Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: BeHaibarai

Beta: Sakura

Trong lòng có chút suy đoán, toàn thành đang lúc giới nghiêm, Bách Hợp rút thời gian phân phó người Ám Điện gần đây ở lại trong sơn cốc dưỡng thương, không nên đi ra ngoài, ban đêm xông vào hoàng cung khiến  không ít người bị thương, huống chi lúc này nhiễu loạn đã chế tạo ra được rồi, lại đưa tới oanh động, hiệu quả đã có, chỉ phải chờ đợi Đậu Hải Ca mở màn trò hay thì thù Đậu Bách Hợp có thể báo.

Mấy hôm nay Đậu Hải Ca không có ra khỏi tửu lâu một bước, mỗi ngày hắn ân cần đi theo Bách Hợp, Chu Nhụy Nhi thì là không có tái xuất hiện, hắn lại quấn hai ngày, liền hướng Bách Hợp đưa ra việc về Cao vương phủ  : “Tỷ tỷ, gần đây kinh thành giới nghiêm, trong tửu lâu Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, hơn nữa mỗi ngày quan binh lại đây vài chuyến, làm cho tỷ tỷ không được an bình, liền võ công đều luyện không thành, Cao vương gia cùng với cha lúc trước là anh em kết nghĩa huynh đệ, gần đây mời chúng ta đi tới nhà hắn ở mấy ngày, lại để cho hắn thịnh tình khoản đãi.”

Trong kinh Hoàng đế bị đâm, một đoàn người trong giang hồ dũng mãnh vào vương đô Đại Khánh, không thiếu chưởng môn phá không được án đấy, phân đều tự mình mang đệ tử vào trong kinh, đại lượng người trong giang hồ dũng mãnh vào, lại để cho vương đô có vẻ chật chội, tất cả các tửu lâu cũng đầy ấp người, mỗi ngày Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, huyên náo mọi người tâm phiền, Bách Hợp gần đây xác thực cũng không luyện được võ công, Đậu Hải Ca thuận miệng mời cô tiến đến trong phủ làm khách, trong lòng Bách Hợp không tin, nhưng lúc này  trên mặt cô lại lộ ra vẻ do dự, Đậu Hải Ca nhìn mặt mà nói chuyện, lại cố gắng thuyết phục tiếp:

“Vương gia lúc trước cùng cha là anh em kết nghĩa, luôn luôn tiếc nuối lúc trước khi Đậu Thị Sơn Trang gặp chuyện không may cứu cha một mạng, hôm nay tỷ tỷ đến thì hắn sẽ vui mừng lắm, Cao vương gia lại không có con gái. Chỉ có mỗi một nghĩa nữ, khi thấy tỷ tỷ nhất định sẽ đối đãi tỷ tỷ như con gái ruột.”

Có lẽ là nhiệm vụ sắp hoàn thành nên hắn suýt nữa nói lỡ miệng. Chỉ nói Cao vương gia không có con gái, lại không nói hắn không có nhi tử, Bách Hợp giống như cười mà không phải cười nhìn hắn một cái, giả bộ như cân nhắc. Cuối cùng nghĩ nghĩ chậm rãi gật đầu.

Quấn Bách Hợp vài ngày như vậy, Đậu Hải Ca như sắp nổi điên rồi, không nghĩ tới lúc này chỉ  thuận miệng vài câu Bách Hợp liền đã đáp ứng, hắn có chút không dám tin, gần đây người trong giang hồ hay nhắc đến thân phận người áo đen, rất nhiều người đều nói đó là đám người áo đen diệt Đậu Thị  hồi trước, Đậu Hải Ca biết rõ chân tướng, lúc này trong lòng có quỷ. Lại sợ hãi Bách Hợp nhìn ra mánh khóe hoặc là bị dưới sự kích thích nổi điên, cuống quít thúc lấy cô phải đi, thậm chí ngay cả đồ vật trên lầu đều không muốn.

“Ngươi gấp cái gì, ta phải đi về thu thập hành lý, bên trong còn có mấy lượng bạc.” Bách Hợp xem vẻ mặt bối rối của hắn, quát tháo một câu, Đậu Hải Ca cố nén không kiên nhẫn. Ánh mắt lộ ra vài phần khinh miệt: “Mấy lượng bạc được coi là cái gì, đến Cao vương phủ, cái dạng sơn trân hải vị gì không có, tỷ tỷ muốn bao nhiêu bạc thì Cao vương gia sẽ cho tỷ bấy nhiêu bạc, làm gì để ý mấy vớ vẩn kia.”

Bách Hợp ý vị thâm trường nhìn hắn một cái nhưng không nói gì thêm.

Đậu Hải Ca bị cô nhìn như thế thì trong lòng còn có chút thấp thỏm không yên bất an, dù sao dĩ vãng tính tình Bách Hợp biểu hiện ra ngoài cũng không tốt, hơn nữa một lời không hợp sẽ đánh hắn, hết lần này tới lần khác hắn lại tài nghệ không bằng người đánh không lại cô. Bởi vậy tại trước mặt Bách Hợp thường xuyên bị biệt khuất. Đậu Hải Ca còn sợ hãi Bách Hợp đánh hắn trước mặt mọi người, nhưng không ngờ Bách Hợp vậy mà chấp nhận, trong lòng hắn có chút mừng rỡ. Lại cho rằng Bách Hợp giả vờ thánh khiết, thực chất bên trong kỳ thật cũng chỉ là đồ tiểu nhân nịnh nọt. Có chút xem thường cô đồng thời lại nghĩ tới về sau cop biết rõ hồi trước cô đánh chửi chính là Thế tử Cao vương phủ, hơn nữa là con trai của cừu nhân giết cha, thì không biết cô có cảm thụ gì.

Nhưng Bách Hợp biết rõ chân tướng thì chỉ sợ cô cách ngày chết không xa, nghĩ đến những thứ này, trong lòng Đậu Hải Ca liền không khỏi có chút hưng phấn, hắn liếc nhìn Bách Hợp, rất sợ bị cô nhìn ra mánh khóe, lại vội vàng cúi đầu thấp xuống dưới, hai người một đường đi đến Cao vương phủ đi, đường xá xa xôi  hơn nữa có rất nhiều cửa khẩu binh sĩ kiểm tra người trong giang hồ, những người này ngăn đón hai người Đậu Hải Ca muốn tra thân phận, biết rõ bọn họ là khách nhân của Cao vương gia thì thả đi, Đậu Hải Ca phát giác được chỗ tốt của quyền thế càng cảm thấy lâng lâng.

Lúc Đậu Hải Ca vừa trở về trong Cao vương phủ, đã hạ nhân thông mình tranh thủ thời gian thông tri Cao Dịch, Cao Dịch kích động nghênh đón, Đậu Hải Ca vô ý thức hoán một tiếng cha, Bách Hợp giả vờ bất mãn nhăn lông mày lại, có chút hồ nghi nhìn chằm chằm vào hai người này, nhưng ánh mắt Cao Dịch lại lóe lóe, đánh cái ha ha:

“Ta cùng với Đậu huynh lúc trước kết làm anh em kết nghĩa, ta cũng rất  tiếc nuối chuyện kia, đáng tiếc lúc trước ta xảy ra chuyện, không có thể cứu hắn, luôn luôn tiếc hận, nhi tử của Đậu huynh cũng như con ta, ta đã đem Hải Ca làm nghĩa tử, không có trải qua Đậu cô nương đồng ý, thật sự là mạo muội, nhưng nếu như Đậu huynh trên trời có linh, nhất định sẽ đồng ý.”

Cao Dịch trông rất cao lớn, dáng người rắn chắc hữu lực, giọng nói to, thoạt nhìn trên người có một loại uy phong của lão tướng nhiều năm chinh chiến sa trường, bộ dáng đường chính, lớn lên khắc hẳn Đậu Hải Ca âm nhu tuấn mỹ, Đậu Hải Ca càng giống như Chu thị trong trí nhớ nguyên chủ, dung mạo tinh xảo. Trong nguyên tác Cao Dịch vàChu thị vô cùng ân ái đấy, lúc trước cưới được Chu thị tướng mạo đẹp dịu dàng làm thê tử thì vui mừng rất lâu, chính bởi vì thế nên sau đó tưởng rằng Chu thị tái giá, đối với nàng vì ái sinh hận, dưới sự giận dữ mà giết chết nàng.

Nếu nói dung mạo Đậu Hải Ca vô cùng giống Chu thị, như vậy tính tình tương tự như Cao Dịch cay nghiệt thiếu tình cảm, kiểu ta có thể phụ người trong thiên hạ, cũng không cho người trong thiên hạ phụ ta.

Sau khi Chu thị qua đời, Cao Dịch hết sức thống khổ, hơn nữa hắn gặp chuyện không may về sau không thể nhân đạo, từ đó không có lấy qua thê thiếp, vốn định như thế chuộc tội, lại không nghĩ rằng ông trời đãi mình không tệ, Chu thị lại vi Cao gia lưu lại huyết mạch, đối với nhi tử Đậu Hải Ca  này nhiều năm không thấy, Cao Dịch là có chút dời tình biệt luyến, thật vất vả nhi tử mới trở lại, nhưng mà Bách Hợp làm hai cha con tách rời mấy ngày qua, Cao Dịch khó kìm lòng nổi nhìn xem nhi tử mỉm cười, lúc này thấy hắn bị Bách Hợp trừng mắt, cuống quít lên tiếng vì hắn mở miệng, Bách Hợp đột nhiên cười lạnh một tiếng:

“Cao vương gia nói đúng, nếu lúc trước người chết là Cao vương gia một nhà, nếu là cha ta thì cũng chắc chắn sẽ nhận con của ngươi làm nghĩa tử, bởi vậy ta cũng không tức giận vì việc này.”

Đang tại trước mặt người khác liền chú cả nhà người ta chết hết, cho dù Cao Dịch có hiền đi chăng nữa, lúc này cũng không khỏi có chút sắc mặt khó coi, Bách Hợp nói một câu hai ý nghĩa, mặt ngoài nghe như bình thường nhưng nghĩ kỹ lại thì có thể phát hiện ra nhiều mùi vị, Cao Dịch lại có tật giật mình nên cũng không dám lên tiếng, trong lòng nén giận một tiểu bối dám chửi bới trước mặt mình, nhưng khi nge từ trong miệng Đậu Hải Ca biết rõ Đậu phụ lúc trước lưu lại con gái duy nhất có tính tình cổ quái, lúc này Bách Hợp nói ra như thế thì hắn cũng không có kinh hãi, có thể quả thật thấy tính tình Bách Hợp cổ quái thì y lại có chút đau lòng nhi tử ở bên Bách Hợp phải nếm qua đau khổ.

Bách Hợp cũng mặc kệ trong lòng mấy người kia nghĩ như thế nào, dù sao người Cao gia muốn giết cô, lúc này cô biểu hiện khách sáo thì người ta sẽ không bởi vì cô biết điều mà thu hồi sát ý, cô biểu hiện cay nghiệt thì bọn người Cao Dịch trước khi mục đích hoàn thành phải nhịn lấy!

Trong lúc này Cao phủ đã chuẩn bị đồ ăn, phụ tử Cao thị cùng ngồi một bên, Chu Nhụy Nhi lại không có xuất hiện, trong bữa tiệc Cao Dịch giải thích:

“Ta có một nghĩa nữ, gần đây ngẫu nhiễm phong hàn, không thể ra cửa gặp khách, đã dưỡng tầm mười ngày rồi, đợi con bé khỏe hơn thì ta sẽ cho người đến thỉnh an Đậu cô nương.”

Đậu Hải Ca nghe nói như thế thì mí mắt buông xuống dưới, trong lòng  Bách Hợp tinh tường, Chu Nhụy Nhi có bệnh là giả, đoán chừng sảy thai là thực, Đậu Hải Ca tâm ngoan thủ lạt chắc khối thịt trong bung Chu Nhụy Nhi cũng chẳng còn, nghĩ đến chỉ vì hành vi vô ý thức của Chu Nhụy Nhi dẫn đến án diệt môn, hôm nay coi như là gieo gió gặt bão rồi, huống chi đây mới chỉ bắt đầu, sau này còn đau khổ hơn đang chờ nàng ta.

Trong bữa tiệc phụ tử Cao thị thay phiên muốn mời rượu Bách Hợp, Bách Hợp nhìn ra mục đích hai người này, Đậu Hải Ca tới rót rượu, cô lại sẻ một nửa vào chén Đậu Hải Ca, thấy sắc mặt Đậu Hải Ca có chút khó coi nhấp một miếng, đoán ra trong chén rượu này không độc, cô uống một tí rồi quăng chén rượu ra:

“Mệt mỏi, chỗ ngủ ở đâu?”

Cao Dịch nhịn tức, vô ý thức liếc nhìn nhi tử, đã thấy sắc mặt hắn cũng vô cùng khó coi, vội vàng hoán thị nữ tới đưa Bách Hợp đi, Bách Hợp lại như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, ta không có bạc, Đậu Hải Ca nói trong phủ Cao vương gia có bạc.”

Nghe nói như thế, Cao Dịch nắm chặt nắm đấm, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, lại phân phó người đi lấy ngân phiếu một trăm lượng tới, Bách Hợp cầm tiền xong thì mới dẫn thị nữ nghênh ngang rời đi, lưu lại phụ tử Cao thị sắc mặt tức giận đến tái nhợt, mỗi người đối mặt bàn tiệc rượu, trong lòng nói không ra lời.

Đậu Hải Ca cũng may, những năm này quen Bách Hợp hỉ nộ vô thường, có tức nhưng cũng không có tức đến mất đi lý trí, Cao Dịch tung hoành ngựa chiến nửa đời, giờ còn nắm quyền, mà ngay cả Hoàng đế đối với hắn cũng vô cùng khách khí, lại lọt vào một người bình thường như Bách Hợp một nữ tử bình dân như thế nhục nhã, từ khi hắn bị bắt nên sẽ không nổi như thế, nếu không vì sợ đánh không lại Bách Hợp thì hắn đã phái người bắt Bách Hợp rồi.

Bách Hợp mới mặc kệ trong lòng hai người đang nghĩ cái gì, sau khi trở về phòng ngủ một đêm, ngày thứ hai rời khỏi giường cự tuyệt người Cao Dịch phái đến thỉnh cô tiến đến dùng đồ ăn sáng, tự đi ra cửa.

Tin tức bị bọn hạ nhân truyền quay lại trong lỗ tai Cao Dịch, hắn tức giận đến mức vỗ  mạnh một cái, trong miệng cũng nhịn không được nữa tức giận mắng lên tiếng.

Mỗi ngày Bách Hợp cũng không tại Cao phủ trong ăn uống, lại coi Cao vương phủ như tửu lâu, đi sớm về trễ, người của Cao Dịch luôn luôn bí mật đi theo cô, hệ, cô chỉ vung chút ít bạc cho ăn mày, đến khi hết tiền thì lại hồi phủ tìm Cao Dịch muốn, chưa mười ngày Cao Dịch đã không nhịn nổi nữa, triệu Đậu Hải Ca đến thương lượng, muốn giết chết Bách Hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui