Bia Đỡ Đạn Phản Công

Rời khỏi biên giới của đế quốc Lam Á, cũng dần tiến đến gần địa bàn của người thú, trên đường nhà trọ cũng dần thưa thớt, dần dần cảnh sắc cũng trở nên hoang vu, phía sau truy binh cũng bắt đầu bị vứt bỏ.

Buổi tối mọi người nghỉ tại một căn nhà bị bỏ hoang đã lâu, một số người đi tìm thức ăn, trong căn nhà này tìm được một cái nồi cũ sau đó rửa sạch sẽ, bỏ môt ít nấm dại tìm được vào trong nồi để nấu.

Mở nắp chiếc nồi cũ đặt trên bếp lửa bên trong đã sớm nóng lên, nhưng bên trong nồi một chút chất béo cũng không có, lúc này Bách Hợp nghĩ tới chính mình thật vất vả trả xong nợ, đã có được một khoản tiền lớn lại hết lần này tới lần khác không có cách nào sử dụng, mà lúc này đây cô lại cùng một đám người ở nơi hoang vu ăn rau dại,, cho dù là lúc trước khi nói ra lời thề cùng tồn vong với đám người không quá đáng tin này, vào lúc này thật sự có chút cười không thành tiếng rồi.

“Đi về hướng Bắc, là chúng ta ra khỏi đế quốc Lam Á rồi.” Nguyệt Thượng Chiêu đẩy mắt kính, một bên nhặt một khối củi ném vào trong đống lửa, nét mặt của mọi người lúc này ai cũng hưng phấn, không có chút nào bi thương khi rời khỏi đế quốc Lam Á: “Bên cạnh là đế quốc Raymond,dù sao đế quốc Raymond cũng có công hội lính đánh thuê, không bằng chúng ta đến đó đi?”

Lúc này thoát khỏi Caroline, Nguyệt Thượng Chiêu mới lộ ra một chút hưng phấn, đưa ra đề nghị của mình để cho hai anh em Dung Thư Cẩn đều kích động, lông mày Bách Hợp nhíu lại, không nói gì. Cô cũng không đơn thuần tiến vào nhiệm vụ lần này để ở bên cùng đám người lính đánh thuê, cô tiến vào nhiệm vụ đã một thời gian dài, nhưng ngay cả mục tiêu chính của nhiệm vụ  là Ca Liên Cảnh cũng chưa gặp mặt lần nào, Bách Hợp không biết bây giờ thực lực của Ca Liên Cảnh đã đạt tới trình độ nào rồi, cô cũng lờ mờ đoán ra được mình không phải là đối thủ của Ca Liên Cảnh. Nếu muốn giết hắn thì không dễ dàng, bất kể như thế nào thì cô cũng cần phải chuẩn bị trước.

Một đám người giống như là dạo chơi ngoài thành, vừa nói vừa cười vui vẻ tiến về phía thủ đô của đế quốc Raymond, kim tệ là tiền mà các đại lục dùng để lưu thông, bởi vậy lênh truy nã của Caroline ở quốc gia nào cũng có thể áp dụng được, Bách Hợp liếc mắt, đang muốn chọc phá lời nói của bọn họ, bên ngoài tiếng khóc chói tai phát ra từ chỗ rất xa truyền tới. Nghe tiếng như là nữ nhân cầu khẩn, sắc mặt Bách Hợp lập tức trầm xuống, sắc mặt hai người Nguyệt Thượng Chiêu cùng Thiên Phong Nhất Lang đều không có gì thay đổi, hai anh em nhà Dung Thư Cẩn thì nhíu mày lại,mấy người ngồi đều không nhúc nhích, nhưng Bách Hợp lại có chút ngồi không yên:

Ta đi qua xem một chút”

Thiên Phong Nhất Lang bất giác nhíu lông mày một cái thì cũng đứng dậy đi theo: “Cùng đi”

Bây giờ mọ người đã chạy trốn tới biên cảnh đế quốc Lam Á, đế quốc Lam Á có vị trí đặt thù, phía trước là địa bàn của người thú, bên trái là rừng rậm rét buốt nguy hiểm, mà bên phải chính là đế quốc Raymond, lui về phía sau mới là đế quốc Lam Á chân chính. Vị trí của mọi người lúc này chính là một phân nhánh của đế quốc Lam Á, bên này không chỉ có khả năng sẽ xuất hiện ma thú nguy hiểm càng có khả năng sẽ xuất hiện đám người thú còn hung tàn nguy hiểm hơn ma thú, nếu Bách Hợp một mình gặp được một, một đấu một cô có thể không sợ, nhưng nếu một đám người thú) thì hậu quả không thể lường được.

Mấy người liếc nhau một cái, đều đứng lên đi theo, tiếng khóc càng ngày càng gần. Theo đó là tiếng cười hi hi ha ha của các người thú.

“Nữ nhân loài người quả nhiên tốt, sớm có ngày chúng ta thâu tóm đế quốc nhân loại.Có thể hưởng thụ nhiều nữ nhân hơn nữa!”

“Được!” Lúc này người thú sử dụng là ngôn ngữ thông dụng, Bách Hợp nghe thế thì một cỗ căm phẫn không khỏi bừng lên trong lòng, đây là nguyên chủ phẫn nộ, cha và anh nàng ấy đều chết trong tay người thú, mấu chốt chính là mẫu thân của nguyên chủ đã chết thảm trong chiến tranh, bởi vậy nàng ấy đối với nữ nhân bị đối xử như vậy sẽ có một loại phẫn nộ theo bản năng, Bách Hợp lúc này cố nén lại cảm giác trong lòng, lấy ra trường kiếm vội vàng chạy theo hướng thanh âm truyền tới, mấy người còn lại cũng theo sau lưng cô.

Phương hướng truyền đến âm thanh kia cũng không gần, Bách Hợp cùng mấy người còn chưa kịp chạy đến, mùi máu tươi liền truyền tới, xa xa có ánh lửa loé lên, lúc này một tiểu đội người thú gần 20 người vây quanh một đống lửa, bốn năm người phụ nữ trần truồng bị trói ở thân cây, có mấy người đã không có hơi thở,chỉ còn một nữ nhân đang thống khổ rên rỉ, bụng bị mổ ra, ruột rơi đầy đất, còn lại những nữ nhân đã chết đi cũng không khác biệt lắm, cái nồi được bọn người thú vây quanh lúc này đã nấu xong và mở ra, nghe thấy tiếng động thì mấy người trên mặt đầy lông thú đặt lưỡi búa to bên cạnh và đứng lên.

“Đáng chết” Dung Thư Cẩn luôn cười toa toét thấy tình cảnh này thì sắc mặt âm u, Bách Hợp không nói hai lời rút kiếm ra vọt vào trong đám người thú, bọn người thú này không ngờ ở chỗ này cũng gặp được nhân loại nên lắp bắp kinh hãi còn chưa kịp phản ứng đã bị Bách Hợp chém.

Một đám người thú phẫn nộ, nguyên bản dáng người cao lớn đã bắt đầu phát sinh biến hoá, nhìn to hơn vừa rồi rất nhiều, thấy tình cảnh như vây, hai huynh muội Dung Thư Cẩn cùng Dung Thư Nghiên nhìn nnhau, đang có chút do dự, lại nghe được tiếng vang của trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, dường như bốn phía chỉ còn dư lại tàn ảnh xẹt qua, Thiên Phong Nhất Lang một lần nữa nhét trường kiếm vào trong vỏ, mười người thú còn chưa có hoàn toàn biến thân đứng thẳng bất động, “Bành” một tiếng nổ, thân thể những người thú này đều bị chia năm xẻ bày, huyết bay tung toé, phần còn lại của chân tay đã bị cắt rời khỏi thân thể văng khắp bốn phía, sớm đã không còn động đậy.

Bách Hợp giật mình liếc nhìn Thiên Phong Nhất Lang, vừa rồi cô giết được hai cái người thú do lúc đó chúng chưa kịp chuẩn bị, một mình Thiên Phong Nhất Lang đã giết chết toàn bộ người thú, trong suy nghĩ của cô thì người này động tác võ thuật chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt không ngờ kiếm thuật lại trác tuyệt như vậy, nguyên chủ đã đạt đến cấp bậc tiểu Kiếm sư, nhưng Thiên Phong Nhất Lang xuất kiếm với tốc độ cùng tư thế tuyệt đối là mười cái nguyên chủ cũng chẳng  thể theo kịp, người ngày sợ rằng đã không phải là cấp bậc kiếm sư nữa,  thậm chí có khả năng thực lực đã đạt tới Kiếm Tông, không nghĩ tới cô chỉ tuỳ tiện lựa chọn gia nhập vào một đội lính đánh thuê vậy mà lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy.

“Còn chưa có tắt thở.” Nguyệt Thượng Chiêu cũng không kinh hãi trước thực lực Thiên Phong Nhất Lang, như là đã sớm biết trước, ngược lại ánh mắt hai anh em Dung Thư Cẩn cùng Dung thư Nghiên có chút trầm trọng, Bách Hợp cố kìm nén sự kinh ngạc của mình, thấy nữ nhân đáng thương kia rên rỉ không ngớt, thở dài rồi kiếm trong tay vung lên nữ nhân vốn còn thống khổ rên rỉ kia rốt cục cũng trút xuống hơi thở cuối cùng.

“Người thú quá kiêu ngạo rồi.” Dung Thư Nghiên ngày thường tuỳ tiện, lúc này cũng bắt đầu cảm thán: “Chúng ta cũng chỉ có thể cứu được mấy người, chỉ hi vọng tướng quân Ca Liên Cảnh có thể sớm ngày đuổi bọn người thú này ra khỏi lãnh thổ của đế quốc Lam Á.

Nghe được cái tên Ca Liên Cảnh thì lông mày Bách Hợp lập tức nhíu lại càng chặt, không có lên tiếng, Thiên Phong Nhất Lang nhìn cô một cái, cũng không bị khung cảnh thê thảm trước mắt làm ảnh hưởng đến tâm tình: “Sau này chuẩn bị đi đâu?”

Lời nói của hắn cũng không dài dòng, không biết có phải hay không bởi vì hắn vừa mới ra tay, trong lòng mọi người có chút bị rung động, lúc này hắn mới mở miệng, trong sân lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng củi cháy cùng với tiếng nước canh trong nồi sôi văng khắp  nơi.

“Thực xin lỗi mọi người. Sau này ta không thể cùng mọi người tiếp tục đồng hành, ta có chuyện phải làm.” Tuy trước kia Bách Hợp muốn tách ra khỏi đám người không đáng tin cậy này, nhưng bây giờ chính thức nói phải tách ra thì cô lại có chút tiếc nuối, loại cảm thán này chưa kịp bùng lên đã tắt ngúm, Nguyệt Thượng Chiêu vẫn lạnh lùng đẩy mắt kính: “Tiểu Hợp, cô không phải là loại người văn vẻ như vậy, không thích hợp với giọng điệu u oán này.

“…” Trước khi chia tay cô muốn vui vẻ mà đi, nhưng khi thấy khuôn mặt kia của Nguyệt Thượng Chiêu thì ngón tay Bách Hợp nắm rồi lại thả, mới miễn cưỡng nuốt suy nghĩ muốn đánh hắn một trận trở về, cô hít một ngụm khí rồi thở ra. Mới không thèm so đo với Nguyệt Thượng Chiêu: “Vì vậy mọi người tách nhau ra đi ….”

“Về sau nếu không chúng ta tiến vào Đế Quốc Raymond, chỉ nhận nhiệm vụ giết người thú.”  Dung Thư Cẩn không có để ý tới biểu tình trầm trọng của cô. Ngược lại bắt đầu hào hứng đưa ra đề nghị, Bách Hợp không thể nhịn được nữa: “Ta nói ta phải đi!”

“Chúng ta cùng đi.” Dung Thư Nghiên có chút khó hiểu, mí mắt của Bách Hợp nhảy lên: “Ta muốn giết Ca Liên Cảnh.”

Lời nàng vừa nói xong, ngoại trừ thần sắc Thiên Phong Nhất Lang không thay đổi, mấy người đều ngửa đầu lên nhìn trời.

“Ta cùng Ca Liên Cảnh có cừu oán, ta muốn giết hắn, vì không muốn liên luỵ mọi người, cho nên ta mới tách ra.” Đã nói ra mục đích của mình, Bách Hợp không còn có ý dấu diếm nữa. Bách Hợp muốn trước khi rời đi nói mấy câu dễ nghe, không nghĩ tới cô vừa nói xong thì Nguyệt Thượng Chiêu buồn bã nói: “Cô không liên luỵ được chúng ta, bởi vì cô không giết được Ca Liên Cảnh.”

“…” Lúc này nghe được lời nói thật này thì bàn tay Bách Hợp có chút không yên, cô âm trầm liếc nhìn Nguyệt Thượng Chiêu, làm cho Nguyệt Thượng Chiêu có chút phấn khởi:

“Có điều ám sát Ca Liên Cảnh cũng có chút thú vị đấy, không bằng chúng ta đi tìm người thú trao đổi điều kiện, lấy đầu Ca Liên Cảnh đổi thưởng?”

Mặc dù Bách Hợp muốn tự mình giết Ca Liên Cảnh, nhưng lúc này nghe được lời nói vô sỉ của Nguyệt Thượng Chiêu…,Bách Hợp nhịn không được có chút xem thường hắn, hai anh em Dung Thư Cẩn không có lên tiếng, Thiên Phong Nhất Lang nhìn bốn phía dường nhưn có chút ghét bỏ: “Trước rời đi nơi này rồi nói sau.”

Bốn phía mùi máu tươi xông lên nồng đậm để cho người ngửi có chút buồn nôn, nghe nói vậy mọi người tự nhiên không có ý kiến, trước trở lại ngôi nhà gỗ kia, trông nồi nấm đã nấu chín, nhưng trải qua sự việc vừa rồi, mọi người đều không có khẩu vị, Bách Hợp đã nói ra mục đích của mình, lúc này tự nhiên không cần giấu diếm, đang lúc mọi người dùng ánh mắt chăm chú nhìn mình, cô kể ra thân thế của nguyên chủ, kể cả cha và anh chết cùng việc Ca Liên Cảnh cướp sạch Sơn Trang.

“… Ta không có khả năng đi tìm người thú dùng tiền đổi lấy mạng của Ca Liên Cảnh, bởi vì cha và các anh của ta sẽ chết không nhắm mắt, ta giết Ca Liên Cảnh, chỉ là vì mẹ với chị gái và vì những thôn dân trong Sơn Trang mà thôi.” Bách Hợp lời nói vừa dứt, trong lòng liền thông suốt, cô vẫn cảm thấy tâm nguyện của nguyên chủ không chỉ có đơn giản là giết Ca Liên Cảnh như vậy, trong quá khứ nhiệm vụ phức tạp hơn cũng đã làm qua, khiến cô có chút không tin nhiệm vụ lần này sẽ chỉ như vậy, nhưng hết thảy đều có khả năng, có khả năng là tâm nguyện của nguyên chủ chính xác là muốn thay các thôn dân, mẹ và chị gái trút giận, đúng là muốn giết Ca Liên Cảnh nhưng bởi vì một ít nguyên nhân chưa hoàn thành thôi, lúc này cô nói muốn vì những người quen thuộc trong trí nhớ của nguyên chủ báo thù thì trong lòng cô nhẹ nhõm không nói nên lời, dường như buông xuống được một gánh nặng đã lâu, cái này càng làm cho Bách Hợp khẳng định suy đoán của mình.

Mọi người trầm mặc một hồi lâu, trong lúc đó Dung Thư Cẩn bất chợt lấy ra một chiếc khăn lau nước mắt làm cho khoé miệng Bách Hợp co rút:

“Thân thế của ta không có bi thảm như vậy…”

“Không phải, ta đang nghĩ tới Tiểu Hợp như vậy mà cũng có lập trường, ta trước kia hiểu lầm cô rồi, ta nghĩ cô là một người chỉ cần có tiền là có thể bán đứng linh hồn con người mình, không nghĩ tới cô sẽ nguyện ý chỉ giết Ca Liên Cảnh mà không dùng mạng của hắn đổi tiền.”

Bách Hợp nghe hắn nói vậy, không thể nhịn được nữa, vốn trong lòng đang cảm thấy khó chịu bị quét sạch, bắt lấy Dung Thư Cẩn đánh.

Tiếng kêu gào của Dung Thư Cẩn vang lên thê thảm, mấy người còn lại trong tiểu đội lính đánh thuê vẫn quyết định đi cùng với Bách Hợp, vốn một đám người chỉ là trong lúc vô tình hội tụ cùng nhau, Bách Hợp mấy lần còn muốn bỏ qua họ. Không nghĩ tới chính mình muốn giết Ca Liên Cảnh mà đám người này cũng nguyện ý giúp một tay, Bách Hợp ngoài miệng không nói nhưng trong lòng có chút cảm động.

“Danh tiếng hiện nay của Ca Liên Cảnh, cũng không phải một mình Tiểu Hợp có thể giết.” Nguyệt Thượng Chiêu nghiêm túc, đẩy kính mắt: “Hiện nay  chỉ sợ hắn sắp đột phá tới cảnh giới tiểu Tông Sư rồi, bằng thực lực của cô thì không giết được hắn, Nhất Lang có thể giúp cô một tay, nhưng Ca Liên Cảnh thân là đại tướng đế quốc nên bên người có người theo bảo hộ, theo ta được biết, bên cạnh hắn có ít nhất ba người đạt cảnh giới Kiếm Tông.” Hơn nữa Ca Liên Cảnh còn có quân đội, hắn trong lòng của các quốc gia nhân loại là người có uy danh không ai có thể so sánh, nếu muốn giết hắn thì không phải là một chuyện dễ dàng, cùng Ca Liên Cảnh đối nghịch cũng là đối nghịch với cả thế giới nhân loại. Đến lúc đó không có gì tốt, không chỉ là nhiệm vụ của Bách Hợp không hoàn thành, thậm chí có khả năng sẽ để cho nguyên chủ một nhà tiếng xấu đồn xa. Cha và anh của nguyên chủ vì nước mà chết, thanh danh đối với họ là thứ rất quan trọng. Kết quả như vậy nguyên chủ tuyệt đối không muốn chứng kiến.

Nguyên chủ muốn giết Ca Liên Cảnh căn bản không tìm hiểu qua một chút thông tin nào, chỉ biết là muốn giết Ca Liên Cảnh, nhưng không biết Ca Liên Cảnh có thực lực như thế nào, lúc này Bách Hợp biết được càng nhiều thông tin thì đành nở nụ cười khổ.

“Nếu muốn giết hắn, đầu tiên phải có thực lực ngang hắn, hơn nữa thế lực cùng danh tiếng đều phải ngang hàng.” Lúc này hình tượng Nguyệt Thượng Chiêu nhìn nghiêm túc hơn rất nhiều. Lúc này lưng hắn thẳng tắp, biểu cảm chăm chú: “Nếu muốn giết hắn, không chỉ là giết chết hắn, còn nhất định về mặt tinh thần cũng phải đem hắn đánh chết.”

Bách Hợp yên lặng nghe trầm mặc không nói, Lý Duyên Tỷ nói lần này cho nàng nhiệm vụ đơn giản, nhưng lúc này nhìn đến thật ra nhiệm vụ kỳ thật không đơn giản, Nguyệt Thượng Chiêu nhíu chặt mày:

“Quân đội cái này không nên động, muốn lấy được lòng dân chúng, chỉ có thể nghĩ phương pháp khác.”

“Tư Tưởng.” Thiên Phong Nhất Lang trong lúc đó nói ra hai chữ, cùng lúc đó Nguyệt Thượng Chiêu con mắt sáng lên: “Tư Tưởng.”

Hai người này không biết đang đánh cái chủ ý gì, Bách Hợp thở dài, tháo bịt mắt trên mặt ra, thân thể mềm nhũn lui về phía sau, Dung Thư Cẩn cùng mấy người vẫn còn nhiệt tình thương lượng, thẳng đến lúc hừng  đông, mấy người rốt cục nghĩ ra một cái phương án.

“Chúng ta muốn thành lập Thần Điện.” Sáng sớm Bách Hợp vừa lấy nước đánh răng, chợt nghe Dung Thư Cẩn vẻ mặt nghiêm túc nói ra một câu như vậy, trong miệng Bách Hợp còn đầy nước liền phun một ít ra mặt cậu ta.

Cái gọi là Thần Điện chính là dùng danh hào của Thần, hiệu triệu nhân loại bình thường dân chúng gia nhập thành tin đồ trong đó, một chiêu này dùng trong thế giới khác bị người ta phá hư, có thể trong cái thế giới này, mọi người không tin cái gì gọi là thần, bọn họ chỉ thờ phụng lực lượng, chỉ sùng bái cái mạnh, chỉ  tin mình, ngay cả các bức vẽ các quốc gia đều lấy rất nhiều khai quốc quân vương từng ký khế ước với thần thú làm thành tín ngưỡng, một cái Thần Điện loạn thất bát tao làm sao có thể được người khác tiếp nhận?

Nhưng trải qua một đêm, đợi đến lúc Nguyệt Thượng Chiêu cùng mọi người bàn bạc xong, khi trời sáng liền thúc giục Bách Hợp bắt đầu đi tiến về vùng thành thị náo nhiệt, sau khi suy tính mọi người quyết định tạm thời tiền vào đế quốc Raymond thành lập căn cứ, dù sao Caroline vẫn ở trong đế quốc Lam Á, dưới tình trạng vừa mới lừa gạt được Caroline, bây giờ Nguyệt Thượng Chiêu rất sợ bị bắt trở về làm chú rể nên không dám trở lại.

Đi đường đã gần nửa tháng, mọi người cũng tiến vào thị trấn nhỏ tiếp theo của đế quốc Raymond vừa náo nhiệt sầm uất, Nguyệt Thượng Chiêu bỏ ra một số tiền mua một mảnh đất trống, lại mướn thêm người xây dựng giáo đường, mấy người giả làm thần côn đi khắp nơi.

Lúc ban đầu cũng không có khiến cho binh lính của đế quốc Raymond chú ý, dù sao quốc gia nào đều có người giả danh lừa bịp, những cái này cũng chỉ là quá nhỏ bé mà thôi, rất nhiều dân chúng sùng bái thực lực, dưới tình huống người dân cũng đã mạnh mẽ muốn tẩy não những người này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, trang phục của Bách Hợp toàn thân áo choàng đều màu trắng trông rất buồn cười, trông mấy người không khác gì những người kỳ quái, đi về phía đám khách lính đánh thuê nói:

“Tin vào nữ thần Quang Minh, thành kính tin tưởng, có thể khiến cho ngươi đạt được bất tử.”

“…” Người xung quanh coi như không nghe thấy, Nguyệt Thượng Chiêu nghiêm túc giữ chặt lấy một lính đánh thuê qua đường: “Tin nữ thần Quang Minh, Thần nói thế giới này có ánh sáng.”

“Có ông mày! Khốn kiếp, buông ra!” Tên lính đánh thuê bắt đầu cật lực giãy dụa, những cuối cùng lại bị Nguyệt Thượng Chiêu nắm chặt, nghe hắn niệm xong một đoạn dài không biết cái gì đó bát nháo Tín Ngưỡng, cuối cùng cũng không có đổi được sự cảm động tên lính đánh thuê kia, ngược lại nói dong dài làm cho tên lính có chút buồn bực, thấy các bạn đồng hành đi càng xa, không thể nhịn được nữa tên lính đánh thuê cuối cùng cũng xiết chặt tay, một quyền đánh tới Nguyệt Thượng Chiêu.

“Binh sĩ, hắn đánh người.” Nguyệt Thượng Chiêu tỉnh táo chỉnh kính mắt lại cho đúng, một tay nắm chặt tên lính đánh thuê, đi tới phía quan binh tố cáo.

Trong thành tuyệt đối không cho phép phát sinh hành vi ẩu đả, nếu như quan binh không có phát hiện thì thôi, nhưng lúc này ban ngày ban mặt tên lính đánh thuê này cũng dám đánh người, lại bị người tố cáo, các quan binh định làm bộ không có phát hiện cũng không có khả năng, tên lính đánh thuê đánh người bị tố cáo gần như suy sụp, khóc không ra nước mắt bị đám quan binh bắt đi.

Xảy ra chuyện như vậy, người xung quanh theo bản năng bắt đầu cách xa Nguyệt Thượng Chiêu, Nguyệt Thượng Chiêu thì lại bắt lại người tiếp theo tiếp tục niệm chú, thấy kết cục đáng thương của người lính đánh thuê vừa nãy, lúc này cho dù là bị niệm cho gân xanh trên trán cũng nổi lên, cũng không dám phản kháng lại, chỉ đau khổ cam chịu nghe Nguyệt Thượng Chiêu nói hồi lâu, nghe trọn vẹn cái gọi là tín ngưỡng xong thì khuôn mặt có chút đờ đẫn mà bỏ đi.

Những người khác cũng bắt đầu làm theo, cũng bắt dầu lôi kéo đám người đứng lên truyền bá, một số người nhịn không được động thủ, tuy nhiêm cũng bị quan binh bắt đi vì tội danh ẩu đả làm ảnh hưởng đến hoà bình, đã có vết xe đổ, rất nhiều người dù là nhịn đến mạch máu nổ tung, cũng không dám động thủ lần nữa, bởi vậy được một đám người bắt đầu khoa trương cổ vũ tuyên dương cái gọi là Tín ngưỡng nữ thần Quang Minh, Bách Hợp đi theo sau lưng mấy người có cảm giác mất mặt nhưng lại im lặng.

Liên tiếp trong vài ngày, tại cái thành trấn nhỏ của đế quốc Raymond bằng vào Nguyệt Thượng Chiêu cùng bọn người mặt dày, đã bắt đầu nổi lên danh tiếng, mấy ngày qua đi, Nguyệt Thượng Chiêu bắt đầu lấy tiền mua chuộc một nhóm người để bọn họ ở trong thành tuyên truyền tín ngưỡng nữ thần Quang Minh, nửa tháng trôi qua, trong trấn nhỏ này bắt đầu có một nửa cư dân bị tẩy não, tạm thời trong điện của nữ thần Quang Minh đã có một đám tín đồ, thậm chí nhóm đầu tiên còn cống hiến tiền bạc.

Sau hai tháng, trong điện nữ thần Quang Minh đã bắt đầu có những phần tử trung thành, lúc vừa mới bắt đầu tham gia vào là hơn năm vạn kim tệ, trong thời gian hai tháng này những thần tử trung thành cống hiến, đã có hơn tám vạn kim tệ, tiểu đội lính đánh thuê chính thức đổi tên thành Thần Điện, Bách Hợp được tôn là thánh nữ, bắt dầu làm người đại diện phát ngôn của nữ thần Quang Minh, dùng cặp mắt màu xanh da trời không giống với bình thường của cô để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Sau thời gian nửa năm, điện nữ thần Quang Minh đã ở thành trấn này có được  chỗ đứng vững chắc, trong lúc Bách Hợp đang khen thưởng một số lớn thần tử, một số lượng lớn lính đánh  thuê nguyện vì Bách Hợp – nữ thần Quang Minh làm cận vệ trung thành, gia nhập vào trong thần điện.

Nhóm cận vệ này bắt đầu được Thiên Phong Nhất Lang huấn luyện, trong thành trấn này lấy được thành  công lớn, Nguyệt Thượng Chiêu dùng tài ăn nói của mình thuyết phục được một đám người làm quản lý chủ chốt cho điện nữ thần Quang Minh, mấy người lại bắt đầu xuất phát đến thành trấn tiếp theo, không đến thời gian hai năm, điện nữ thần Quang Minh đã có một chỗ đứng trong đế quốc Raymond, nếu có người nói trên thế giới này có nữ thần Quang Minh, tất cả mọi người sẽ mắng hắn là loại người ngu, nhưng nếu có một đám người nói trên thé giới này có nữ thần Quang Minh, thì mốt số người còn lại cũng bắt đầu tin tưởng, lúc này chân lý nắm giữ lòng người đã thành công một cách hoàn mỹ.

Nữ thần Quang Minh điện bắt đầu ở đế quốc Raymond có được lực hiệu triệu lớn, đợi điến lúc hoàng đế đế quốc Raymond phản ứng lại cũng đã muộn.

Trong dân gian, rất nhiều người thậm chí khi mở miệng theo thói quen câu đầu tiên là Nữ thần Quang Minh, bây giờ hoàng thất muốn cấm tổ chức dân chúng phi pháp này nhưng không chỉ có dân chúng mà ngay cả trong quân đội cũng có không ít người bắt đầu ôm ấp ý tưởng gia nhập điện nữ thần Quang Minh rồi.

Cái thế giới này cho tới nay vẫn đang chiến đấu với người thú, rất nhiều người cần phải có một cái Tín Ngưỡng để lừa dối chính mình, sự tình phát triển đến như vậy, muốn cấm đã là điều không thể rồi, mà lúc này dưới trướng Bách Hợp đã hội tụ hơn vạn thần tử trung thành. Nắm giữ hầu hết thị trường các thành trấn của đế quốc Raymond này, mọi người lại bắt đầu hướng đến đế quốc Lam Á, gần đây hình ảnh Nữ thần Quang Minh đang là đề tài nóng, ở Lam Á nhiều người cũng đã sớm nghe nói đến cái tổ chức này, đã có đế quốc Raymond làm tiền lệ nên đế quốc Lam Á kiểm soát chặt chẽ Nữ thần Quang Minh hơn rất nhiều, vừa lúc tiến vào thành trấn, Bách Hợp cùng đám người cũng đã trải qua một hồi kiểm tra nghiêm ngặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui