Bia Đỡ Đạn Phản Công

Tháng này bởi vì Bách Hợp trở về, mà Bách Hợp đã giao cho cấp dưới trực tiếp cắt viện trợ mỗi tháng hai vạn đối với Lương Tư Kỳ. Lương Tư Kỳ trước đây chưa bao giờ lo lắng vì tiền, nên chi tiêu không bao giờ nhìn hạn mức trong thẻ. Giờ đây cô ta đang lựa đồ lót ở cửa hàng nội y cao cấp, sau đó lại phát hiện ra mình không đủ tiền mua. Nhân viên cửa hàng nhìn cô ta có chút xem thường, lễ phép yêu cầu cô ta chi bằng thẻ khác hoặc tiền mặt, Lương Tư Kỳ có cảm giác muốn chui xuống đất cho đỡ mất mặt vì xấu hổ. Cô ta trả lại nội y đã được gói ghém kỹ, nhỏ giọng nói: “Tôi không mua nữa.”.

Vừa nói xong, Lương Tư Kỳ có cảm giác ánh mắt của những người trong cửa hàng nhìn cô ta có chút phức tạp, Lương Tư Kỳ không dám ở lâu, cuống quit nắm chặt cổ áo chạy vội ra ngoài.

Không thể mua đồ lót cao cấp, cô ta cũng chỉ có thể đi mua đồ lót giá rẻ – nơi mà cô ta chưa từng đặt chân tới từ khi quen biết Dung Bách Hợp tới giờ. Lương Tư Kỳ mới hoảng hốt nhớ lại, sau khi dậy thì đã cùng Dung Bách Hợp quen biết, cho nên đồ lót cô ta dùng cùng những đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da các loại đều do Dung Bách Hợp chu cấp hết. Rất nhiều thứ có giá trị mà không phải cứ đặt hàng là có. Sau khi Dung Bách Hợp xuất ngoại thì cũng thường xuyên gửi đồ đạc về cho cô ta. Hàng năm lúc về nước còn có thể tặng không ít quà, nên cô ta căn bản không cần phải nghĩ tới những thứ này. Thậm chí trong nhà cô ta còn có những đồ trang điểm cùng đồ trang sức chưa bóc niêm phong. Chỉ là lúc này Lương Tư Kỳ không cảm nhận thấy Dung Bách Hợp đã thật tình đối đãi cô ta thế nào, chỉ vô thức sợ hãi rằng may mắn cho cô ta vì Bách Hợp không đem tính toán những thứ đó vào khoản nợ của cô ta.

Những vật này mặc dù không phải cô ta chủ động xin mà tiền của Tập đoàn Dung thị cũng không phải cô ta cầu, nhưng Bách Hợp lại mặt dày yêu cầu cô ta phải trả nợ. Nếu như Bách Hợp nhớ tới những thứ này có khi lại tra tấn cô ta một phen ấy chứ. Lương Tư Kỳ nghĩ tới đây thì lại oán hận Dung Bách Hợp. Cô ta đi những cửa hàng rẻ tiền cả buổi, nhưng đã quen dùng hàng cao cấp, giờ thấy những thứ hàng ấy giá rẻ chỉ mười hai mươi đồng, Lương Tư Kỳ vô cùng không hài lòng. Tiếc rằng cô ta làm gì có tiền, vòng vo cả buổi cuối cùng cũng phải chặc lưỡi trả tiền. Lương Tư Kỳ chọn một bộ đồ lót gợi cảm màu tím, cuống cuồng chạy tới nơi hẹn cũ với Cố Thiên Thịnh.

Sau khi Lương Tư Kỳ cúp điện thoại, Cố Thiên Thịnh vốn đang có chút chờ mong cái mà Lương Tư Kỳ bảo là điều bất ngờ, nhất là khi địa điểm hẹn lại là khách sạn cũ. Cố Thiên Thịnh đang chuẩn bị bỏ công việc để đi lại nhớ tới tài khoản ngân hàng đã bị bố mẹ đóng băng. Hơn nữa ngày hôm qua gặp Bách Hợp đã cãi nhau, hình như hắn có nói với Bách Hợp muốn thay Lương Tư Kỳ trả khoản tiền vi phạm kia, kết quả bị cha mình bác bỏ. Cố Thiên Thịnh nghĩ tới đây liền cứng cả người.

Không có nhà họ Cố, cái gọi là Cố đại thiếu gia cũng chẳng là gì cả. Nếu như ba Cố không báo ngân hàng giải tỏa đóng băng tài khoản của hắn, thì hắn làm thế nào giúp Lương Tư Kỳ trả khoản nợ kia bây giờ?

Nghĩ tới đây, trong cuộc đời Cố Thiên Thịnh lần đầu tiên có được cái cảm giác đau đầu vì tiền. Hắn ta đường đường là Cố đại thiếu gia, chơi đùa đàn bà lại không có tiền không phải là phong cách của hắn. Hơn nữa hắn ta vừa mới đồng ý với Lương Tư Kỳ rồi. Hôm nay lúc Lương Tư Kỳ gọi điện thoại tìm hắn muốn vay tiền, Cố Thiên Thịnh có chút không thoải mái trong lòng. Nhưng mà xem chừng phần tình cảm mà Cố Thiên Thịnh dành cho Lương Tư Kỳ đã hơn một năm, Cố Thiên Thịnh quyết định tìm ba mẹ để thỏa thuận lại. Hơn năm ngàn vạn đối với Cố Thiên Thịnh cũng chỉ là một lần chơi đùa với một nữ ngôi sao, không nhiều. Đây là lần đầu tiên Lương Tư Kỳ gọi điện cho hắn vay tiền của hắn, chính vì mặt mũi thể diện của mình, hắn ta không thể không cho vay.

Cố Thiên Thịnh gọi điện cho ba Cố. Nhưng mà ba Cố đang nghĩ đến việc Bách Hợp chẳng nể mặt mũi mình sai người tới lấy tư liệu làm việc của Lương Tư Kỳ, trong lòng đang tức giận. Thêm nữa, Lương Tư Kỳ cũng không phải là người đại diện vàng của Công ty giải trí Cố thị, cô ta đại diện cho Lưu Cảnh cũng không phải là người quá tài năng. Hơn một năm nay Công ty giải trí Cố thị đã toàn lực nâng đỡ Lưu Cảnh, mặc dù có chút tiếng tăm nhưng ba Cố thừa sức đoán được, trong lòng ông biết chuyện tốt con trai mình làm là cái gì, cũng rõ ràng con trai mình cùng Lương Tư Kỳ có chân ngoài chân trong quan hệ mờ ám ra làm sao.

Trước kia ba Cố mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, vì trong giới thượng lưu đều có quy tắc ngầm, hơn nữa ba Cố không phải người trong sạch gì. Đừng nói lúc còn trẻ tuổi, ngay lúc này bên người ông cũng có một người đàn bà khác. Trước kia ông không làm quá mọi chuyện lên, chỉ vì ông chỉ có một người con trai. Nhưng giờ Cố Thiên Thịnh vì một người đàn bà mà náo loạn mọi thứ, trong lòng ba Cố cũng không vui vẻ gì. Thực tế buổi sáng khi Bách Hợp sai người mang Lương Tư Kỳ đi, ba Cố đã cảm thấy hơi bực mình, khi nghe Cố Thiên Thịnh mè nheo đòi tiền, lại nhắc tới hợp đồng thỏa thuận của Lương Tư Kỳ thì không cần nghĩ ông cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, ba Cố liền mắng cho Cố Thiên Thịnh một trận, quở trách hắn ta là đứa con phá hoại, sau đó trực tiếp dập máy.

Sau khi bị ba Cố mắng cho một trận, Cố Thiên Thịnh vừa bực mình vừa không cam tâm, hắn ta không xin giúp đỡ từ mẹ Cố mà lục danh bạ điện thoại để vay mượn tiền từ một số bạn bè vẫn chơi cùng.

Kể từ lúc Lương Tư Kỳ rời khỏi tòa cao ốc của Tập đoàn Bất động sản Dung thị, Bách Hợp cũng nhớ lại trong tình tiết câu chuyện cũ rằng Cố Thiên Thịnh cũng có một ít bạn bè lêu lổng, thấy vui thì tụ thấy họa thì tán. Lương Tư Kỳ đã tỏ thái độ không muốn ký hợp đồng làm việc tại Dung thị, chắc chắn cô ta sẽ trở về Công ty giải trí Cố thị, kiếm tiền mua lại tự do. Tất nhiên Lương Tư Kỳ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp kiếm xem có thể giải quyết vấn đề hay không, nhưng vốn bản thân Lương Tư Kỳ là một người xuất thân bình thường, cũng không quen biết ai quá giàu có, nên nếu muốn chi số tiền lớn như vậy thì ngoại trừ tìm Cố Thiên Thịnh xem chừng Lương Tư Kỳ không còn cách nào khác. Mà bản thân Bách Hợp hôm qua đã cùng nói chuyện với dì Cố, trước mắt đã đem chi phiếu trong tay Cố Thiên Thịnh đóng băng toàn bộ.

Tính tình Cố Thiên Thịnh thì Bách Hợp đã quá rõ, hắn ta hiện tại dù không có tiền nhưng chỉ cần Lương Tư Kỳ mở miệng, tất nhiên “trang hảo hán” Cố Thiên Thịnh sẽ rat ay. Sáng hôm nay mình sai người tới Công ty giải trí Cố thị lấy tư liệu tương đương với việc gián tiếp phản bác lời của chú Cố đã nói ngày hôm qua. Theo tính tình chú Cố này chắc chắn sẽ bực bội, Cố Thiên Thịnh muốn xin tiền của chú Cố sẽ nếm mùi thất bại. Cố Thiên Thịnh chỉ còn con đường vay tiền bạn bè hắn ta mà thôi.

Bách Hợp chống cằm mắt híp lại, một đám bè bạn của Cố Thiên Thịnh đều là những kẻ phóng túng, nhưng mà mỗi gia đình bọn họ đều không thể giàu có hơn Công ty giải trí Cố thị và Tập đoàn Bất động sản Dung thị. Nhưng mà thiếu gia công tử nhà họ muốn đem ra một ngàn hay trăm vạn cũng có thể có, nên món tiền năm nghìn vạn Cố Thiên Thịnh muốn vay không phải việc khó. Bách Hợp nhớ lại tư liệu của vài người bạn của Cố Thiên Thịnh liền nhớ tới hai nhà đã có ý tưởng muốn hợp tác dùng Tập đoàn Bất động sản Dung thị muốn khai thác một hạng mục khu sơn thôn nghỉ dưỡng. Nhưng mà gần đây Tập đoàn Bất động sản Dung thị chỉ đầu tư về bất động sản. Ba Dung rất cẩn trọng với những hạng mục đầu tư sơn thôn nghỉ dưỡng như vậy, nên chưa đáp ứng. Mà hai nhà kia tài chính không đủ nhiều, nếu Tập đoàn Bất động sản Dung thị không góp vốn chung, bằng thực lực hai gia đình này muốn triển khai hạng mục đó vẫn là khó. Hai người kia đã từng tới nhà họ Dung mấy lần, trong nguyên bản họ còn thông qua mối quan hệ với Cố Thiên Thịnh mà xin gặp gỡ Dung Bách Hợp. Dung Bách Hợp lúc đó chưa thuyết phục ba Dung đáp ứng việc đầu tư này thì phát hiện ra việc mờ ám của Cố Thiên Thịnh cùng Lương Tư Kỳ. Chuyện hợp tác thế là không giải quyết được gì, mà nhà họ Cố lại bỏ ra một khoản, dự án sơn thôn nghỉ dưỡng thành công, thế là nhà họ Cố lại được một khoản tiền lớn vô cùng.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp kêu người tìm tư liệu hai nhà này đưa tới, rất nhanh đã lấy được số điện thoại hai người thừa kế của hai nhà, cô bèn trực tiếp gọi điện thoại, biểu đạt ý với họ rằng cô sẽ đồng ý thuyết phục ba Dung đầu tư vào hạng mục sơn thôn nghỉ dưỡng. Nhưng bên cạnh đó cô cần bọn họ giúp một việc nhỏ.

Tiền tài cùng cơ hội ngay trước mắt, cho dù là tình bạn chí cốt cũng dễ dàng rạn nứt. Bách Hợp chỉ yêu cầu một việc, chính là bọn họ phải dùng danh nghĩa mượn tiền nặng lãi rồi cho Cố Thiên Thịnh vay. Lúc đó Cố Thiên Thịnh nợ bao nhiêu là chuyện của hắn ta, trả tiền lãi cũng là việc của hắn. Bách Hợp chỉ muốn trên lưng hắn ta vác cái danh vay mượn tiền. Cho dù đây chỉ là hành vi cá nhân của Cố Thiên Thịnh nhưng Bách Hợp muốn việc này có can hệ tới Công ty giải trí Cố thị, để cho người ta nghĩ rằng Công ty giải trí Cố thị đang tiềm ẩn nguy cơ, sau đó bẫy lại nhà họ Cố.

Tuy cảm thấy có lỗi với bạn, nhưng mà trước lợi ích kinh tế vô cùng lớn trước mắt, hai người “bạn tốt” của Cố Thiên Thịnh vẫn bị cám dỗ, đáp ứng yêu cầu của Bách Hợp. Dù sao khi hạng mục sơn thôn nghỉ dưỡng được hoàn thành thì lợi ích kéo theo sẽ là dài hạn. Nếu không vì hai nhà khan hiếm lực tài chính không kham nổi hạng mục này thì bọn họ cũng không đem cái bánh thơm này chia ra ngoài đâu. Hai nhà họ đã để người tới nhà họ Dung cả buổi, chỉ kém nước thông qua Cố Thiên Thịnh xin sự giúp đỡ của nhà họ Dung thôi. Ấy vậy mà không nghĩ tới Bách Hợp lại chính mình tìm mới cửa.

Cố Thiên Thịnh còn đang tưởng mình vay tiền dễ vô cùng, không nghĩ tới hai cuộc điện thoại liên tiếp gọi đi, cái người gọi là bạn thân quan hệ tốt cũng không tin Cố đại thiếu gia là hắn sẽ có ngày thiếu tiền. Có người nói giỡn rằng mình nguyện ý xuất ra hơn mười vạn, nhưng mà người đáp ứng cho hắn ta mượn năm trăm vạn trở lên thì không có. Cố Thiên Thịnh cảm thấy mất mặt vô cùng, nhưng vẫn nén giận, gọi tới hai người mà Bách Hợp đã từng gặp qua. Hai người này từ sáng nay đã đạt thành hiệp nghị với Bách Hợp, mỗi người bọn họ đều rất sảng khoái mà cho Cố Thiên Thịnh vay hai ngàn năm trăm vạn. Trải qua vô số lần vấp váp, Cố Thiên Thịnh đã mượn được tiền trong lòng lại không chút nghi ngờ, ngược lại hắn ta còn cảm thấy lâu ngày mới biết được lòng người. Cố Thiên Thịnh cảm thấy đây mới là hai người bạn tốt, hắn liên tục cảm ơn hai người này. Bọn họ liền nhỏ giọng nói cùng Cố Thiên Thịnh: “Anh Cố! Anh cũng biết em không lấy đâu ra đủ hai ngàn năm trăm vạn mà! Em tìm bạn mượn mỗi người một ít. Cho nên…..anh trả sớm cho em nhé?”.

Nghe vậy xong Cố Thiên Thịnh cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc. Hiện tại ba Cố nóng giận mà đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn ta, nhưng chỉ mười ngày nửa tháng thì sẽ giải tỏa. Đến lúc đó thì năm ngàn vạn chẳng là cái quái gì, hắn ta căn bản không để trong lòng, vì thế hắn càng gật đầu sảng khoái: “Chú em yên tâm! Tiền lãi vay anh sẽ giao cho em, em thay anh chuyển cho bọn họ là được chứ gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui