Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: TMH

“Thiếp không đi, Điện hạ đi trước đi, thiếp cam đoan buổi tối sẽ nghênh đón Điện hạ trở về”

Bách Hợp quay người tránh được cái kéo tay của Lý Thừa Càn dành cho nàng,mỉm cười nói xong lời này nàng trực tiếp nửa đưa nửa đẩy đem cái vẻ mặt không tình nguyện đẩy Lý Thừa Càn đi ra ngoài

Chờ cho hắn vừa đi ra ngoài, Bách Hợp liền lập tức quay người vào sân nhỏ,

Không phải Xứng Tâm thích chơi sao, nàng sẽ chơi với Xứng Tâm cho thật đã.

Lý Thừa Càn lúc sắp sửa đi còn có chút lo lắng,Bách Hợp làm như vậy chắc không phải định ám hại tiểu quan mình sủng ái, bởi vậy hắn còn do dự một chút lại còn để cho tên thị vệ bên cạnh mình xuống trông coi hơn nửa ngày. Bách Hợp thật không có bắt nạt hắn,lại không thể để hắn bị phạt quỳ bưng trà,cũng không thể dùng cách xử phạt về thể xác để đánh hắn,chỉ là không ngừng chơi trò trốn tìm cùng với hắn, Bách Hợp luyện võ công, bên ngoài cơ thể thì có thể xem là yếu đuối nhưng kì thực mạnh mẽ vô cùng nhưng Xưng Tâm thì lại không như thế. Tuổi hắn còn nhỏ hơn nữa dáng người ngày thường cũng là nhỏ nhắn xinh xắn, lúc trước đi theo Lý Thừa Càn chỉ cần cố gắng làm nũng đáng yêu có thể được sủng ái, cũng không cần phải làm việc nặng.Chạy được nửa canh giờ liền thở hổn hển, Bách Hợp chơi trò trốn tìm với hắn khác hẳn lúc hắn chơi với Lý Thừa Càn vì chủ yếu là tán tỉnh nhau, đến trưa Bách Hợp mới dừng lại còn hắn  suýt nữa miệng sùi bọt mép ngã xuống đất mà  run rẩy, nằm rạp trên mặt đất bò cũng không đứng dậy được, tóc tai vù xù lúc này trên mặt mồ hôi chảy như mưa, thấy thời gian không còn sớm thì mọi người mới thỉnh Bách Hợp trở về.

Bách Hợp lúc này mới kéo khăn che mắt xuống,lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn ta đang co quắp trên mặt đất thở hồng hộc. Bộ dạng giống như cá thiếu nước,trong lúc đó lại nở nụ cười ” Buổi chiều hôm nay quả nhiên là thú vị, lang quân,ngày mai Bổn cung lại đến chơi cùng ngươi, hôm nay chơi vậy đủ rồi lang quân nghỉ ngơi thật tốt. ”

Nói xong lời này Bách Hợp quăng khăn che mắt đi rồ i hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nghênh ngang bỏ đi.

Đến Thiên Điện, Hột Can Thừa Cơ khàn khàn hô hào ở bên ngoài: “…Thái Tử Phi đến bẩm bảo Thái Tử…” lúc này khóe miệng hắn khô nứt, mắt thì đỏ lên,bên cạnh là hai gã thị vệ mặt đồng tình chăm chú nhìn hắn, Hột Can Thừa Cơ đang nhìn Bách Hợp đến mức nước mắt thoáng cái chảy ra, đột nhiên ” bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất nhìn Bách Hợp nói ” Thái Tử Phi thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ sau này sẽ nghe Thái Tử Phi, nương nương ra lệnh cho thuộc hạ đi đông,thuộc hạ không dám đi tây,khục…khục…”

Lúc bắt đầu Bách Hợp bảo hắn hô ba canh giờ, Hột Làm Thừa Cơ lại còn không để bụng. Kiêu căng cho rằng không phải là hô mấy câu vớ vẩn, mà mình cũng không thiếu khối thịt, sẽ không lại để cho chính mình mất khối vàng bạc châu báu, ai ngờ thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt mới đau, hắn mới bắt đầu hô hào thì tràn đầy năng lượng, về sau lúc âm thanh bắt đầu khàn khàn, yết hầu càng đau đớn không chịu nổi, dù sao thì hô nửa canh giờ mà hắn phát ra tiếng cũng có chút khó khắn rồi. Trong cổ họng như đút một nắm cát lại đau lại chát, hắn tưởng rằng Lý Thừa Càn sẽ cứu hắn nhưng Lý Thừa Càn lúc ấy hồ đồ đâm vào Bách Hợp, trong lòng đã xấu hổ lại tức giận nhìn thấy Hột Can Thừa Cơ liền phát khí trên người hắn bởi vậy hắn thành thật mà hô dài như vậy. Lúc này vừa nói giống như là có dao găm cắt tại yết hầu đau đến tận xương, mỗi lần nói một chữ mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống càng nhiều, mãi đến lúc này Hột Can Thừa Cơ mới phát giác Bách Hợp chỗ đáng sợ nhất không phải đánh mắng hắn, cũng không phạt hắn bổng lộc mà hết lần này tới lần khác hắn phải chịu cực khổ về lời nói, trong lòng phiền muộn biệt khuất,yết hầu đau đớn không chịu nổi, có thể bề ngoài không chút nào chịu thiệt cũng không nhìn ra, trong lòng Hột Can Thừa Cơ đối với Bách Hợp sinh ra vài phần sợ hãi, thấy nàng đi ra vội vàng dập đầu vẻ mặt cầu khẩn.

Hai thị vệ bị bắt buộc đi theo Bách Hợp thấy bộ dáng này của Hột Can Thừa Cơ thì lộ ra vẻ mặt đồng không đành lòng nhìn thẳng trực tiếp từ biệt mở cửa đi ra. Bách Hợp cười lạnh nhìn Hột Can Thừa Cơ quỳ đất khóc đến nước mũi nước mắt đồng thời rơi xuống nền nhà rồi nói: “Sai rồi? Ngươi chỉ vì trung thành với Thái Tử, sai chỗ nào chứ?”

Hôm nay hai tên thị vệ bị Bách Hợp buộc cùng đi tìm Lý Thừa Càn nghe được trung với Thái Tử thì đều sợ run cả người, trong lòng âm thầm may mắn chính mình thức thời, nếu không sẽ giống như Hột Can Thừa Cơ, thật đúng là tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng đều chưa chắc có thể tốt rồi, vế thương trên thân thể không nói tới, mấu chốt là tâm linh tổn thương, hơn nữa tổn thương còn biệt khuất, không phải là minh đao minh thương anh dũng vô địch bị thương, ngược lại là bởi vì gào khan, chỉ sợ sau này Hột Can Thừa Cơ có ở lại trong Đông Cung thì cũng bị người cười nhạo.

“Không dám không dám, về sau thuộc hạ nghe Thái Tử Phi, cầu Thái Tử Phi tha  cho thuộc hạ.”

Hột Can Thừa Cơ vội vàng gật đầu, một mặt chỉ chỉ chính mình, một mặt trong miệng lại khàn khàntỏ vẻ  trung thành.

Hôm nay Bách Hợp làm thế cũng đủ rồi, huống chi lần này cũng không khiến Hột Can Thừa Cơ đủ sợ hãi, hiện tại người khác đều quỳ xuống cầu xin tha thứ, nếu Bách Hợp không buông tha, thì phương pháp giết gà dọa khỉ sẽ bị một đám thị vệ xem thành nàng cay nghiệt ác độc, Hột Can Thừa Cơ hô gào cũng  gần đủ ba canh giờ rồi, Bách Hợp hào phóng phất phất tay: “Đã ngươi biết sai rồi, sau này càng trung thành với Thái Tử điện hạ hơn nữa, nếu Bổn cung biết rõ Thái Tử hồ đồ là do các ngươi khuyến khích, Bổn cung nhất định không tha cho các ngươi.”

Một đám thị vệ nghe thấy thế thì trong lòng phát khổ, Lý Thừa Càn sao sẽ nghe người khác khuyến khích, huống chi Bách Hợp cũng nói rõ ràng, ý muốn bọn họ phải nhìn chằm chằm vào Thái Tử, có cái gió thổi cỏ lay phải báo cáo với nàng, mấy người thấp cúi thấp đầu không dám lên tiếng, một đầu là Thái Tử, một bên lại là Thái Tử Phi, hai vợ chồng cãi nhau không may chính là bọn hắn.

Lý Thừa Càn  đang không kiên nhẫn ở trong nội cung chờ Bách Hợp, thói quen là thứ đáng sợ, mọi lần Lý Thừa Càn sáng tối đều đến nội cung của Bách Hợp rồi đuổi hết cung nhân ra rồi luyện tập cùng với nàng, hôm nay Lý Thừa Càn đến nội cung lại không thấy người thì trong lòng của hắn đã cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đói bụng không có người thay hắn an bài, cho dù là Toại An phu nhân nói nhiều lần lại để cho hắn trước dùng chút ít điểm tâm, không cần chờ Bách Hợp trở lại, nhưng Lý Thừa Càn có thói quen ăn cơm cùng với Bách Hợp, lúc này thiếu đi một người khiến hắn cảm giác không được tự nhiên, lại sau khi nghe ngóng, biết rõ Bách Hợp từ giữa trưa đến lúc này còn chưa chưa về vẫn ở Thiên Điện thì trong lòng Lý Thừa Càn không vui, khi Bách Hợp trở về  hắn đã ngồi ở bên cạnh, sắc mặt hết sức khó coi, ngữ điệu lạnh lùng nói:

“Hiện tại mới biết được trở lại? Đi đâu vậy?” Hắn biết rõ Bách Hợp đi chỗ nào nhưng lại cố ý hỏi nàng, Lý Thừa Càn vừa hỏi xong thì mới phát hiện có vẻ như hắn đang ghen tuông nên cảm thấy hơi xấu hổ, muốn giải thích nhưng lại ngại nên miễng cưỡng mở miệng nói một câu: “Cô không lo lắng ngươi mà chỉ vì Cô và ngươi đã hẹn nhau rồi, ngươi cũng hiểu đi.”

Lúc này Lý Thừa Càn nóng nảy, hôm nay Bách Hợp cải biến thái độ khiến hắn không tiếp thu được, bởi vậy nên giờ hắn giống như con nhím bị thương, nói năng hơi sốt ruột, Bách Hợp cũng không thèm để ý tới hắn, không đọc sách lại còn tới chỗ tiểu quan chơi đùa, bản thân mình phí bao công sức cải biến kết cục của hắn, ai dè hắn thì hay rồi hướng nào đi tới chỗ chết thì hắn lao tới.

Cung nhân bị Lý Thừa Càn đuổi ra ngoài rồi nên Bách Hợp phải tự mình đi lấy quần áo để thay, hôm nay chạy cả ngày rồi người cũng đổ mồ hôi, trong phòng cung nữ bê nước ấm lên, Bách Hợp tự mình lâu người rồi thay bộ quần áo lót, chưa kịp mặc áo ngoài thì Lý Thừa Càn cũng tiến vào nội điện, cái này thì hay rồi đúng lúc thấy Bách Hợp còn chưa mặc xong quần áo lộ da thịt,tai hắn hơi đỏ lên rồi cuống quýt xoay người sang chỗ khác, ngẫm nghĩ chỗ nào không đúng, Bách Hợp vốn là vợ hắn thì nhìn xem cũng được, gần đây bởi vì Bách Hợp thay đổi như thành người khác khiến cho hắn khi thấy Bách Hợp chưa mặc xong quần áo thì thấy hơi thẹn thùng, Lý Thừa Càn quay đầu lại trừng Bách Hợp

“Ngươi còn chưa nói đâu, ngươi làm gì Xưng Tâm rồi?”

Trong lòng Bách Hợp tức giận lên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc: “Sao hôm nay Điện hạ lại tức giận lớn thế? Hay vì thiếp về muộn khiến cho Điện hạ phải chờ lâu? Nếu thế thì thiếp làm hai món ăn thay lời xin lỗi có được không?” Luyện võ với Lý Thừa Càn đã lâu, lại còn thay hắn xả giận lại còn giả vờ thầm thích hắn, Bách Hợp cảm thấy phải cho hắn thấy mặt khác của mình nữa.

Trong Đông cung không thiếu đầu bếp, Lý Thừa Càn thân là Thái Tử thì cũng có nhiều nữ nhân, vì hắn xuống bếp thì cũng có nhưng không biết có phải gần đây Bách Hợp thân cận với hắn cho nên trong lòng Lý Thừa Càn hiện giờ thì Bách Hợp khác với nữ nhân khác, bởi vậy khi nghe thấy nàng nấu ăn vì mình thì Lý Thừa Càn cong miệng lên cười cười lại có chút hân hoan nhưng vẫn truy vấn đến cùng:

“Ngươi vẫn chưa trả lời Cô, trong điện  của Xưng Tâm có cái gì thú vị mà khiến ngươi lưu luyến không bỏ ngay cả Cô chờ trong cung mà cũng quên, có phải nếu Cô không cho người thỉnh ngươi về thì chỉ sợ hôm nay ngươi không về hay không? Cô tưởng đến trưa ngươi sẽ về nhưng không ngờ ở cung chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu.” Càng nói thì Lý Thừa Càn càng không thấy thoải mái, nhưng lại không biết tại sao không thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui