Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: Alex Pooh

Beta: Sakura

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên. Bách Hợp mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu đau nhức giống như bị người ta dùng vật nặng đập lên, lúc trước cô ngây ngốc trong tinh không trong chốc lát, bị Lý Duyên Tỷ đưa vào trong nhiệm vụ. Cơ thể nguyên chủ trước kia khẳng định có vấn đề, lúc này Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân bị đánh đến mức run rẩy, vừa ngáp vừa uể oải ngồi dậy.

Lúc này không biết tại sao, Bách Hợp cảm thấy trước mắt có sương mù mịt mờ, căn bản không thấy rõ lắm, cảm giác cả người chỗ nào cũng không thoải mái, trong dạ dày nôn nao làm cô suýt nữa phun ra, lông mày cô nhẹ cau lại. Nói như vậy tức là dù cô tiến vào nhiệm vụ thì tình hình sức khỏe của nguyên chủ sau đó vẫn ảnh hưởng đến cô, ví dụ như cô vẫn cảm nhận được trọn vẹn cái cảm giác đau đớn khó chịu, nhưng theo lý mà nói thì có lẽ thị lực của cô không bị ảnh hưởng chứ, dù sao thân thể của cô đau thì có đau, nhưng số liệu là số liệu của bản thân cô, ngoại trừ giá trị thể lực có thể sẽ bởi vì sức khỏe nguyên chủ không tốt mà bị ảnh hưởng, nhưng tầm nhìn lúc này không thể cảm thấy mơ hồ được, dù mắt nguyên chủ bị cận thị nhưng thị lực của Bách Hợp là bình thường mà.

Cô tìm tòi bốn phía một lát, cơ thể mềm nhũn không có lực. Bách Hợp yên tĩnh ngồi một lát, lúc này mới vén mái tóc dài rối tung trước ngực, sau khi cảm thấy cái loại cảm giác mắt hoa trời đất quay cuồng kia tốt hơn nhiều mới vươn tay về phía âm thanh phát ra.

“Alo?” Giọng nói của cô mềm nhẹ, còn mang theo lười biếng vô lực sau khi rời giường, quả nhiên người bên kia điện thoại im lặng, một hồi lâu, một giọng nam dịu dàng mới truyền tới từ bên kia điện thoại: “Quấy rầy em đang ngủ ư? Có thể nói chuyện với anh không?”

Giọng nam ôn hòa này thậm chí sợ mình đề cao âm lượng sẽ làm cô tỉnh giấc, thanh âm nhẹ đến mức gần như nỉ non bên tai người ta. Trong đầu Bách Hợp hiện ra hai chữ Kiều Bắc, một cảm giác bi thương khó hiểu dâng lên trong lòng cô, cô đang mơ mơ màng màng bỗng chốc suy nghĩ lập tức tỉnh táo.

“Được.” Lúc này còn chưa tiếp thu nội dung vở  kịch, khi nghe thấy giọng nói của Kiều Bắc, Bách Hợp chỉ cảm thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô nghẹn ngào lên tiếng. Kiều Bắc ở bên kia hơi lo lắng, nhưng dường như lại sợ cô tức giận, cố nén sự lo lắng trong lòng, Bách Hợp tùy ý cúp điện thoại trước.

Dập cuộc điện thoại này, Bách Hợp cảm thấy tỉnh táo hơn, tuy lúc này đầu cô vẫn đau đớn vô cùng, nhưng cô cảm thấy tinh thần mình đã đủ mạnh mẽ, từ đầu đến giờ chịu ảnh hưởng từ nguyên chủ khá nhiều, nhưng lúc này sức lực chậm rãi quay lại. Tuy đầu vẫn đau nhưng từ từ cũng có thể nhịn được, sương mù che phủ trong mắt rút đi, Bách Hợp cảm thấy tinh thần tốt hơn, lúc này mới mở mắt ra, bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.

Nửa người trên của nguyên chủ lúc này chỉ mặc một cái áo ngực đáng yêu, nửa người dưới mặc một cái quần lót, lộ ra hai bắp đùi tuyết trắng thon dài, bốn phía ngoại trừ nguyên chủ thì không có những người khác, giường lớn ngủ qua một đêm bị ma sát vô cùng lộn xộn, lúc này chăn, màn cũng bị đạp xuống đất.

Nhìn ra được đây là một phòng khách sạn, bất kể là từ bài trí đến giường chiếu đồ gia dụng đều mang theo sự sạch sẽ chỉnh tề đến mức không có một tia ấm áp gia đình mà chỉ khách sạn mới có. Bách Hợp định kiểm tra bản thân một chút, cơ thể này không biết đã bị người ta làm gì, cả người rất đau đớn. Cô xuống giường, lúc đứng dậy cảm thấy buồn nôn lại hơi váng đầu, nhưng hết lần này tới lần khác không ngửi thấy mùi rượu trên người nguyên chủ. Bách Hợp cố nén cảm giác khó chịu này, đi vào trong toilet, xác định bốn phía không có ai, lúc này mới vỗ nước lạnh lên mặt, cảm giác mình thanh tỉnh hơn nhiều, khóa cửa phòng lại, một lần nữa nằm trên giường.

Dù sao bốn phía cũng không có người, lúc này cô nằm trên giường bắt đầu tiếp thu nội dung vở kịch.

Xung quanh im lặng, Bách Hợp nằm trên giường, chưa bao giờ từng cảm thấy một khắc thời gian gian nan đến vậy. Một loại cảm giác cực kỳ khó chịu từ bên trong lộ ra, tiến vào tay chân Bách Hợp, lại khiến cho cô trong lúc tiếp thu nội dung vở kịch suýt nữa không thể nhịn được nhịn được rên rỉ ra tiếng, đợi đến lúc tiếp thu và nhớ lại nội dung vở kịch xong, đến suy nghĩ muốn phun máu Bách Hợp cũng có. Sở dĩ cô khó chịu như vậy, cũng không phải nguyên chủ đã sinh bệnh nan y gì, mà là vì cơ thể này đêm qua bị người ta tiêm vào một lượng lớn thuốc phiện!

Nguyên chủ tên là Đồng Bách Hợp, xuất thân từ một thị trấn xa xôi ngoại thành thủ đô Trung Hoa, lúc ba còn nhỏ tuổi từng sốt cao, tuy nói tính mạng được cứu trở về, nhưng di chứng lưu lại khiến ông chỉ có trí thông minh của trẻ năm tuổi, nổi danh kẻ đần khiến mỗi người trong huyện đều cười nhạo. Năm ba Đồng Bách Hợp hai mươi tuổi, ông nội Đồng Bách Hợp cầm lấy tích cóp cả đời này của mình, dùng sính lễ ít ỏi gả con gái của mình ra ngoài, gom góp lấy số tiền ấy, thay ba Đồng Bách Hợp cưới con dâu về.

Nhưng người vợ mới cực kì không thích ba Đồng Bách Hợp, chỉ có điều bởi vì đề phòng cô dâu mới chạy trốn, ông bà nội Đồng Bách Hợp trước đây trông coi bà rất kĩ, bởi vậy bà luôn không tìm được cơ hội trốn thoát, cứ bưng bít như vậy đến khi Đồng Bách Hợp sinh ra. Lúc Đồng Bách Hợp sinh ra, bởi vì là con gái, trong nhà luôn luôn hy vọng có người nối dõi kế thừa hương khói, ông bà cảm thấy hết sức thất vọng. Mẹ cô ấy luôn không cam lòng với cuộc hôn nhân này, Đồng Bách Hợp ở trong nhà không phải đánh chính là mắng. Năm bảy tuổi đó, mẹ Đồng Bách Hợp nhân lúc cha mẹ chồng không chú ý, cuỗm tiền trong nhà bỏ chạy với một người nơi khác.

Nhà họ Đồng vì cưới vợ cho con cũng đã cùng đường bí lối, lại trải qua một trận đả kích như vậy, không bao lâu sau, ông bà Đồng Bách Hợp lần lượt qua đời, để lại Đồng Bách Hợp và người ba ngốc sống nương tựa lẫn nhau.

Tuy nói người ba ngốc của Đồng Bách Hợp có chỉ số thông minh không cao, thế nhưng ông lại rất yêu thương Đồng Bách Hợp. Mọi người trong huyện thích đùa bỡn ông, mỗi khi có người lấy ông ra làm trò cười, ông cũng không tức giận, cười hì hì chơi với người ta, có khi chơi chán người ta cho ông một chút đồ ăn, ông cũng không nỡ ăn, cầm về nhà cho con gái. Có thể nói, tuy mỗi người ở trong nhà họ Đồng đều xem thường người ba ngốc này của Đồng Bách Hợp, nhưng Đồng Bách Hợp lại thích ông nhất.

Sau khi ông bà qua đời, Đồng Bách Hợp vừa dốc sức liều mạng học bài vừa bắt đầu gánh lấy trách nhiệm chăm sóc ba, cô ấy hy vọng có thể dựa vào bản lĩnh của mình, một ngày kia mình có thể bay ra khỏi cái thị trấn này, kiếm được một khoản tiền lớn nuôi ba, cung cấp cho ba cuộc sống tốt nhất, để cho người ta không dám cười nhạo ông. Lớn lên trong hoàn cảnh cuộc sống như vậy, Đồng Bách Hợp nặng lòng tự trọng hơn người khác, nhưng không đợi ngày cô ấy có tiền đồ, ba của cô ấy bị bốn năm thiếu niên tầm mười ba tuổi trong huyện hành hạ đánh chết.

Đám thiếu niên này bởi vì tâm trạng khó chịu, đúng lúc nhìn thấy ba Đồng Bách Hợp, ghét bỏ ông là kẻ ngốc không có năng lực phản kháng lại thích trêu đùa, thiếu niên tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, người trong huyện lúc ấy cũng đều coi thường ba Đồng Bách Hợp, bởi vậy mỗi người đều giễu cợt trêu đùa ông, nên đám thiếu  lúc thấy ba Đồng Bách Hợp lập tức đùa cợt như thường ngày, đợi đến lúc thu tay lại, phát hiện đã chậm, người cũng đã tắt thở.

Thấy ba mình bị khiêng về, Đồng Bách Hợp còn chưa đủ mười tuổi lại không hề phát điên, cô ấy thấy vết thương đan xen trên người ba, cả người trên dưới dường như không có một mảnh da nguyên vẹn, máu nhỏ giọt trong lòng nhưng trên mặt lại không có nước mắt. Cuối cùng mấy nhà kia bồi thường cho cô ấy chút tiền, hơn nữa những thiếu niên này vẫn chưa đủ mười tám tuổi trưởng thành, bởi vậy cuối cùng cũng không chịu hình phạt, sau khi nhà mấy thiếu niên này đút ít tiền, chuyện này lập tức không thể giải quyết được gì, không có ai sẽ vì một cái chết oan của kẻ đần mà ra mặt, cũng không có ai sẽ vì một đứa trẻ mồ côi vị thành niên mà kêu oan.

Đồng Bách Hợp từng kêu oan khắp nơi, nhưng đến chính bản thân cô ấy cũng không có cách khiến đám hung thủ giết người này lấy mạng đền mạng, cô ấy dần yên tĩnh trở lại, nhưng hận thù phẫn nộ đã bắt đầu hình thành trong lòng.

Cô ấy lớn lên cực kỳ xinh đẹp, cho dù nhà họ Đồng cũng không có tiền cho cô ấy ăn mặc, cô ấy nhặt quần áo thô cũ người lớn không dùng được mặc lại, nhưng tướng mạo Đồng Bách Hợp lại vẫn khiến mỗi người từng gặp hai mắt đều tỏa sáng. Cô ấy bắt đầu dốc sức liều mạng học hành, sau khi trở thành trẻ mồ côi, hàng năm trong huyện sẽ có một số tiền phụ cấp nho nhỏ, cô ấy tiết kiệm ăn mặc dựa vào số tiền này, hàng năm cầm học bổng của trường, một mặt trở thành học sinh giỏi, một mặt sau lưng tìm kiếm tư liệu của năm thiếu niên trước kia hành hạ ba cô ấy đến chết, tận đến lúc tốt nghiệp đại học.

Pháp luật không thể báo thù cho ba cô ấy, vậy thì hãy để cho đám thiếu niên kia chết đi! Cô ấy muốn tự mình giết chết đám thiếu niên kia, báo thù cho ba cô ấy! Trong lòng Đồng Bách Hợp khi còn nhỏ tuổi đã gieo xuống một tâm nguyện như vậy. Cô ấy lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã nghe ngóng xong toàn bộ tung tích của năm kẻ thù xưa kia.

Những kẻ thù này phân tán ở các ngành nghề khác nhau, không biết có phải bởi vì chuyện lúc nhỏ không, sau khi mấy thiếu niên này lớn lên vẫn luôn giữ chặt liên hệ. Có người làm kỹ thuật, có người tự mở công ty phát triển nhanh chóng gia nhập giới thượng lưu, có người thì tiến vào giới giải trí, cũng có người tòng quân nhập ngũ, hơn nữa có người còn bước lên con đường chính trị. Mấy người họ theo thời gian dần dần đạt được thành tựu ở lĩnh vực của mỗi người, mỗi khi Đồng Bách Hợp thấy ảnh chụp những người này, trong lòng vô cùng không cam lòng. Người ba ngốc của cô ấy đã chết thảm trên tay những người này như vậy, vậy mà hết lần này tới lần khác những kẻ cặn bã này còn sống êm đẹp, cô ấy muốn khiến mấy người này chết, còn bị chết thảm hơn ba cô ấy!

Để mấy kẻ này dễ dàng chết đi, thật sự Đồng Bách Hợp cảm thấy cực kỳ không cam lòng, cô ấy muốn báo thù, muốn mấy kẻ ấy trải qua cái chết vô cùng thống khổ. Trong lúc đó, cô ấy cũng theo một kẻ thù tiến vào một công ty đá quý, dựa vào tấm bằng tốt nghiệp đại học chính quy cùng với dung mạo xinh đẹp và thành tích ưu tú của mình, nhanh chóng leo lên tầng quản lý, nhưng một trong số hung thủ trước kia hành hạ ba cô ấy đến chết, lúc này tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí giám đốc. Khi đó, cô ấy quen một người đàn ông tên là Kiều Bắc, người đàn ông này dịu dàng săn sóc, vô cùng quan tâm cô ấy, nhưng trái tim Đồng Bách Hợp đã sớm bị che khuất bởi thù hận, cô ấy không nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn, cô ấy sống chỉ vì muốn báo thù trả hận máu cho ba mình mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui