Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đại Ngụy quốc nằm gần Đại Tề, từ lâu Đại Tề triều đã nhìn Đại Ngụy chằm chằm, trăm năm qua chinh chiến lớn nhỏ không ngừng, giữa song phương là lão cừu địch lân cận nhiều năm, hôm nay một khi điều đi binh lực, nhân mã Đại Tề có thể tiến quân thần tốc tiến vào lãnh thổ Đại Ngụy như vào chỗ không người, không ít trung thần bắt đầu quỳ gối trước cửa cung của Hoàng đế mà giờ đây đã không lý chính, vào chính thời khắc này, quân đội của ba đại Vương khác họ, không ngờ đã tới dưới Đô thành Đại Ngụy quốc.

“Giết gian tặc, giết phản đảng, ‘Thanh quân trắc’, bảo vệ Đại Ngụy.” Từ đêm qua, quân đội của ba đại Vương khác họ đã đóng dưới tường thành của quốc đô Đại Ngụy, quân đội ba Vương liền bắt đầu đồng thanh hô to khẩu hiệu như vậy. Trong Đô thành, lòng người hoảng sợ, may nhờ cả thành đã sớm đổi lại nhân thủ của Âm Tú, nên vì vậy lúc này mọi người còn có thể nhẫn nại được, nếu không lúc này trong thành đã sớm đại loạn, sợ rằng đã sớm có một vài quan viên không muốn đánh giặc chạy đi mở cửa thành rồi.

Bách Hợp nắm tay Cửu hoàng tử đứng trước Dưỡng Tâm điện nhìn xuống, ngoài thành là quân đội rậm rạp, phía trên chia ra giơ cao kỳ hào đại biểu cho ba đại Vương khác họ là Lưu Thành cùng với Âm thị còn có Đỗ gia, tuy nói cách hơi xa, nhưng hôm nay thị lực của nàng lại có thể thấy rõ ràng tất cả sự vật ở xa, kể cả bài binh bố trận cùng với còn có thể thấy loáng thoáng một cái lều viết chữ ‘Vương’ ở phía dưới.

Trong nháy mắt đó Bách Hợp gần như không khống chế được hận ý ngập trời đang dâng lên từ sâu trong lòng mình, lúc này nàng giống như có chút không nhịn được, muốn lập tức nhảy xuống giết chết tên Lưu Thành trong tình tiết câu chuyện kia ngay tại chỗ.

Tuy nói trong tình tiết câu chuyện, Ly Bách Hợp đã nói tâm nguyện của mình chỉ là muốn thủ hộ Âm Tú, chỉ là muốn đền bù lại tiếc nuối của mình trong tình tiết câu chuyện, nhưng dù sao đã từng hận như vậy, cuối cùng Âm Tú lại càng chết trong tay họ, thì sao có thể nói là sẽ không hận? Chỉ là bởi vì hận ý đó bị chôn sâu dưới đáy lòng thôi. Tay Bách Hợp khẽ giật giật, theo bản năng muốn hất bàn tay đang nắm tay nàng của Cửu hoàng tử ra. Lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến, đặt lên vai nàng, lực đạo mềm nhẹ kia liền dừng lại hành vi đang muốn nhảy xuống của nàng, thuận tay ôm nàng vào một lồng ngực vững chãi.

“Đừng sợ.” Giọng nói dịu dàng của Âm Tú vang lên, gió lớn thổi trúng quần áo trên người hắn bay lên ‘Phần phật’, bàn tay vốn đặt trên đầu vai Bách Hợp của hắn liền thay nàng sửa lại lọn tóc bị gió thổi loạn trên má nàng: “Nhiều năm như vậy cũng chờ được, không vội ở lúc này.”

Sau khi tiến cung, hai người ăn không ít đau khổ, rốt cuộc chờ đến ngày này. Bách Hợp gật đầu, lúc này đối phương có ba Đại tông sư, tuy nói giữa ba đại Vương khác họ không nhất thiết tin tưởng lẫn nhau, nhưng chỉ sợ đối phương hợp mưu, Bách Hợp vốn không phải là người vọng động, vừa nãy chỉ là bị oán hận trong thân thể Ly Bách Hợp truyền đến lấn át thôi, nghe được lời này của Âm Tú, Bách Hợp nhanh chóng tỉnh táo lại, đồng ý.

Đại quân vây thành tạo thành khủng hoảng thật lớn cho dân chúng trong thành, nhưng trong đêm đó quân đội Đại Ngụy từ biên thùy hành quân suốt đêm rốt cuộc cũng đã về đến, liền đóng quân sau lưng ba đại Vương khác họ, bao vây ba nhà Lưu, Đỗ, Âm, tạo thành thế vây kín. Tình cảnh như thế không chỉ làm dân chúng Đại Ngụy luống cuống, mà ngay cả ba đại Vương khác họ cũng hoảng hốt, hoàng cung lại càng đèn đuốc sáng chưng, đêm nay sợ rằng không ai có thể chợp mắt được.

Trong Bảo Tâm điện, tối nay Hoàng đế lại triệu ba phi tử được sủng ái thị tẩm, tình cảnh xa hoa đồi trụy lộ ra một loại thê lương giống như trước thu đông tiêu điều, trăm hoa đã phần lớn úa tàn, chỉ còn lại mấy đóa đang cố gắng duy trì rực rỡ không tàn. Trong cung yên tĩnh dị thường, trước đây trong Bảo Tâm điện còn có thể nghe được tiếng cười đùa của Hoàng đế và cung nhân, nhưng tối nay Bảo Tâm điện lại trong yên tĩnh mang theo một cổ cảm giác quỷ dị đến nỗi làm cho người ta sợ hãi. Âm Tú nắm tay Bách Hợp chậm rãi tiến vào trong cung này, nội thị canh giữ cửa trông bộ dáng có chút xa lạ, nhìn thấy hai người đi vào, ánh mắt lóe lóe theo bản năng muốn đi đến ngăn cản.

“Lui ra.” Âm Tú phất phất tay, ở dưới thực lực cường đại của hắn phất động, mấy nội thị không tự chủ được lui về sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ không dám ngăn trở hắn nữa. Trong cung càng đi vào trong càng yên tĩnh, thậm chí Bảo Tâm điện mà thường ngày Hoàng đế ở hôm nay ngay cả ánh nến cũng không thắp, một mùi máu tươi nhàn nhàn lan truyền ra, Bách Hợp đi ở bên người Âm Tú, trong cung lớn như vậy chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người dẫm lên sàn nhà sạch sẽ phát ra tiếng vang ‘Sột soạt’ rất nhỏ.

“Đốt lửa.” Âm Tú vừa dứt lời, nội thị đi theo phía sau hai người vội vàng đốt đuốc, chiếu sáng trong cung như ban ngày, Hoàng đế mặc một thân long bào màu vàng, lúc này cũng không mang miện quan tượng trưng cho hoàng quyền cao nhất mà lại đang mặt đầy nhếch nhác đẩy long sàng ra, đã bước nửa bước vào trong rồi, trong điện bỗng chốc sáng lên, thậm chí hắn ta thật giống như có chút không thích ứng với ánh sáng như vậy, mắt theo bản năng híp lại, trên gò má đã hơi mập lúc này đầy mồ hôi như hạt đậu, khuôn mặt bầm tím, dưới mí mắt đã sưng phồng lên, trên mặt hiện lên mấy phần kinh hãi.

Bốn phía nằm ngổn ngang đầy thi thể, ngoại trừ có mấy cái là ba vị phi tử bị cắt đứt cổ họng ra, còn có cung nhân hầu hạ cùng với một vài nội thị được Âm Tú phái hầu hạ Hoàng đế ở đây, những người này đều là bị bẻ gãy xương cổ mà chết, thủ pháp sạch sẽ gọn gàng.

“Hoàng thượng đang chuẩn bị đi đâu vậy?” Âm Tú nắm tay Bách Hợp, cười khẽ, người có tên cây có bóng, hắn cứ cười khẽ hai tiếng như vậy, vậy mà trên mặt Hoàng đế đã bước nửa chân vào cửa mật đạo lại hiện lên tuyệt vọng sợ hãi, hai chân không ngừng run rẩy, ngược lại đặt mông ngã ngồi xuống long sàng. Đại hoàng tử lúc trước kiêu ngạo ương ngạnh, vừa mở miệng là có thể muốn tính mạng của một cung nhân nhỏ bé không đáng để như Bách Hợp này, giờ sau khi trở thành cửu ngũ chí tôn cũng chỉ là kẻ vô dụng vừa bị bức liền muốn chui vào mật đạo chạy trốn như vậy, nghe được tiếng của Âm Tú liền bị dọa sợ đến nỗi không đứng vững được!

Tâm phúc của Âm Tú treo cây đuốc đang cầm trong tay lên tường cung, cũng thuận tay điểm sáng mấy ngọn đèn dầu trong cung, trong cung sáng sủa lên, ánh mắt Bách Hợp dừng lại trên bóng đen đang đứng bên cạnh Hoàng đế kia, vốn là thân thể ẩn trong bóng tối, lúc này tóc hoa râm lại hiện ra rõ dưới ánh sáng, bóng người lam lũ lưng còng, người mày mặc một bộ trường bào bình thường màu xám tro, bên hông buộc một sợi dây lưng, hai tay giấu trong tay áo, một bộ dáng bình thường tuổi già sức yếu, giống như lão thám giám bình thường đang chờ chết trong lãnh cung mà lúc nào cũng có thể thấy được trong cung, nhưng trong cung của Hoàng đế sao lại có thể có một người như vậy tồn tại chứ?

Người này cho Bách Hợp một loại cảm giác nguy hiểm, nhưng hết lần này tới lần khác khi không chú ý tới hắn ta, hắn ta thật giống như liền căn bản không khiến người khác chú ý nổi, hắn ta đứng ở đó, cả người giống như là một ông lão sắp tắt thở vậy, thỉnh thoảng ho nhẹ hai tiếng, Bách Hợp càng nhìn lại càng cảm thấy bóng lưng này thật giống như có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.

“Trẫm muốn đi đâu, chẳng lẽ còn phải được ngươi cho phép sao? Âm Tú to gan, ngươi chỉ là tiện nô thôi……” Quốc quân Đại Ngụy ngã ngồi trên long sàng, hàm răng run lẩy bẩy, thật lâu sau há mồm liền mắng lên, hắn ta càng mắng, sức lực tựa như càng đủ. Nhưng Âm Tú chỉ mỉm cười nhìn lão ta chằm chằm, trên gương mặt trắng nõn không thấy chút phẫn nộ nào, thần sắc trong mắt bình tĩnh đến gần như hờ hững, giống như lời Hoàng đế nói đã bị hắn xem thành gió thoảng bên tai, không có chút cảm xúc nào.

“Khụ, khụ khụ khụ……” Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi trong điện vang lên tiếng mắng chửi điên cuồng của Hoàng đế, thỉnh thoảng xen lẫn hai tiếng ho khan của bóng người đang đứng ở cửa đường hầm, tạo thành một loại bầu khí bị đè nén cổ quái. Ánh mắt Bách Hợp nhìn bóng người nọ chằm chằm, đột nhiên liền cau mày hô lên: “Lưu công công? Đại tổng quản Ti lễ giám, Lưu Thuận, Lưu công công?” Nàng cảm thấy bóng người trước mắt này có chút quen thuộc, vì vậy bất chợt mở miệng kêu người này một tiếng, tiếng ho khan vốn đang vang lên kia đột nhiên ngừng lại, ông lão đầu tóc rối bời bỗng nghiêng nhìn Bách Hợp, gương mặt hiện đầy nếp nhăn lúc này trông bình thường không có gì đặc biệt, ngay cả đôi mắt kia trông cũng đã mờ đục, ông ấy lúc này lưng còng, tóc hoa râm xõa tung đến nỗi che kín phân nửa gương mặt gầy yếu già cả kia, tuy nói đã có hơn hai năm không gặp, nhưng nếu đây không phải là Đại thái giám tổng quản Ti lễ giám Lưu Thuận lúc trước đã theo tiên hoàng xuất cung dưỡng lão, thì còn có thể là ai?

“Không nghĩ tới lão phu xuất cung mấy năm, đến nay trong cung vẫn còn có người biết đến tên của lão phu, lão phu cho rằng trong cung đã sớm là thiên hạ của A Tú rồi!” Lão nhân đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, trong cổ họng phát ra giọng khàn khàn, ông ấy vừa nói, vừa run run đưa hai tay vốn đang giấu trong tay áo ra, hoàn toàn khác với tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt của ông ấy, ông ấy có một đôi tay thon dài sạch sẽ, đôi tay này trông khống giống sẽ sinh trưởng trên người một ông lão đã đến tuổi hoa giáp, thật giống như là một đôi tay của nam nhân vẫn còn khỏe mạnh trẻ trung vậy. Lưu Thuận móc từ trong tay áo ra một cái khăn tay được gấp ngay ngắn, đưa tay lau khóe mắt mình, rồi trong nháy mắt nhét khăn về trong tay áo, thân ảnh của ông ấy đột nhiên biến mất khỏi cửa đường hầm, Bách Hợp chỉ cảm thấy không khí bên cạnh bắt đầu khởi động, không khỏi thản nhiên cười, vươn bàn tay mềm mại không bị Âm Tú nắm ra, nhẹ nhàng vẽ một vòng trong trong không trung, linh khí thiên địa bị nàng giam cầm trong vòng tròn này, tạo thành một tấm chắn giống như do linh khí thiên địa tụ thành, lúc một bàn tay sắp ấn lên người nàng, thì lại đúng lúc vỗ trúng lá chắn không khí này.

Chỉ nghe một tiếng ‘Bốp’ trầm đục, không khí một trận vặn vẹo, thân ảnh vốn lam lũ của Lưu Thuận xuất hiện ở bên cạnh Bách Hợp, lúc này hình như ông ấy càng ho nhiều hơn, lưng còng, trong khoảng thời gian ngắn trong điện chỉ có thể nghe được tiếng ho khan tê tâm liệt phế của ông ấy.

“Trong cung vậy mà chẳng biết từ lúc nào lại có một cao thủ như cô nương ẩn giấu, thật là làm cho Lưu mỗ kinh ngạc.” Hình như Lưu Thuận đã ho đủ, giọng nói của ông ấy càng trở nên khàn khàn, lúc này nói chuyện đứt quãng, giống như ông lão đã gần đất xa trời, nhưng nhìn một chiêu mà ông ấy vừa mới đánh ra kia, Bách Hợp cũng biết bộ dáng nửa sống nửa chết này chỉ là lừa người mà thôi, thực lực của Lưu Thuận vô cùng mạnh, nếu vừa nãy nàng không mượn linh khí thiên địa chống đỡ, thì sợ rằng dựa vào thực lực chân chính của bản thân, muốn ngăn cản một kích đó của Lưu Thuận thật đúng là không dễ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui