Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: Hàn Trầm

Beta: Sakura

Diễn tả một cái tư thế phất tay, cuối cùng Đường  Ân Nhã chỉ thấy Hải Ninh mỉm cười lạnh nhạt với gương mặt thanh tú ôn nhã rất dễ gây cho chúng sinh thiện cảm, đáng tiếc sau lưng lại không hề như vậy. Trong lòng cảm thấy có chút gì đó không đúng, cửa chống trộm thoáng cái đã bị đóng lại rồi. Lúc này tiếng đóng cửa dọa mọi người nhảy dựng lên, Lưu Hạo ở trong phòng nghe thấy tiếng thì đi ra mới phát hiện đôi nam nữ đang đứng kia. Hắn có chút nghi hoặc nhìn Đường Ân Nhã. Đường Ân Nhã  cũng đang trầm lặng với sắc mặt khó coi, hai người đều là Dị Năng giả thậm chí hai người ngoại trừ dị năng bên ngoài còn có chút mặt khác bổn sự tại thân, nhưng vừa vặn tại ánh mắt soi mói của mình mà lại trơ mắt để cho hai người kia đi ra cửa.

Cánh cửa lúc nãy đã bị Hải Ninh phá hư, Đường Ân Nhã hừ lạnh một tiếng đang muốn chặn Bách Hợp lại thì Hải Ninh lại kéo cô ra cửa nở một nụ cười nhẹ.

Bốn phía phảng phất lại sương mù dày đặc, trong sương mù cái đèn sáng của nhà mẫu kia có hiện ra chút quỷ dị. Bách Hợp không nghĩ tới mình lại đụng phải Đường Ân Nhã ở chỗ này nhưng  mình lại không có chút phương pháp nào để xử lý, sắc mắt không khỏi có chút khó coi.

Hải Ninh móc một cái hộp trong túi quần đưa đến trước mặt Bách Hợp ” Ấn vào ”

“Cho tôi làm gì? ” Bách Hợp hỏi một câu không muốn thò tay ra lấy, hiện giờ cô trơ mắt nhìn Đường Ân Nhã ở trước mặt mình không có cách nào nên tâm tình có chút tệ, lại thấy Hải Ninh lần lượt đưa thứ gì đó cho mình, Bách Hợp cũng không dám tiếp đồ đạc của anh. Không bị giật điện thì cũng bị độc chết, nhất là loại này thoạt nhìn như vật phẩm nguy hiểm, hai tay Bách Hợp vô ý thức giấu tay sau lưng rồi hỏi một câu ” Cái gì đó? ”

Thấy vẻ mặt phòng bị của cô thì Hải Ninh hơi mỉm cười nhưng trong ánh mắt hiện lên vài phần không vui. Anh tự mình lôi tay Bách Hợp từ sau lưng cô ra, người này thoạt nhìn thì có vẻ nho nhã thư sinh nhưng thể chất lực đạo lại cường đại vô cùng. Tuy  cỗ thân thể này của Bách Hợp không đến mức tay trói gà không chặt nhưng cũng không yếu, lúc thấy anh kéo hai tay mình ra rồi nhét cái hộp nhỏ  vào thì Bách Hợp có chút im lặng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt u buồn.

Đó là một cái bản điều khiển nhỏ, bên trên chỉ đơn giản mấy cái nút nhỏ có màu sắc khác nhau, ngón tay thon dài lạnh như băng của Hải Ninh bao bọc tay Bách Hợp trong lòng bàn tay mình, ý bảo cô đè vào nút màu đỏ,Bách Hợp sợ run cả người: ” Cái này sẽ không phải là thiết bị tự nổ chứ? ”

Dựa theo tính cách của Hải Ninh, loại chuyện thiết trí quả bom tuyệt đối anh có thể làm được.Đồ trong tay người khác thì sẽ an toàn, một khi rơi vào trong tay Hải Ninh sẽ là thứ  đồ vật nguy hiểm. Vì trong nội dung câu chuyện thì Dương Bách Hợp bị anh lừa rất thảm. Bách Hợp không hề tin anh nên cô vô tình hỏi ra, Hải Ninh đang vây quanh cô thoáng cái đã trầm mặc lại, khóe miệng vui vẻ của anh cứng đờ lại, lông mi rủ xuống ngăn trở cặp mắt anh tạo thành bóng mờ mờ trên gương mặt, khiến người khác không rõ vẻ mặt anh mà chỉ thấy cái cằm cứng lại.

” Não cô không đủ dung lượng, có cần tôi giải phẫu không? ” Lâu sau Hải Ninh nở nụ cười, khóe môi vui vẻ mang theo vài phần mỉa mai cùng với đùa cợt. Giọng điệu của anh nghe có vẻ vẫn ôn hòa nhưng Bách Hợp cảm giác được lúc này tâm tình anh không ổn, buồn bực cầm lấy bàn tay Bách Hợp dần dần bóp chặt hơn ” Tôi hơi hoài nghi chỉ số thông minh của cô.”

“Tôi nguyện ý chết cùng cô thì cũng được thôi nhưng cô thấy mình có giá trị hơn cái bản điều kiển này của tôi à?” Anh càng nói càng phẫn nộ, tuy nói thế nhưng trong lòng Hải Ninh thì Bách Hợp siêu việt hơn cái điều khiển nhiều, hiện tại anh rất muốn hủy diệt toàn bộ thế giới, đập nát cái điều khiển vạn năng này nhưng lại không hề có ý muốn giết chết Bách Hợp.

Lúc này anh như đứa trẻ bị chọc tức, Hải Ninh lẫn Bách Hợp đều không chú ý tới đoạn ” tôi nguyện ý chết cùng cô “, Bách Hợp nghe thấy lời nói cay nghiệt sắc nhọn nhưng không có ý muốn giết  mình thì cô thở phào nhẹ nhõm. Hải Ninh đang phẫn nộ nên cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nói” Thực xin lỗi, ngài Hải Ninh”

Nghe được câu xin lỗi thì trong nháy mắt Hải Ninh trầm mặc lại, câu xin lỗi nhẹ nhàng này không để cho trong lòng anh không bình tĩnh được mà ngược lại càng khiến anh buồn bực thêm. Anh không biết sai ở chỗ nào, do IQ của anh quá cao còn EQ thì thấp thảm hại, anh không thích nghe thấy cô nghi vấn mình có ý định giết cô bởi vì giết cô không có lợi gì cả. Nếu như có thể giết cô thì anh đã làm từ sớm rồi nhưng anh lại không thể ra tay được, lại không muốn vất bỏ cô, biết thừa đôi khi cô khiến anh buồn bực nhưng anh lại không nghĩ được cách nào để xử lý cả nên đành để thế.

Lúc này Bách Hợp xin lỗi khiến cho Hải Ninh càng buồn bực thêm, bình thường anh rất thích nghên đón vấn đề khó khiến một đoàn rối lùi bị mình giải khai ngăn nắp, nói đúng ra giết Bách Hợp là cách tốt nhất, một cô gái yếu ớt còn không đạt được tiêu chuẩn thí nghiệm của mình, với anh chỉ là đồ vô dụng nhưng hết lần này đến lần khác cho dù anh có tức giận nhưng không thể ra tay được, lọai hành động này rất ngu tiếc rằng anh lại không muốn dừng lại.

“Hừ” Tâm tình  buồn bực nên Hải Ninh hừ lạnh một tiếng, thấy Bách Hợp không trả lời ngược lại nhúc nhích đến phiền phức anh nắm chặt tay Bách Hợp ấn vào nút màu đỏ.

“Xoẹt xoẹt xoẹt ” trong bóng tối truyền đến tiếng dòng điện chạy khiến người ta dợn cả tóc gáy, cứ như vậy điện đóm trong căn phòng nhỏ gần đó nổ tóe lửa, trong nháy mắt  ánh lửa kia nhanh chóng theo bốn phương tám hướng vây tới nhà mẫu, Hải Ninh ôm Bách Hợp trong lồng ngực, che chở cô đi vào trong xe, hai người vừa ngồi vào chỗ của mình thì những dòng điện kia đã dùng tốc độ cực nhanh vây quanh nhà mẫu.

“Đùng” một tiếng nổ to, dòng điện lớn bao quanh khu nhà, bốn phía bốc lên khói xanh, Hải Ninh không chú do dự khởi động xe nhanh chóng lùi  về sau 10m, cùng lúc đấy phòng ốc đột nhiên phát ra một tiếng nổ, bốn năm phần bị tách ra. Bốn phía bốc ra lửa chiếu sáng khắp nơi, phòng ốc bị vỡ ra nhiều mảnh như trong phim vậy,Bách Hợp nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng không khỏi run lên đồng thời trợn mắt há hốc mồm.

Rất nhiều vết nứt dây diện vẫn đang còn tóe lửa y như là mấy tia đóm lửa lốm đa lốm đốm càng làm cho lửa cháy kịch liệt, khung cảnh nhìn rất đẹp, Hải Ninh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đó, đối với thứ đồ một tay mình chế tạo ra đến sự cố lúc này không có chút nào chột dạ áy náy, cho dù biết trong phòng đó có người thế nhưng anh lại không có vẻ sám hối khi giết người, ngược lại giống như đang thưởng thức kiệt tác của mình.

Ánh lửa cùng với phòng bị vỡ ra nhiều mảnh đồng thời còn có mấy cái bóng người đen kịt đang lao ra, dòng điện lớn nổ tung khiến cho đám người kia gặp nạn, trong nháy mắt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã  bị dòng khí mạnh mẽ đẩy ra sống chết không rõ. Đột nhiên Hải Ninh cau mày lại, ngón tay trỏ thon dài gõ  nhẹ nhàng ở trên vô lăng theo tiết một tiết tấu nhất định

“Còn có người sống? Hơn nữa còn là bốn người? Thật biết điều, cái này là Dị Năng giải sao?  Quả thực thân thể tố chất siêu xa hơn người bình thường ” Anh nói xong thì hưng phấn giơ cổ tay phải của mình lên, anh xoay hai cái trên đồng hồ thì bỗng biến thành một cái màn hình sáng trong cỡ nhỏ, rồi tự tay mình đưa tư liệu vào, xoay một cáo thì đồng hồ lại khôi phục về hình dáng ban đầu.

Căn phòng bản mẫu bỗng nổ tung đã khiến cho Zombie đang đứng chung quanh chú ý, tiếng nổ lớn như vậy lại lúc nửa đêm canh ba vốn dĩ truyền đi rất xa, Hải Ninh lại quay đầu xe trở về.

Nhìn căn phòng kia nổ  như pháo hoa bắn lên trời, Bách Hợp sợ ngây người, Hải Ninh nói nhưng cô nhất thời phản ứng không kịp, lúc này thấy Hài Ninh quay đầu xe trở về thì cô mới tỉnh ngộ, vô thức đưa tay mình kéo cánh tay của anh ” Anh điên rồi  ư? ”

Chính anh đã nói rằng còn có bốn người chưa chết, trước khi tìm tới tận cửa thì bọn Lưu Hạo còn tổng cộng sáu người, nói cách khác đám người kia ít nhất đã mất đi hai người, anh vừa mới động tay động chân lại làm chết mất hai người, hiện giờ họ hận anh đến xương tủy, thế mà anh không chỉ không chạy ngược lại còn nghênh ngang muốn đi lên cửa.

Sống sót đều là Dị Năng giả  dù có bị thương thì Hải Ninh cũng không phải là Dị Năng giả, tuy anh có sức lớn nhưng dù sao cũng không phải cao thủ võ đạo gì, kiêu ngạo như vậy chạy đến trước mặt người bị hại, Bách Hợp cảm thấy anh muốn tìm đến cái chết rồi.

Dùng ánh mắt nhìn người điên để nhìn Hải Ninh, trong lòng Bách Hợp suy đoán bốn người kia còn sống chắc có Đường Ân Nhã, cô lay tay Hải Ninh, gấp giọng nói ” Trở về làm gì? Đường Ân Nhã là Dị Năng giả hệ Không gian, Lưu Hạo là hệ Lực Lượng, mà Trầm Ngạo Trì không chỉ là hệ Băng mà còn có được một thân võ thuật  hết sức lợi hại, Đường Phi Phi con của Đường Ân Nhã lại càng có khả năng là song hệ dị năng..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui