Bia Đỡ Đạn Phản Công

Bị lăn qua lăn lại như vậy, điện thoại cũng không chịu nổi âm khí dày đặc như vậy, lập tức khói đen bốc lên, không tốn nhiều thời gian liền bốc cháy hóa thành một đống tro rơi trên mặt đất.

Sớm biết người này sẽ không đợi được lâu, nên Bách Hợp đã sớm có chuẩn bị, lời nhắn này muốn cô nhất định phải đi đấy, dù biết rõ chuyến đi này tràn ngập nguy hiểm, thế nhưng tâm nguyện chính  của nguyên chủ Long Bách Hợp muốn là Hiển Tông Mao Sơn có thể phát triển rực rỡ để cho mọi người trong thiên hạ đều biết đến học thuật của phái Mao Sơn, nếu cứ để cho người sau lưng kia tiếp tục náo loạn,tiếp tục giết người chỉ sợ nhiệm vụ của cô sẽ thất bại mất,cùng người đó chơi trò trốn tìm, chẳng bằng dứt khoát trực tiếp chiến đấu.

Trước đây Long Hiển Trân cũng không để lại pháp thuật hay pháp khí cường đại nào cho Bách Hợp, mà bản thân Bách Hợp chính là pháp khí lợi hại nhất, pháp thuật của cô còn lợi hại hơn pháp thuật ở thời đại này, vì vậy vũ khí bình thường như kiếm Kim Tiền đối với cô mà nói chỉ thêm vướng tay vướng chân mà thôi, nên cô cũng không có mang theo, suy nghĩ một chút, nhìn cổ vương Tử Kim đang ngủ bên cạnh, cô bỏ nó vào trong chiếc túi, đeo vào trên cổ mình, mặc dù biết rõ cổ vương Tử Kim trong lúc ngủ say sẽ không tỉnh lại, nhưng theo bản năng cô vẫn mang theo nó bên người.

Mở cửa đi ra ngoài, Bắc Kinh lúc này yên lặng có hơi quỷ dị, Bách Hợp không định bắt taxi để đi, bởi vì chỗ đó rất nguy hiểm, không nên kéo theo người không liên quan vào chuyện này, Bách Hợp hi vọng có thể tự mình giải quyết được chuyện này, cô khởi động pháp lực trong cơ thể, thân thể liền nhẹ nhàng hướng lên trên trời mà nhảy lên, thoáng cái đã nhảy đến trên nóc nhà có vườn hoa lớn phía đối diện, theo hướng Mao Sơn đạo quán mà đi, liền một đường đạp lên gió đêm lao đi.

Càng  đến gần Mao Sơn, Bách Hợp lại càng cảm giác được âm khí ẩn hiện càng nhiều, lúc này toàn bộ Mao Sơn như bị bao phủ bởi một tầng âm khí, âm khí này như là đến từ  địa ngục, chỉ một ít âm hồn chưa chắc đã tạo ra được mà bên trong phải có ít nhất gần trăm con cô hồn dã quỷ tụ lại,vả lại trong đó cần phải có nhiều con lệ quỷ đã đạt cấp độ cao mới có thể tạo ra âm khí như vậy.

Khi bay gần tới nơi, Bách Hợp mới từ từ đáp xuống đất, một đường phi nhanh đến cũng không tốn bao nhiêu pháp lực của cô, trái lại để cho cô vận động một chút khởi động cơ thể, tầng âm khí ngăn cản trước mặt cô liền biến thành một cánh cửa vừa đủ để cho Bách Hợp đi vào, sau khi Bách Hợp bước vào trong liền lập tức khép lại không còn một kẽ hở.

Âm hàn khiến người khác lạnh sởn gai ốc, phía sau núi ma trơi xanh lè xuất hiện khắp nói, một đám hoặc mặc áo niệm hoặc mặc đồ hóa trang hoặc nhóm ma già mặc đồ cổ trang, bọn nó bay bốn phía, bội dạng lúc chết mỗi người rất dữ tợn và trắng bệch, lúc thấy Bách Hợp xuất hiện thì đờ đẫn vòng quanh nhìn chằm vào cô.

Bách Hợp đếm sơ bộ đã có hơn mấy trăm con ma quỷ rồi, nhìn hình ảnh trước mắt như vậy cứ giống như cô đã đi nhầm vào địa ngục vậy. Nhiều hơn gấp ba lần so với cô dự đoánh.

Như thế này thì có chút phiền toái rồi, cũng không phải Bách Hợp không chế trụ nổi chúng, cô là người được trời sủng ái,cỗ thân thể này của Bách Hợp trời sinh thích hợp tu đạo, cô tu luyện một năm còn lợi hại hơn những thứ ma quỷ kia tu luyện nhiều năm, hơn nữa Bách Hợp còn có công pháp Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh là bí pháp trong Đạo môn hết sức lợi hại, có thể nói Đạo Đức kinh là công pháp được xem như chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi,cô lại kết hợp với thuật Tinh Thần Luyện Thể để luyện tập thì uy lực lại thêm cường đại, mặc dù đám tiểu quỷ trước mắt này cũng rất lợi hại nhưng Bách Hợp cũng không có sợ, dù cho trong lúc nhất thời cô không có thu phục hết được,nhưng bảo toàn tính mạng cũng không có gì khó khăn cả.

Việc mà cô lo lắng là, ở trong đám ma quỷ kia, cô hoàn toàn không có phát hiện ra kẻ khởi xướng mọi việc kia, chỉ sợ kẻ kia luôn một mực không xuất hiện,ẩn núp trong bóng tối để đánh lén, đây là khả năng cô lo lắng nhất, như vậy liền chứng minh đối phương còn chưa dốc hết toàn lực,  nói không chừng còn có hậu chiêu.

“Long Bách Hợp, đi theo chúng ta, Long Bách Hợp, đi theo cúng ta….” Trăm con quỷ đồng thời hô lên, nếu như hiện tại là một người bình thường nghe được âm thanh như vậy đã bị gọi đến hồn vía về với ông bà rồi, nhưng với Bách Hợp mà nói,cô chỉ cần hừ lạnh một tiếng, đơn giản là hét lên một tiếng “Câm miệng!”

Khi cô vừa mở miệng một cỗ ánh sáng vàng nhạt quanh thân được đẩy ra, chấn vào lũ quỷ làm cho tiêngs kêu của chúng chỉ trong chốc lát đã ngừng lại.

Một đám ma quỷ bị đẩy dạt ra, lộ ra ở giữa hai người đã bị dọa cho mất hồn mất vía là Giản Vân Vân và Vương Sư Thành vừa nhìn thấy Bách Hợp xuất hiện thì thần sắc liền buông lỏng, suýt nữa thì khóc lên: “Sư phụ, sư phụ cứu mạng a…..”

Giọng nói đứt quãng, dáng điệu thở không ra hơi nữa.

Lúc này sắc mặt của hai người xám ngắt, hai đầu lông mày toát ra tử khí, bị một đám yêu ma vây vào giữa, dù không có làm gì bọn họ, chỉ cần bị âm khí xâm nhập vào thân thể thì bọn hắn đã không chịu nổi rồi, hai người này chỉ là người bình thường cũng không phải là tu sĩ chân chính, cho nên hồn phách bây giờ đã sắp rời thân, ấn đường hiện lên màu đen, phủ lên một tầng sương trắng lạnh buốt.

Bách Hợp đi đến, từ trong túi móc ra hai cái giấy bùa, khi nhìn thấy lá bùa thì đám ma quỷ lại càng hoảng sợ tránh xa, Bách Hợp dán lá bùa lên trán hai người,ổn định hồn vía của bọn họ, sau đó mới khẽ mắng một câu: “Không có tiền đồ, mới thấy quỷ đã sợ đến dạng này mà còn muốn theo học đạo thuật?”

Tục ngữ nói người sợ quỷ ba phần, quỷ lại sợ người mười phần, nếu hai người này to gan một chút thì cũng sẽ không thành bộ dáng này, nếu cô đến chậm thêm mười lăm phút nữa chỉ sợ ngay cả xác cũng không cần nhặt giúp bọn họ, vì hồn vía của họ cũng bị ăn sạch rồi.

Giản Vân Vân run lẩy bẩy cả người, sau khi dán lá bùa  thì tinh thần mới ổn định lại, miệng cô ấy giật giật, rùng mình một cái, trong mắt đã hơi thanh tỉnh nói: “Không biết làm sao lại tới được nơi này, nhìn thấy cả một đám ma quỷ như vậy, thật là hù chết tôi rồi, may mà Bách Hợp cô tới nhanh, không thì tôi…”

Một câu một đám ma quỷ của cô ta, lại làm cho đám ma quỷ đã cách họ ká xa kia lại lộ ra vẻ hung ác, Bách Hợp không chút nghĩ gợi tát cô ta một cái, Giản Vân Vân này đã bị dọa cho hồ đồ rồi, những lời nên nói những lời không nên nói cô ta cũng không phân biệt được sao? Trừ phi hôm nay Bách Hợp tiêu diệt toàn bộ đám quỷ này hết,nếu không chỉ chạy thoát một con thôi thì Giản Vân Vân cả đời này đừng mong được yên thân.

Vốn hai người này đã bị khí lạnh xâm nhập, chắc chắn thân thể đã bị ảnh hưởng, khi bị nhiễm âm khí này, sau này hai người có được chết già hay không còn chưa biết được, cô gái này giờ thì hay rồi, lại còn dám nói như thế, như là sợ mình sống quá lâu đấy.

“Cô câm miệng lại cho tôi!” Bị Bách Hợp tát một cái, Giản Vân Vân cũng không dám khóc, thành thành thật thật mà ngậm miệng lại, bị cô dọa cho nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng không dám rơi xuống, tay gắt gao cầm lấy bùa bình an mà Bách Hợp mới cho, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Một lão quỷ mặc quần áo con gái, tay cầm trường kiếm, miệng xướng lên một đoạn hí khúc, khi âm thanh đó truyền đến lỗ tai lại làm cho lông tóc dựng đứng cả lên, trường kiếm trong tay lão rất nhanh lao tới Bách Hợp.

“ Chút tài mọn” Kẻ chủ mưu phía sau còn chưa xuất hiện, nên Bách Hợp cũng không muốn dây dưa với lũ ma quỷ này, cô định trực tiếp cưỡng chế mở ra cửa địa phủ, để cho âm binh đến bắt bọn chúng đưa đi.

Tuy rằng nơi đây xuất hiện nhiều ma quỷ như vậy, mà địa phủ lại không co chút động tĩnh nào, việc này làm cho Bách Hợp cảm thấy rất ngạc nhiên,cô cũng biết trong chuyện này nhất định là có chuyện gì đó, nhưng bây giờ cô không thể quản nhiều như vậy, cô liền trực tiếp niệm lên chú ngữ:

“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động, âm dương có đạo…” Chẳng qua là nơi đây là cực âm,vốn Bách Hợp sử dụng một chiêu này cũng hơi cố sức, thêm vào đó âm khí nồng đậm càng thêm ngăn cản cô thi triển pháp thuật,, bởi vậy cô phải cắn ngón tay giữa dùng máu của mình để vẽ huyết chú giúp mình mạnh mẽ mở ra cánh cửa địa phủ.

Mùi máu tanh nhanh chóng lan ra, một đám ma quỷ không nhịn được đánh tới, máu thịt người tu đạo là trợ giúp rất lớn đối với lũ ma quỷ này, nhất là người có năng lượng tinh thuần như Bách Hợp thì máu thịt của cô càng thêm hấp dẫn bọn chúng, một đám ma quỷ người trước vừa ngã người sau đã xông lên, Bách Hợp chỉ có thể tạm thời kết thủ ấn bao bọc mình lại, nhất thờ cô khó mà ứng phó được, thêm nữa bên cạnh còn có hai người cần cô bảo vệ, càng làm cô thêm giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, chốc lát trong lúc tức giận cô liền đem phù chú đã chuẩn bị lúc trước chuẩn bị ném ra ngoài, miệng lại hỏi: “ Trời cao có đức hiếu sinh, ta hỏi các ngươi lần cuối cùng, nhận thua hay tìm chết?”

Có thể tồn tại đến giờ phút này đều là những lão ma quỷ có lý trí đấy, nếu là trước kia có lão quỷ gặp Bách Hợp nói câu này sẽ có vài phần do dự, nhưng kông biết hôm nay bọn chúng bị cái gì kích thích, sau khi nghe Bách Hợp hỏi như vậy càng thêm dữ tợn, thay đổi phương hướng đồng loạt tấn công cô, âm khí càng thêm dày đặc hơn trước, Bách Hợp đành phải ném lá bùa trong tay ra ngoài, mỗi cái lá bùa lúc nổ tung có thể đánh cho vài ba con ma quỷ hồn phi phách tán, nhưng trước mặt có nhiều hồn ma như vậy, tối thiểu bọn chúng cũng có đến mấy trăm con, mà lúc trước cô vẽ có hơn năm mươi lá mà thôi, tối đa chỉ có thể tiêu diệt được hai trăm con đã là may mắn rồi, nhiều hồn ma như vậy hay là nàng mang theo hai người kia chạy thoát thân đi không cần biết người đứng sau là ai?

Không biết đối phương ở chỗ nào có thể tìm được nhiều lệ quỷ đến như vậy, Bách Hợp thầm giật mình trong lòng, trong lòng sinh ra một cỗ tức giận, không thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của nguyên chủ cũng chỉ đành xem như chính mình không may mắn thôi,  ở đây có nhiều hồn ma vậy hãm cô như vậy, mà kẻ đứng sau kia còn chưa xuất hiện, tám phần là bên ngoài đã bố trí thiên la địa võng chờ cô xông vào rồi, gặp một cái cô còn có thể ứng phó nhưng nhiều hơn nữa thì chính cô cũng chưa chắc đã đối phó được đấy, nói không chừng tất cả mọi người còn phải chết ở nơi đây cũng nên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui