Bia Đỡ Đạn Phản Công

“Chị, chị không sao chứ?” Bách Hợp đột nhiên khóc rống làm cho người thiếu niên vừa rồi sợ hãi kêu lên, cậu ta đang dựa lưng vào xe tải ở bên kia, lúc này Bách Hợp khóc lên khiến cậu ta không biết phải làm sao, đây chính là đứa con duy nhất của ông chủ Triệu – Triệu Tấn Anh. Sau khi cha cậu ta qua đời thì cậu ta luôn sống chung một chỗ với bọn người Triệu Học Nhi, là người kế thừa địa vị chính thống trong đoàn xiếc, thoáng chốc vì ông chủ Triệu qua đời liên rơi xuống vạn trượng, lúc trước đám người cũ trong đoàn chán ghét cậu ta, sau khi ông chủ qua đời liền chia năm xẻ bảy, Triệu Tấn Anh cũng không còn phong quang như trước kia cùng Triệu Bách Hợp lưu lạc đến tính cảnh như bây giờ, ngoại trừ được chia một chiếc xe rỏm và một ít đạo cụ ra, Triệu Tấn Anh vàTriệu Bách Hợp đồng dạng là hai bàn tay trắng, thậm chí sau này Triệu Học Nhi liên kết với ông chủ kia thành công phát đạt rồi, mà ngay cả tên tuổi Triệu gia mà Triệu Tấn Anh cũng không có giữ lại được.

Bách Hợp không thèm để ý đến cậu ta, thống khoái khóc một hồi, cảm giác đè nén trong lòng Triệu Bách Hợp theo những giọt nước mắt trôi ra ngoài hơn phân nửa, cả người nhẹ nhõm hẳn ra. Triệu Bách Hợp vốn là cô nhi, sau khi bị bán vào đoàn xiếc không có người quan tâm cũng không có ai trở thành bạn tốt của cô, có tâm sự gì cũng chính mình buồn bực, bị thương cũng chưa bao giờ dám hô đau, có nước mắt cũng là chảy ngược vào trong lòng, bởi vậy đâu cũng là lần đầu tiên từ khi Triệu Tấn Anh hiểu chuyện đến nay nhìn thấy Triệu Bách Hợp khóc như vậy, trong lúc này nhất thời có chút choáng váng, chỉ ngồi một bên không biết làm sao.

“Không sao rồi, có thuốc uống không?” Bách Hợp khóc xong cầm tay áo lau nước mắt, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, sau khi khóc xong thân thể dễ dàng khống chế hơn lúc đầu nhiều. Triệu Tấn Anh nhìn thấy bộ dạng khóc rống lên của cô sau nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, trong nhất thời có chút thẫn thờ, thật lâu sau mới phản ứng lại lắc lắc đầu: “Không có, bây giờ trên người chúng ta ngay cả tiền cũng không có, lấy đâu ra mua thuốc?”

Nói đến đây sắc mặt của Triệu Tấn Anh có chút trầm xuống, trước đó cả hai người buổi Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong khuyên bảo Triệu Bách Hợp nên đi theo người con cháu quyền quý kia, vì khuyên bảo không thành công liền tức giận bỏ đi, lúc này cho rằng đoàn Triệu gia rơi vào tình cảnh như bây giờ là do Triệu Bách Hợp không chịu hiến thân, Triệu Học Nhi trước khi đi còn khiêu khích sai sử Triệu Bách Hợp như chong chóng, bánh bao Triệu Bách Hợp này cũng thực cho rằng người trong đoàn rơi xuống tình huống hiện tại đều liên quan đến mình, Triệu Học Nhi bắt nạt cô bé mà cũng không dám cãi lại, tháng 11 tiết trời phương bắc đã có tuyết rơi, cô bé ở bên ngoài cũng chạy vại muốn tìm nhà tài trợ cải thiện sinh hoạt của đoàn, Triệu Bách Hợp vốn không phải là người khéo ăn nói, đương nhiên là không tìm được nhà tài trợ nào, còn dẫn đến sốt cao không lùi cả ngày đều nằm vùi bên trong xe tải.

Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong đã xem cô bé không vừa mắt rồi, bây giờ Triệu Bách Hợp lại bị bệnh, đối với hai người kia mà nói càng là người vô dụng. Bởi vậy sau hai ngày thương nghị hai người kia dứt khoát muốn phân ra ở riêng. Triệu Tấn Anh là con của ông chủ, ông chủ Triệu lúc trước hay đánh những đứa bé khác, bắt những đứa bé được mua về kia phải học nghề, nhưng lại không lỡ để đứa con duy nhất của mình chịu khổ, dù sao trong suy nghĩ của ông chủ Triệu, dù sao đoàn xiếc này sau này cũng thuộc về con mình, những đứa bé kia học tốt tay nghề thì có thể kiếm tiền, con mình đương nhiên không cần đổ mồ hôi luyện tập. Bởi vậy Triệu Tấn Anh xiếc học không tốt lắm, lần này bọn người Triệu Học Nhi muốn phân riêng, liền đem chút ít đồ vật vướng víu này nọ vứt bỏ cho hai người Triệu Tấn Anh và Triệu Bách Hợp.

“Bây giờ làm sao?” Triệu Tấn Anh từ nhỏ được cha bảo vệ kỹ, chưa từng làm qua công việc gì quan trọng, cho dù biết rõ Triệu Bách Hợp là người nhu nhược hướng nội nhưng lại không tự chủ hỏi qua ý cô, Bách Hợp hé mắt, đưa tay vuốt vuốt mi tâm đau nhức: “Không cần lo lắng, chờ sau khi tôi hết bệnh, chúng ta tìm một nơi biểu diễn là được.”

Trên thực tế bản thân Triệu Bách Hợp rất giỏi xiếc dây, bây giờ những môn nghệ thuật truyền thống rất khó có thể luyện thành như môn xiếc vậy cần phải luyện tập từ nhỏ đến lớn, tiêu hao phần lớn thời gian và vật lực, lại không thể trong thời gian ngắn đem lợi nhuận kiếm về, lâu dần những môn xiếc dây này cũng bị những trò ảo thuật hoa lệ mới mẽ thay thế, đương nhiên không giống như trước kia phát triển rộng lớn như vậy.

Càng huống hồ chi những năm trước đó rất nhiều nhà không có ti vi, mỗi khi đoàn xiếc xuất hiện trong huyện thành đều có thể tạo thành oanh động nhất định. Nhưng bây giờ đã có ti vi, rất nhiều người nếu muốn xem xiếc liền mở ti vi là có thể xem, làm cho hai năm trở lại đây nghề xiếc dần dần xuống dốc, Triệu Bách Hợp là người bản lãnh như vậy nhưng lại không có đất dụng võ, chính bản thân cô bé cũng không phải là người biết ăn nói, từ nhỏ theo đoàn xiếc lớn lên lại ngăn cách với bên ngoài, khiến cô bé không theo kịp thời đại mới, không theo kịp quy tắc của thời đại này bị Triệu Học Nhi tính kế thê thảm mà chết đi.

“Bây giờ còn chỗ nào cho chúng ta biểu diễn hay sao?” Triệu Tấn Anh nghe những lời này của Bách Hợp, không chỉ không được an ủi mà ngược lại cảm thấy tuyệt vọng nói: “Hiện tai chị Học Nhi và anh Lăng Phong đều đi rồi, chỉ còn hai người chúng ta, cho dù tìm được nơi biểu diễn thì làm sao biểu diễn được đây?”

Tuy Triệu Tấn Anh học không tốt, nhưng ông chủ Triệu từ nhỏ đã bồi dưỡng con trai thành người thừa kế, đương nhiên biết rõ trong đoàn xiếc nhất định phải có người quản lý, người nào làm chuyện đó Triệu Tấn Anh đều có tính toán trong lòng. Hiện tại chỉ còn hai người, sợ là chỉ có mình Bách Hợp có thể biểu diễn, hiện tại trên xe tải cũng chỉ có một vài thiết bị cũ kỹ, nhưng những thiết bị này chỉ dựa vào hai người cũng không thể làm được, thiết bị cần nhiều người hỗ trợ, hơn nữa điều tiết khống chế dây thép cùng vòng lửa một mình cậu ta căn bản không làm nổi, lúc này Triệu Tấn Anh càng nghĩ càng cảm thấy tương lai vô vọng, vừa nhếch miệng vừa thở dài: “Không được đâu…”

“Sao không được?” Bách Hợp liếm đôi môi khô ráo, nghĩ đến tối đa sau hai tháng Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong sẽ tìm được ông chủ sau màn kia chỉ thị đem 50 vạn trở về, lúc bọn họ trở về thì Triệu Bách Hợp và Triệu Tấn Anh cũng đến bước đường cùng, nhìn hai người kia mang tiền trở về vừa mừng vừa cảm động, căn bản cũng không có hoài nghi hai người Triệu Học Nhi là có mục đích khác, bởi vậy Triệu Bách Hợp bị tính kế đến trước khi chết mới rõ ràng, lần này Bách Hợp muốn cho hai người Triệu Học Nhi kia phải trả cái giá lớn giống như mình, cô muốn cho hai người dù có cầm được 50 vạn trở về cũng không thể trôi qua những ngày thư thái được.

Triệu Tấn Anh lúc này không lái xe mà ngồi xổm phía sau trong xe tải, trên xe đã dừng máy nên vô cùng lạnh, bên ngoài trời băng đất tuyết, trên người Bách Hợp  chỉ mặc cái áo hoa vô cùng cũ, tay chân đông lạnh đến phát run, cô một bên vịn xe đứng, một bên vô ý thức hoạt động gân cốt: “Biện pháp là người nghĩ ra được, trời không tuyệt đường người.”

Triệu Tấn Anh không hề tin tưởng những lời của cô, nghe cô vừa nói chư vậy cho rằng cô đang an ủi chính mình, nhưng lại không biết phản bác lại như thế nào, thở dài trải kiện chăn bông trên xe ra, sau khi nằm xuống đem chăn bọc quanh cả người không lên tiếng nữa.

Bộ dáng này i chang trẻ nhỏ, Bách Hợp nghĩ đến trong kịch tình Triệu Tấn Anh cũng không làm gì có lỗi, nhiều nhất chính là về sau không có viện trợ cho mình mà thôi, đây cũng là nhân chi thường tình không trách được cậu ta, sau khi ông chủ Triệu qua đời Triệu Tấn Anh cũng gặp phải nhân tình ấm lạnh, không biết đến cuối cùng Triệu Tấn Anh có được phân chia 50 vạn kia không, Bách Hợp im ắng thở dài, sau khi thấy Triệu Tấn Anh dần ngủ thiếp đi, cô bắt đầu luyện tinh thần luyện thể thuật, vốn thân thể Bách Hợp đang bị cảm sốt, lúc này Bách Hợp không có thời gian đợi cho bệnh khỏi mới luyện tập được, cô lại không có tiền mua thuốc, bởi vậy chỉ có thể dựa vào luyện công để hoạt động gân cốt dưỡng thân thể, cô cẩn thận từng chút một dẫn động linh khí tiến vào thân thể, Bách Hợp cảm nhận được thân thể đau nhức lạnh lẽo nhưng khi linh khí tiến vào trong cơ thể, thời gian dần qua tay chân cô bắt đầu ấm áp lên, sau khi làm xong tất cả động tác toàn thân đều ấm áp trở lại.

Bên trong xe tải lạnh lẽo, Triệu Tấn Anh sớm ngủ thẳng ngáy o o rồi, tiếng tuyết đọng rơi xuống nóc thùng xe phảng phất có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở, Bách Hợp thừa dịp trời còn chưa sáng lại luyện lại một lần tinh thần luyện thể thuật, một mặt phối hợp với Cửu dương chân kinh luyện một lần, cho dù là một đêm không ngủ tinh thần của cô tốt hơn lúc vừa mới tiến vào nhiệm vụ rất nhiều.

Luyện xong hai lần luyện thể thuật, lúc này Bách Hợp mới nhẹ chân nhẹ tay mở cửa sau xe tải, từ trên xe nhảy xuống, lúc cửa xe mở ra Triệu Tấn Anh ngủ say miệng lẩm bẩm nói thầm hai tiếng. Trên mặt đất tuyết đọng dầy đặc thành một tầng, Bách Hợp nhảy xuống xe, tuyết đặc nhanh chóng bao phủ mu bàn chân đang mang dép của cô, cô không chút nào để ý đá đá tuyết, hướng chung quanh nhìn thoáng qua.

Xe đang dừng bên ngoài một mảnh ruộng, cách đó không xa thấp thoáng mấy căn nhà màu xanh, lúc này bởi vì trời còn chưa sáng, bốn phía cũng không có xe tải nào chạy qua, ngược lại cách đó không xa lờ mờ truyền đến tiếng tập thể dục trên loa phát thanh, chỉ vì khoảng cách khá xa nghe được không quá rõ ràng, Bách Hợp rùng mình, nhanh chóng đóng kỹ cửa xe chuẩn bị đi tới chỗ loa đang phát.

Cô cũng không lo lắng cái xe tải cũ nát này cho dù đậu bên đường cũng không ai thèm lấy, bên trong chỉ có một ít dụng cụ xiếc dây thừng dây thép các loại, người ngoài có lấy cũng vô dụng, bọn người Triệu Học Nhi lúc bỏ đi đều đã đem những gì đáng giá lấy đi, chỉ còn một ít đồ rách rưới, chỉ sợ ve chai cũng không cần, hơn nữa trong xe còn Triệu Tấn Anh đang ngủ, lúc xe không khóa lại cũng không có người lái được, Bách Hợp yên tâm để Triệu Tấn Anh lưu lại trên xe, dọc theo đường cái chạy về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui