng thay đổi, trơ mắt nhìn Lý Duyên Tỷ ôm Bách Hợp mà nói: “Đợi chút, phu quân sẽ báo thù cho em, giết hết bọn chúng không còn một mảnh.”

Con mắt của anh lúc này đỏ bừng, thần sắc âm lãnh.

Nếu lúc trước anh nói lời này chỉ sợ tất cả mọi người đều cho là anh nói láo. Nhưng lúc này cảm giác được khí tức của hắn lúc anh phóng ra khổng lồ uy áp ép trong lòng mọi người nặng trịch.

Trong lòng người trẻ tuổi cười khổ, hắn đã sớm đoán được, chỉ là luôn không dám nghĩ tới. Con chết Lý Duyên Tỷ muốn đem toàn bộ lớn nhỏ Lý gia huyết tẩy, lúc xem ra một tầng bóng tối bao phủ trong lòng mọi người.

“Không thể, nàng ấy có thai.” Phụ nhân dưới uy áp của hắn kiên trì chống đỡ mở miệng: “Cũng là cốt nhục của Lý gia, chẳng lẽ ngươi muốn đứa bé này sinh ra sẽ nhận lấy tội danh cha đồ sát cả gia tộc hay sao?”

Lý Duyên Tỷ mới vừa hóa thân thành rồng làm cho mọi người đều nhận ra thân phận của hắn, hình rồng chính là truyền thừa của Lý gia. Tuy nhiên hiện tại không biết đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong Lý gia lại lặng lẽ xuất hiện một tu sĩ có tu vi Độ kiếp kỳ. Còn mang đại thù với Lý gia, phụ nhân oán hận nhìn người trẻ tuổi, người trẻ tuổi cười khổ, đứng dậy: “Lúc ngươi sinh ra Tần gia bị tàn sát, chẳng lẽ ngươi muốn con của ngươi cũng giống như ngươi?”

Lý Duyên Tỷ ngẩn người, sát ý trong mắt như thủy triều đã rút đi, đôi mắt màu đỏ tươi dần dần trở nên trong trẻo, có chút không dám tin: “Con?”

“Đúng vậy.” Phụ nhân cảm giác được khí thế trên người anh đã giảm, vội vàng nói: “Đã có cốt nhục của Lý gia, không tin sờ liền biết.”

Sau khi anh thành công đạt Độ kiếp kỳ, tu sĩ tuổi càng lớn tu vi càng cao thì càng không dễ có con, đặc biệt là anh đã đạt đến Độ kiếp kỳ. Nhưng có thể là anh tuổi vẫn chưa lớn còn chưa tới 5000 tuổi, coi như còn trẻ, hơn nữa Bách Hợp cũng còn trẻ, cho nên lúc trước hai người song song Độ kiếp thành công liền đi tới Huyền  Âm tiếp nhận đại lễ.

Lý Duyên Tỷ trải qua hai đời chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có con, lúc này lại bị tin tức lễ vật từ trên trời giáng xuống làm cho choáng luôn, nắm chặt tay Bách Hợp không nói ra lời.

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lý Càn Tín trên mặt đất dở sống dở chết: “Đáng giá sao?”

Hôm nay Nguyên anh của lão đã bị phế, chỉ trong vì phút thời gian lão đã trở thành một lão già lụ khụ, nghe người trẻ tuổi hỏi, lão ho một tiếng làm động đến thanh kiếm cắm trên người lão, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhếch khóe miệng: “Cung đã lên dây không thể dừng lại.” Lão thở hổn hển chửi thề hai câu, lại ho hai tiếng: “Lúc trước cha dạy đấy…” Dù là sai thì lão cũng nhất định phải đi đến hết đường, tuyệt đối không hối hận.

Khí tức của Lý Càn Tín ngày càng yếu, Lý Duyên Tỷ mặt lạnh nhìn lão một cái, tính mạng nam nhân này từng khiến ngoài ý muốn cùng mình dây dưa dài dằng dặc khi còn sống.

“Không được nói nữa.” Người trẻ tuổi quát một câu, một lượng lớn linh dược nhét vào trong miệng lão. Tuy nói Lý Càn Tín chọc họa lớn, nhưng lão vẫn là con của mình, dù hắn đã bị phế nhưng người trẻ tuổi vẫn muốn cứu lão một mạng.

Đây chính là thiên tính của tình cha con, lão rơi vào tình trạng bây giờ đều để lai trong lòng người trẻ tuổi là nỗi hối hận: “Huyết mạch nặng hơn tất cả, ngươi chỉ nhìn ta dạy cho ngươi làm việc nhưng lại không nhìn được tấm lòng bảo vệ của ta dành cho ngươi.” Từ nhỏ tài nguyên của Lý gia Lý Càn Tín đều được nhiều hơn so với người khác. Thậm chí trưởng lão còn tự tay dạy hắn vẽ kinh phù.

Lão học xong người trẻ tuổi lại dạy hắn học thi pháp, lại đã quên mất bản chất thực sự là hổ dữ không ăn thịt con.

“Gia quy Lý gia ngươi thực sự phải học lại cho tốt rồi.” Lý gia cấm nội đấu. Nếu như Lý Càn Tín sớm tỉnh ngộ cũng không náo loạn đến ngày hôm nay.

Ánh mắt của mọi người rơi xuống trên người Lý Duyên Tỷ. Lý Duyên Tỷ có chút chán ghét nhìn thanh kiếm trên mặt đất, không thể làm gì Lý Càn Tín. Trong đầu anh đã từng hận không thể giết chết Lý Càn Tín, nhưng khi thấy bộ dạng yếu ớt thảm hại của hắn, hắn lại khinh thường giết chết.

Phụ nhân xinh đẹp nói đúng, anh sẽ không để bị kịch của mình mang lên người con của hắn.

Anh giơ tay triệu hồi thanh kiếm, lạnh lùng nhìn Lý Càn Tín trên mặt đất, lại nhìn người Lý gia: “Chuyện hôm nay đã xong, muốn tìm ta báo thù thì đến hồ Thủy Nguyệt.” Anh ôm Bách Hợp vào trong ngực,động tác cẩn thận từng ly từng tý, lúc này trên mặt người Lý gia đều mang theo vẻ phức tạp.

Huyết mạch dòng chính của Lý gia có tu vị Độ kiếp kỳ, cũng không biết kẻ ngu xuẩn nào phái dòng chính huyết mạch tới đất phong rồi.

Vốn anh sau này sẽ trở thành thần hộ mệnh của Lý gia, bảo vệ Lý gia rất nhiều năm, chỉ khi nào chia phái ra mới tương đương thoát ly khỏi gia tộc.

Lúc hai người Lý Duyên Tỷ dời đi, ánh mắt của mọi người mới nhìn đến trên người trẻ tuổi.

Trên thiên giới, quyền thế Lý gia thay máu, người trẻ tuổi nhượng chức vị, người thừa kế Lý gia Lý Càn Tín bị trục xuất người kế vị bế quan dưỡng thương. Tống Nhan đãng lẽ là phu nhân thừa kế nhưng bị Lý gia giam lỏng, việc này tuy không phải do bà ta, nhưng bà ta khuyến khích Lý Càn Tín cũng không thoát được quan hệ.

Thiên giới xuất hiện một tu sĩ có tu vi Độ kiếp kỳ cả thiên hạ đều biết.

Mọi người cười nhạo Lý gia có mắt không tròng. Mười năm sau người trẻ tuổi xuất hiện tại hồ Thủy Nguyệt, là thời điểm con trai của Lý Duyên Tỷ sinh ra.

Truyền nhân của đai yêu thời gian mang thai càng lâu thì yêu lực càng nồng đậm dày đặc, người trẻ tuổi muốn mang đứa bé này về Lý gia, kế thừa vị trí gia chủ của Lý gia. Hắn muốn lấy công chuôc tội, dùng phương thức như vậy để kéo Lý Duyên Tỷ về trong tộc.

Lý Duyên Tỷ dù không có được vị trí gia chủ, Lý Càn Tín dù cố gắng cả đời thanh danh chung quy lại thì vẫn dơi trên đầu con anh.

Phiên ngoại

Thời thiếu niên của Lý Duyên Tỷ  có tính cách âm lãnh, tính tình thay đổi thất thường. Bách Hợp ở bên cạnh anh, sức mạnh trong cơ thể anh bị phong ấn, mặc dù biết cô bé này có một loại hào cảm khác thường đối với mình, nhưng bản chất bên trong của anh từ nhỏ là lạnh lùng. Anh cần phải làm rất nhiều việc, anh phải muốn trở lại Lý gia, muốn Lý Càn Tín chết dưới tay mình. Anh không biết đối với thiếu nữ không rõ lai lịch này có tình cảm thế nào nhưng trong lòng anh thì mục tiêu của anh quan trọng hơn.

Tuy nói do có cô nên mới khiến cho sức mạnh của mình trở nên mạnh hơn, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Coi như thù lao anh tăng lượng linh dược đưa cho Bách Hợp, những dược liệu này đủ để cho cô tu hành đến Nguyên anh kỳ rồi.

Anh lựa chọn bế quan tu luyện, cửa quan khép lại Bách Hợp sẽ chờ anh hai trăm năm.

Đợi khi cô ý thức được trong lòng anh cừu hận, dã tâm vĩnh viễn quan trọng hơn chính mình, thì Bách Hợp đã không còn nhìn thấy Lý Duyên Tỷ nữa rồi. Cô sẽ không còn được gặp lại nam nhân đã từng nhìn cô mang theo tia ôn nhu trong mắt. Thời điểm Lý Duyên Tỷ xuất quan đã không thấy Bách Hợp nữa, hạ nhân của Hồ Thủy Nguyệt không biết tung tích của cô. Anh nhớ hai trăm năm trước thiếu nữ nhìn anh trong mắt mang theo tia tươi cười, làm ánh mắt anh đã lạnh nay càng lạnh hơn.

Cho đến nhiều năm về sau, bởi vì tính cách kiêu ngạo mà bị nhiều người vây lại đánh Lý Duyên Tỷ lọt vào phong ấn, ngoài ý muốn gặp Bách Hợp chết đi:

“Cô muốn sống không?”

“Nửa giờ sau cô sẽ biến mất hoàn toán, cô muốn sống tiếp sao?”

“Đúng vậy.” Bách Hợp đáp lại: “Tôi còn muốn sống tiếp.”

Anh nhìn người kia giống như trong trí nhớ nhưng lại có vẻ rất non nớt của thiếu nữ, anh khẽ cười.

Sakura: Vấn đề này giống như triết lý trứng hay gà có trước, tùy theo góc nhìn và hoàn cảnh mà sẽ thấy một cảnh sắc khác. Đến ngày hôm nay đã hoàn chính văn còn một thế giới phiên ngoại nữa thôi. Cảm ơn các bạn đã đi cùng mình trong suốt hơn ba năm qua, khoảng thời gian cũng đủ dài để theo một bộ truyện dài hơi thế này mà không bỏ đi. Sa còn nhớ khá nhiều bạn theo dõi nhà mình từ 7-8 năm trước mà giời vẫn theo, hy vọng chúng ta sẽ được kỷ niệm chặng đường 10 năm. Chúc các bạn luôn mạnh khỏe và tìm niềm vui trong những bộ truyện trong nhà mình nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui