Bia Đỡ Đạn Phản Công

Kính Hà Long Vương được phong làm Vương ở Kính Hà, tuy nói trong mắt đám người Ngọc Đế thì không đáng giá nhắc tới, muốn đánh liền đánh, muốn giết liền giết, thế nhưng trong mắt đám yêu tinh tôm, cua, cá, trai,… ở Kính Hà này thì lại như thiên thần vậy, yêu quái trong sông, vô luận là lớn hay nhỏ, cũng đều vô cùng tôn kính vị Long Vương bao che khuyết điểm này, có lẽ con trai tinh này bắt gặp cô hóa thành hình người thật sự quá kinh ngạc, nên đã theo bản năng hô lên hai chữ xấu xí!

“…” Bách Hợp không muốn so đo với loại Tiểu yêu tinh không có năng lực thẩm mỹ này, chỉ là khi nghe đến hai chữ Vương hậu, thì da gà toàn thân lại mọc ra, cô đã từng cảm thán vì chính mình biến thành nam nhân, đã tiếp nhận tâm nguyện của Kính Hà Long Vương, nhưng lại đã quên một điều duy nhất: Lão Long Kính Hà là người đã lấy vợ sinh con, lúc này Vương hậu cho mời, cô phải dùng cách gì để lấy thân thể đàn ông mang trong mình một tâm hồn của phụ nữ đi tình chàng ý thiếp với Kính Hà Long Hậu đây?

Nghĩ như vậy, Bách Hợp thật sự khóc không ra nước mắt rồi.

“Nói lại với Vương Hậu một tiếng, lát nữa Bản vương sẽ đến.” Trốn cũng không trốn được, Bách Hợp kiên trì phất phất tay, trên mặt con trai tinh kia hiện lên thần sắc không đành lòng nhìn thẳng, hiển nhiên cực kỳ ghét bỏ bề ngoài tuấn mỹ hiện tại của cô, đồng thời vừa quạt hai cái vở sò cực lớn của mình, vừa nhanh chóng rẽ nước bơi đi.

Thở dài, lúc này Bách Hợp không khỏi lại sinh ra ý niệm muốn trở vào trong Không gian tu luyện tiếp, chỉ là ý nghĩ này vừa mới nhú lên thì liền bị cô gạt bỏ, nàng đã tiến vào trong Không gian ba vạn năm liên tục, lúc này ngẫm lại cái loại cảm giác đó đã theo bản năng có hơi chút buồn phiền sợ hãi, thật sự không thích hợp lại đi tu luyện nữa vào lúc này, dù cho hoàn cảnh có tốt, thì tâm tình của cô không tốt cũng dễ xảy ra chuyện xấu.

Do dự một chút, Bách Hợp nhớ đến cái bộ dáng ghét bỏ khi nhìn thấy bộ dáng của mình của con trai tinh kia, liền nén lệ lắc người biến lại thành bộ dáng xấu xí trước kia, đồng thời đi đến cung Thủy Tinh của Long Hậu trong trí nhớ.

Cũng may tướng mạo của em gái Tây Hải Long Vương thật sự không tương tự như bộ dáng của Kính Hà giống như trong tưởng tượng của mình, trái lại cô ấy là hóa thành hình người, da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, đẹp đến nỗi không giống như người thật, cũng ăn mặc giống như mỹ nữ, không nhìn ra một chút bóng dáng nào của rồng cả, trong lòng Bách Hợp thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, cô chỉ sợ mình nhìn thấy đầu tiên chính là một con quái vật đầu rồng thân người, cô đã nghĩ bộ dáng của Kính Hà Long Hậu, chắc là giống hệt nguyên hình của Kính Hà Long Vương, chỉ là bớt đi một chòm râu dày mà thôi. Lúc này nhìn thấy tướng mạo của Long Hậu xinh đẹp vô cùng, Bách Hợp mới thở ra một hơi, cũng không biết là do bản năng của nguyên chủ để lại hay bởi vì đã sống trong thân thể này hơn ba vạn năm, vậy mà cô lại vô ý thức vươn tay lên vuốt râu trên mặt một cái!

Vừa mới làm xong động tác này, Bách Hợp liền hóa đá rồi, thói quen quả nhiên là thứ đáng sợ, cô bắt đầu lo lắng sau khi mình trở lại Không gian còn có thể tiếp tục làm một cô gái bình thường hay không!

“Đại Vương đến rồi, mau mau ngồi đi.” Trên bàn rượu đã bày rượu ngon món ngon, bên cạnh là san hô đang đung đưa theo dòng nước, gốc san hô xinh đẹp trân quý này vẫn là anh trai Ngao Nhuận của Long Hậu phái người đưa tới, tất cả mọi thứ trong nội cung của Long Hậu đều giống hệt như cung điện của cô ấy khi chưa xuất giá, trên tảng đá ngầm ở bên cạnh còn bày một cái vỏ sò đang mở ra, bên trong đặt các loại vật báu bằng ngọc trân quý đủ mọi kiểu dáng.

“Nghe Khiết nhi nói, hôm nay Đại Vương muốn lên bờ tìm tên Viên Thủ Thành trong thành Trường An kia tính sổ, có phải không?” Long Hậu sinh tổng cộng chín đứa con trai, con trai trưởng Tiểu Hoàng Long hiện nay đã được phong Vương ở sông Hoài, con trai thứ Tiểu Ly Long thì đang trấn thủ ở sông Tế Thủy, hết lần này tới lần khác Đà Khiết nhỏ tuổi nhất, bây giờ còn chưa lớn lên vẫn còn ở bên người hai vợ chồng, cho nên được yêu thương nhất.

Bách Hợp nghe được Long Hậu gọi cô tới cũng không phải để tâm sự tình cảm gì, trong lòng liền thở dài một hơi. Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ trước đến nay hai vợ chồng này đều vô cùng ân ái, cô còn sợ Kính Hà Long Hậu gọi cô tới là muốn làm cái gì, một đường thấp thỏm không yên vô cùng, lúc này nói đến Đà Khiết, cô liền nhớ đến kết cục của Đà Khiết sau này, trong lòng không khỏi tỉnh táo một chút.

“Phu nhân nghe được tin này từ đâu vậy? Nhưng mà đúng thật là như thế, tên Viên Thủ Thành kia chỉ điểm cho ngư nhân bắt con cháu của Thủy tộc ta, thật sự không thể bỏ qua được!” Bách Hợp vừa ngồi vào bàn, mấy vạn năm chưa được thưởng thức rượu ngon món ngon gì, lúc này nhìn thấy cả bàn ăn đều tỏa ra linh khí thoang thoảng, cô không khỏi cầm bầu rượu lên tự mình rót một ly chậm rãi thưởng thức.

“Chỉ là Đại Vương à, nghe nói tên Viên Thủ Thành kia chính là thúc phụ của Viên Thiên Cương, tên Viên Thiên Cương này chính là Đài chính tiên sinh của Khâm Thiên Giám, một thân tu vi sâu không lường được, lại có Hoàng khí Chân Long thủ hộ, sợ rằng rất khó đối phó.” Trên người những kẻ làm quan trong triều đều có một luồng chính khí chính trực, nhất là những kẻ tu luyện đã lâu như Viên Thủ Thành, vốn chính là kẻ nghịch thiên, hơn nữa từ trước đến nay Nhân tộc lại được Thiên Đạo yêu thích, cho nên vô luận tu luyện hay tâm tư, đều hơn xa Yêu tộc, tuy Kính Hà Long Vương là chính thần được Ngọc Đế sắc phong, nhưng trước khi hóa thân thành rồng cũng chỉ xuất thân từ Yêu tộc, tuy nói chính là chức vị quản lý mưa gió, nhưng dù sao nếu muốn bàn về đấu pháp, thì dù Viên Thủ Thành không sống lâu bằng Kính Hà Long Vương, chỉ bàn về tu vi thôi, sợ rằng cũng chỉ ngang ngửa nhau.

Bách Hợp thấy trên mặt Kính Hà Long Hậu hiện lên thần sắc lo lắng, không khỏi mím môi cười lắc đầu: “Lời ấy của phu nhân sai rồi, ta chỉ muốn nói đạo lý bàn luận thiên tượng với hắn ta thôi, thì sao sẽ đấu pháp với hắn ta được? Huống chi hắn ta vốn không nên giúp đỡ tên ngư ông kia trước, tên Trương Sao có thể bắt được bao nhiêu cá là mệnh trung chú định của hắn ta, hành vi này của Viên Thủ Thành vốn đã vi phạm luật trời, nếu hắn ta đàng hoàng lý luận liền thôi, nhưng nếu hắn ta muốn trở mặt, vậy ta liền lên Nam Thiên môn kiện hắn ta, cho hắn ta bị Thiên Khiển!”

Nghe như thế, trên mặt Long Hậu mới hiện lên thần sắc nhẹ nhõm, vừa mím môi muốn mỉm cười, thì đầu kia Đà Khiết đã đến rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy mình trong gương Bách Hợp đã biết được mình xấu đến cỡ nào, vốn tưởng rằng trên thế giới không còn có ai xấu hơn cô nữa, nhưng khi nhìn thấy Đà Khiết, thì cô lại bắt đầu không đành lòng nhìn thẳng. Chín đứa con rồng, mỗi đứa đều khác nhau, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Đà Khiết, khó trách lúc trước bị người ta xem thành yêu quái mà đuổi bắt, cũng thật sự quá xấu đi, cả gương mặt như bị sơn đen, hết lần này tới lần khác nó còn vừa đến liền cực kỳ cung kính quỳ xuống dập đầu trước mặt Bách Hợp, miệng thì kêu Phụ vương.

Đứa nhỏ này vốn cũng là đứa biết lễ phép, chỉ là về sau ăn nhờ ở đậu nên tâm tư trở nên mẫn cảm, hành vi cực đoan mà thôi, huống chi cái thịt Đường Tăng kia, ăn xong sẽ được trường sinh bất lão, vốn đã đủ hấp dẫn người rồi, ngay cả chính Bách Hợp cũng không dám khẳng định, nếu không có cơ hội làm những nhiệm vụ này, trong trường hợp biết rõ tính mạng của mình sẽ có lúc kết thúc, thì có thể ăn thịt sẽ Đường Tăng hay không, thì sao có thể trách được Đà Khiết đã tang cha lại mất mẹ từ nhỏ được?

Bách Hợp nghĩ tới những thứ này, trong lòng không khỏi thương tiếc Đà Khiết thêm vài phần, lời nói nhẹ nhàng trấn an nó vài câu, lại dặn dò nó cần tu luyện pháp thuật nhiều hơn, thấy nó gật đầu đồng ý rồi, lúc này mới lại tìm cớ rời đi.

Tuy nói hai vợ chồng Kính Hà Long Vương vô cùng ân ái, nhưng nếu không phải là dị tộc, thì trên phương diện vợ chồng thân cận sẽ khác với nhân loại, Long tộc chỉ có trong một thời gian cố định thì mới có chuyện thân mật, mà Long Hậu đã sinh đủ chín đứa, trong mệnh trung chú định của cô ấy thì Đà Khiết chính là đứa con trai cuối cùng, bởi vì sau này không có duyên con cái nữa, nên hai vợ chồng cũng chỉ sống làm bạn với nhau thôi, ngược lại cũng không phát sinh chút chuyện gì đáng sợ như trong tưởng tượng của Bách Hợp, cô muốn đi, mặc dù Long Hậu có chút lưu luyến, nhưng vẫn ân cần an ủi vài câu, rồi tiễn Bách Hợp ra khỏi cung điện.

Tuy nói nghĩ đến cảm giác giam mình trong Không gian cực kỳ kinh khủng, nhưng Bách Hợp nghĩ nghĩ vẫn cắn răng tiến vào trong Không gian đó. Thời gian ngay tại trong ngày từng ngày tu luyện buồn tẻ trôi qua, mỗi lần gần qua một trăm năm khi cô sắp không chịu đựng được nổi nữa, thì luôn sẽ tự an ủi chính mình rằng chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi, có đôi lúc ngồi lâu trong Không gian không thể động đậy, Bách Hợp liền sẽ thì thầm vài câu. Cái Không gian tối tăm mờ mịt này không phân chia ban ngày hay đêm tối, Bách Hợp giống như tự bắt buộc chính mình vậy, một khi đến một trình độ nào đó liền dừng lại luyện thêm các phương pháp khác, cứ như vậy, bảy vạn năm còn lại liền bị cô chịu đựng qua, đợi đến khi bước ra khỏi Không gian lần cuối cùng, nhìn cảnh sắc trong cung Thủy Tinh, tuy là ban đêm, nhưng bởi vì nạm Dạ Minh châu, nên lại sáng như ban ngày, Bách Hợp đột nhiên sinh ra một cảm giác như đã sống lại làm người.

Cô giống như một phạm nhân bị bắt đi lao động cải tạo vừa mới được thả ra vậy, có chút tham lam hít một hơi không khí trong nước, cô đã ở trong Không gian lâu như vậy, nhưng bên ngoài cũng chỉ dừng lại ngay tại lúc cô vừa mới tiến vào Không gian mà thôi, tu luyện nhiều năm như vậy, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, bởi vậy liền chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, đợi thức dậy lại lên bờ tìm Viên Thủ Thành tính sổ.

Trời vừa sáng liền có thị nữ trong Thủy tộc gọi Bách Hợp dậy, cô biến thành bộ dáng một người thiếu niên, mặc một bộ áo trắng, lúc đi từ dưới sông lên bờ, đi đến đâu nước sông liền tự động tách ra một con đường cho cô, đây không phải là Bách Hợp sử dụng phép thuật, tuy nói hiện tại cho dù cô không cần dùng bản thể để điều khiển linh khí trong đất trời, nhưng dời núi lấp biển cũng không phải không được, có điều lúc này nước sông tách ra thật sự là vì Kính Hà Long Vương chính là Thần Sông.

Trong thành Trường An cực kỳ náo nhiệt, hiện giờ thanh danh của Viên Thủ Thành trong thành Trường An hết sức vang dội, lúc đầu Bách Hợp đã phong tỏa hơi thở của hắn ta, nên lúc này liền không chút do dự đi về hướng đó, một đường ngược lại cũng có không ít người nhìn chằm chằm vào cô, thật sự là vì cô hóa thành thiếu niên áo trắng này nhìn liền thấy dung mạo bất phàm.

Lúc Bách Hợp xuất hiện ở trước sạp bói quẻ của Viên Thủ Thành, cũng khiến cho hắn ta kinh hãi, quẻ đang cầm trong tay liền lập tức rơi xuống đất, nhìn Bách Hợp, sắc mặt đại biến chằm chằm: “Ngươi, vì sao…”

Viên Thủ Thành đã là trên thông thiên văn dưới thông địa lý, thì tất nhiên lúc này đã biết rõ thân phận của Bách Hợp là gì, nhưng dù cho hắn ta có thông âm dương đi nữa, thì lúc này nhìn thấy rõ ràng thực lực của Bách Hợp không phải cùng một cấp bậc với Kính Hà lúc trước, cũng vẫn phải kinh hãi.

Kính Hà Long Vương chỉ là một thần tiên nho nhỏ ở sông thôi, tuy nói danh xưng Long Vương nghe vang dội, nhưng kỳ thực Viên Thủ Thành cũng không sợ ông ta, nếu bàn về đấu pháp hắn dám nói cũng không thua Kính Hà Long Vương, dù sao Thiên Đạo vì cân bằng, nên khiến cho Yêu tộc tu luyện khó khăn hơn loài người rất nhiều, huống chi Yêu tộc tu luyện còn phải có kiếp nạn Cửu Thiên Thần Lôi, rất nhiều Yêu tộc đều căn bản không chịu đựng nổi đã chết từ lâu rồi, bởi vậy trên đời này yêu quái tu luyện là có, nhưng cũng không nhiều.

Tuy Long Vương là chính thần, nhưng kỳ thật ở trong lòng Viên Thủ Thành cũng chỉ xem như một tên yêu quái thôi, nhưng hắn lại không ngờ Long Vương mới gần một ngàn tuổi này, giờ đây nhìn thực lực vậy mà đã căn bản khiến cho mình không sờ được đáy, giống như thứ hắn nhìn thấy chỉ là một chiếc thuyền lá nhỏ nhoi ở giữa biển lớn bao la, loại tình huống này ngay lập tức liền khiến cho trong lòng Viên Thủ Thành trầm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui