Bia Đỡ Đạn Phản Công

Bách Hợp dự tính sau khi lên đại học sẽ rời khỏi Lý Duyên Tỷ. Cô không biết biểu hiện tình cảm, tính cách cũng không nhiệt tình, giữa hai người ở chung một chỗ cảm giác giống như bạn bè rất bình lặng, chưa từng trải qua cảm giác người yêu phân phân hợp hợp, cũng chưa từng trải qua thề non hẹn biển.

Thậm chí bình thường hai người cũng ít khi cãi nhau, Bách Hợp tưởng tượng tình cảnh hai người chia tay sẽ không xảy ra.

Lý Duyên Tỷ phát huy ổn định, trở thành thủ khoa của tỉnh được trường Đại Học Tự Nhiên thành phố tuyển thẳng, theo chuyên ngành luật.

Đại học năm hai, lúc hai người đủ tuổi đăng ký kết hôn, cậu lôi kéo Bách Hợp không mấy tình nguyện đi cục dân chính đăng ký.

Sau khi tốt nghiệp cậu đến Sự Vụ Sở luật sư thực tập, trong hai năm này cậu đầu tư mở văn phòng của chính mình, không đi vào con đường lăn lộn bang phái với đám lưu manh kia, không bị người chém chết như trong kịch tình.

Trở thành luật sư, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với hắc đạo hoặc là liên hệ với mấy ông chủ làm ăn trái pháp luật, chật vật vi gian, Bách Hợp đôi khi lo lắng, cậu thì hay rồi lại ăn no ngủ kỹ.

Lý Duyên Tỷ đúng 6 giờ sáng thức dậy, Bách Hợp đang nằm trong lòng ngực cậu ngủ say, cánh tay cậu di chuyển theo đường cong trượt xuống, một chân cô đang gác trên hông cậu, ngón tay vừa sờ đến mép đồ lót muốn chui vào trong, lại kịp thời ngừng lại.

Cô đã có thai gần hai tháng, gần đây cô đúng là chịu đủ tra tấn, thời gian ngủ ngon như vậy không nhiều, mỗi khi thức dậy đều bị nôn nghén. Cậu hôn lên môi cô, cố nén xúc động muốn áp đảo cô dưới thân, xốc chăn ra, chuẩn bị nấu cháo để sẳn trên bếp cho cô, chạy một vòng trở về cháo vừa đủ lửa. Mỗi ngày cậu làm việc và nghĩ ngơi vô cùng có quy luật, lúc đẩy cửa vào nhà liền thấy cô ngồi ghé vào bồn nôn, bộ dạng không còn sức sống.

“Sớm biết vậy không cần rồi!” cậu có chút ảo não, tình cảm của cậu hướng nội, nhưng  tình yêu đối với cô là yêu đến tận xương.

Đứa bé này là ngoài ý muốn, do ảnh hưởng tuổi thơ, cậu cũng không thích con nít, luôn cảm thấy không nên giữ nó, chỉ muốn cùng Bách Hợp sống riêng thế giới hai người, cậu không thích trong nhà có nhiều người tồn tại.

Bách Hợp được cậu nữa dìu nữa ôm đứng dậy, cậu lấy nước cho cô xúc miệng, cô không còn tí sức lực dựa vào ngực Lý Duyên Tỷ: “Còn phải nôn mấy ngày nữa, anh mau đi hỏi bác sĩ, nói ông ấy tìm cách ngừng chuyện này lại!!!”

Cô ăn cái gì nôn cái ấy, gần đây bị dày vò chịu không thấu, mỗi ngày đều không có tinh thần.

Lý Duyên Tỷ nhịn không được muốn cười, lại hôn cô một cái, khó khi cậu thấy Bách Hợp nổi giận, thật đáng yêu chết mất, nhưng bây giờ không dám chọc cô, miễn cho cô tức giận trở mặt.

Trên bàn cơm, cô nâng chén lại không muốn ăn, có chút hâm mộ nhìn Lý Duyên Tỷ ăn hết thức ăn.

“Anh đi về sớm chút!” kỳ thật cô cũng có việc làm, nhưng từ lúc mang thai bị giày vò không còn biện pháp đi làm tiếp, còn cách viết phép nghỉ một tháng ở nhà dưỡng.

Lý Duyên Tỷ nhẹ gật đầu, mỗi ngày cậu đều trở về sớm, chỉ cần không có việc là chạy ngay về nhà, nhưng lúc như vậy Bách Hợp lại nổi cáu với cậu.

Cậu thuận theo lời Bách Hợp mà gật đầu, Bách Hợp cầm chiếc đũa khều khều cơm, lại buông xuống.

“Ăn nhiều chút, gầy đi rồi.”

Cô mang thai, cậu là người chịu khổ, mỗi ngày đều làm món khác nhau cho cô, cậu không thích tìm người giúp việc, không thích người khác vào nhà mình. Sau khi hai người kết hôn, cậu bắt đầu học nấu ăn, làm việc nhà, sáng sớm nấu cơm xong liền dụ vỗ vợ ăn sáng, bộ dáng đó nếu người ở văn phòng luật sự thấy được chắc rớt hết càm.

Bách Hợp mặc kệ cậu, văn phòng luật sư đang thời kỳ mở rộng, cậu lại rất giảo hoạt, phong thanh thủy khởi, gần đây lại bận tối mày tối mặt.

Buổi chiều cậu gọi điện muốn đón Bách Hợp ra ngoài dạo phố, từ lúc cô nghĩ phép cứ ru rú mãi trong nhà, bởi nôn nghén nên tính tình cũng không tốt, cậu nghe nói có nhà hàng không tệ, muốn dẫn cô đi ăn.

Cậu định vị dừng xe lúc định vào thang máy, cùng lúc có một nhóm người cũng tranh thủ bước vào, trong đó có một cô gái mặc váy mày trắng nhìn thấy Bách Hợp, liền giật mình hô lên:

“Bách Hợp!”

Bách Hợp quay đầu, nhìn thấy Mẹ Lý người đã tái giá nhiều năm đang xách túi xách, khi nhìn thấy cô có chút vui vẻ vẫy tay với cô.

“Vị này là…” mẹ Lý nhìn thấy Lý Duyên Tỷ đang ôm eo Bách Hợp, trong lúc nhất thời không nhận ra người thanh niên mặt lạnh này là ai.

Bà ấy bỏ đi lúc Lý Duyên Tỷ còn nhỏ, vẫn chưa đầy mười tuổi, đã qua hơn mười năm, đủ để một người thay đổi nghiên trời lệch đất, nhất là lúc trước trong ấn tượng của mẹ Lý, cậu giống một tên côn đồ, tóc nhuộm chẳng giống ai, làm xấu mặt bà.

Nhưng Lý Duyên Tỷ trước mắt bà bây giờ, tư nghi ưu nhã, tướng mạo xuất chúng, đứng bên trong nhóm người, là người nổi trội nhất.

Bà nhìn hồi lâu, cảm thấy có chút không đúng, ngay sau đó thần sắc đại biến, một bộ đứng ngồi không yên. Lúc thang máy lên đến nơi, bà vội vã cùng nhóm người rời đi.

Lý Duyên Tỷ cũng nhận ra mẹ Lý, nhưng không lên tiếng chào hỏi.

Từ khi bà thay đổi số điện thoại, tương đương với việc chặt dứt tình mẹ con của hai người. Sau này mẹ Lý thông qua các mối quan hệ tìm cách xin số điện thoại của Bách Hợp, nói bóng nói gió muốn nối lại tình mẹ con với Lý Duyên Tỷ.

Trước kia Lý Duyên Tỷ hỗn loạn với đám giang hồ, gây chuyện sinh sự chỉ làm bà mất mặt, bà nằm mơ cũng không ngờ tương lai con trai bà có tiền đồ như vậy. Bây giờ làm việc tại Sự Vụ Sở rất ngầu, lui tới với những người có chức quyền có tiền, đối với công ty của chồng sau bà không chừng sẽ có trợ giúp.

Trước kia bà tránh Lý Duyên Tỷ như rắn rết, bây giờ Lý Duyên Tỷ cũng coi bà như người qua đường, ngắt điện thoại của Bách Hợp: “Anh thật sự không gặp không ăn bữa cơm với mẹ anh à?”

Cô đã mang thai sáu tháng, không còn nôn nghén, nhưng bụng cũng không to nhiều.

Cậu đưa tay sờ loạn trên người cô, lúc trước cô nôn nghén cự tuyệt cậu thật lâu, cậu chôn mặt ở ngực cô, ngược lại ngực cô to hơn rất nhiều, trong lúc cậu mơ hồ nói:

“Ăn cơm với bà ta lãng phí thời gian, nếu vậy chi bằng dành thời gian đó ở chung với vợ.”

Cậu nói là sự thật, trong trí nhớ thời trẻ thơ của cậu, Bách Hợp đã chiếm toàn bộ, mẹ Lý tái giá lúc cậu 9 tuổi, thời kỳ tuổi thơ, thời kỳ thiếu niên, thậm chí thời kỳ thanh niên, tất cả đều có cô làm bạn, mẹ Lý đối với cậu mà nói, so với người xa lạ chẳng khác là bao.

Cho nên dù cậu biết rõ Bách Hợp muốn rời khỏi cậu, cũng không thích cậu nhiều như cậu thích cô, cậu cũng bất chấp, không để cô rời khỏi mình, tới tuổi kết hôn liền dùng hôn nhân trói buộc cô lại.

Như bây giờ cô đã thuộc về cậu, về sau sẽ sinh con dưỡng cái cho cậu, sẽ không thể rời bỏ cậu. Cậu theo ngành luật, biết làm như thế nào để đạt được mục đích của mình, am hiểu nhất là làm thế nào để tính toán đem lại lợi ích lớn nhất cho mình.

Cậu không biết cảm giác chiếm hữu đó có phải là yêu hay không, chẳng qua cậu là người làm ăn, biết làm như thế nào để đạt lợi nhuận lớn nhất với  tiền vốn thấp nhất, nhưng đối với Bách Hợp cậu biết rõ cô không yêu cậu nhiều như cậu yêu cô, nhưng lại cam tâm tình nguyện trả giá

Người khác yêu nhau như thế nào cậu không rõ, trong lòng Lý Duyên Tỷ suy nghĩ, tình huống giữa cậu và Bách Hợp đó cũng là một loại yêu.

- the end-

Cảm nghĩ tác giả

Bia đỡ đạn phản công chính thức kết thúc!!! kỳ thật tôi còn rất nhiều câu chuyện muốn viết ra, chờ mong cùng mọi người gặp nhau ở truyện mới. Yêu tất cả các bạn đọc giả, cảm ơn ủng hộ của các bạn.

Tạm biệt các bạn, hẹn gặp ở câu chuyện mới!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui