Bia Đỡ Đạn Phản Công

An Ninh còn chưa hát xong đã có một đám nha đầu lại chen lời vào, biểu diễn đang vô cùng tốt, tình cảnh làm cho người ta kinh diễm, thoáng cái giống như biến thành trò khôi hài, xung quanh đã có người phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, vai hơi co rúm, Dận Chân cũng có chút buồn cười, thảo nào hôm nay Bách Hợp dẫn theo nhiều nha hoàn đến đây như vậy, thì ra ở chỗ này muốn chọc tức An Ninh, hai người này quả thực tựa như đối thủ một mất một còn trời sinh, vừa thấy mặt là ồn ào không yên, Dận Chân vừa tức giận lại vừa buồn cười, một mình An Ninh sao bằng cả đám nha hoàn hét, nàng ta hát một câu thì cả đám lại bè chêm vào, cuối cùng sắc mặt nàng ta đã hết sức khó coi:

“Muôn dân trăm họ cười…” Nàng ta vừa mới hát xong câu này, bọn nha đầu lại cùng kêu: “Muôn dân trăm họ cái kia cười lặc ăn nhé…” Một câu cuối cùng âm điệu còn kéo được thật dài, những người này hát lại không đúng nhạc, bởi vậy nghe rất kỳ dị.

“…” Ô Lạt Na Lạp nghe thế, rốt cuộc không thể nhịn được, “Khúc khích” một tiếng cười ra nước mắt, bọn người Lý thị cũng đã sớm đã nhẫn nhịn hết sức vất vả, lúc này thấy Ô Lạt Na Lạp nở nụ cười nên cũng đều cười theo, Bách Hợp cười lạnh nhìn cách đó không xa An Ninh liếc mắt một cái, lúc này nàng ta ôm một cái đàn tranh thật lớn, thần tình có chút nhếch nhác đứng tại chỗ, lúc này trong lòng nàng ta tràn đầy oán hận, hôm nay nàng ta hao hết tâm tư chuẩn bị vũ đạo, bị Bách Hợp quậy một trận lại còn bị cười nhạo.

Nguyên bản trong nội dung vở kịch nàng ta cũng hát bài hát này, nhưng lúc ấy nàng ta đàn tỳ bà, có thể không kinh diễm bằng đàn tranh. Đàn tranh nặng hơn đàn tỳ bà rất nhiều, hơn nữa khiêu vũ cũng là việc tốn sức, An Ninh không chỉ muốn khiêu vũ, hơn nữa còn muốn hát, cộng thêm nàng ta còn ôm một đàn tranh nặng nề như thế, kỳ thực đã sớm mệt mỏi, hiện tại hành vi của Bách Hợp quả thực như một bạt tai quất trên mặt An Ninh,  nàng ta đứng tại chỗ  nghe cách đó không xa trong đình truyền đến tiếng cười hỉ hả. Mặc dù còn chưa hát xong trận biển diễn nàng ta chuẩn bị tỉ mỉ hiện thời đã trở thành trò cười!

Mười lăm tháng tám thời tiết rất mát mẻ, mùa thu ôn hòa hợp lòng người, vốn là một trong bốn mùa An Ninh thích nhất. Thế nhưng lúc này không biết là bởi vì khiêu vũ ra quá nhiều mồ hôi hay không mà phía sau lưng nàng ta sớm đã thấm ướt, nàng ta cố ý may quần áo bó sát người, gió thổi qua lạnh đến thấu tâm.

Cái đó sợ là cách rất xa, nhưng ánh mắt An Ninh như xuyên mọi người rơi vào trên người Bách Hợp, trong lòng nàng ta tuôn ra cuồn cuộn sát khí, lần đầu tiên chán ghét thống hận một người như vậy, không thể chờ đợi được hi vọng nàng biến mất trên thế giới này.

Dận Chân đã lạnh nhạt nàng ta một tháng, chưa bao giờ đến sân nhỏ nàng ta một bước, An Ninh cũng an ủi mình Dận Chân chỉ là dưa chuột công cộng mà thôi, nàng ta cũng không để Dận Chân ở trong lòng, nhưng nàng ta không biết, nàng ta được sủng lâu một khi bị thất sủng thì có chút không cam lòng, nàng ta có thể rời khỏi Dận Chân, nhưng nàng ta muốn rời khỏi cũng phải làm cho Dận Chân nhớ mãi không quên, vĩnh viễn nhớ hình ảnh mình trong trái tim. Nàng ta không cam lòng bị người chán ghét lạnh lùng rồi sau đó bị lãng quên. Nàng ta muốn một lần nữa đoạt lại sủng ái, lợi dụng Dận Chân đả kích Bách Hợp xong, sau đó bỏ hắn để cho hắn biết mình trân quý thế nào.

Lúc trước nàng ta đối tốt với Dận Chân, là nàng ta cho Dận Chân một lần cơ hội, thế nhưng cơ hội này chính Dận Chân không có quý trọng, hiện tại An Ninh không định cho hắn cơ hội này, vĩnh viễn nhốt hắn ở bên ngoài cửa trái tim mình!

Có điều An Ninh cũng không phải người ngu xuẩn, nàng ta tính toán rất lâu, theo nửa tháng trước bị giam liền bắt đầu liều mạng luyện tập một điệu nhảy, sai người chế tạo ra kiện quần áo nàng ta thích, chính vì muốn bỗng nhiên nổi tiếng, nàng ta nhảy qua một lần, nha hoàn trong viện đều nói tốt, nói nàng ta nhảy lên như Cửu Thiên Huyền Nữ, hôm nay xuất hiện vốn cũng đạt tới hiệu quả của nàng ta, vì biểu diễn tốt, thậm chí nàng ta bỏ qua đàn tỳ bà mà dùng đàn tranh nặng nề, An Ninh vốn biết mình xuất hiện hiệu quả rất tốt, nàng ta biết rõ mấy người cổ đại chưa từng thấy vũ điệu như thế, nhưng Bách Hợp phá hủy hết tất cả!

“An Ninh tỷ tỷ không hát nữa à? Hát rất hay, Tú Chi, lấy đồng tiền ra!” Bách Hợp ngồi ở trong đình, lười biếng dựa vào ghế tựa đệm lưng, trong tay bắt một nắm hạt hoa hướng dương cắn lấy, thấy An Ninh ngừng nghỉ xuống, chỉ vào cách đó không xa hét hét lên một tiếng, An Ninh nghe thấy giọng nói của cô, không cách nào khống chế được tức giận cuồng bạo trong lòng, nàng ta đã hiểu vì sao tất cả nữ chính trong tiểu thuyết Thanh xuyên gả cho Tứ Tứ thì đều hận Niên thị, một nữ nhân kiêu ngạo vô tri ngu xuẩn như thế, trừ ỷ vào gương mặt xinh đẹp, lại làm bộ làm tịch cướp nam nhân, nàng ta còn có thể làm gì? An Ninh cảm giác mình đã xem như là người xuyên việt lý trí điệu thấp, đã không muốn phải làm nữ hoàng nhất thống thiên hạ, cũng chưa từng nghĩ muốn làm hoàng hậu của Khang Hi, thậm chí ngay từ đầu nàng ta còn khinh thường gả cho Tứ A Ca làm cách cách, nhưng hiện tại tất cả đều do Bách Hợp bức nàng ta, nàng ta muốn cho Bách Hợp chết không được tử tế!

Nàng ta cúi thấp đầu đứng ở dưới ánh trăng, bóng dáng bị ánh trăng chiếu rõ ràng, mái tóc rối tung ở sau người, có vẻ điềm đạm đáng yêu. Dận Chân nhịn cười, tay nắm thành quyền đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, nhìn Bách Hợp liếc mắt một cái, đang định nói cô không được hồ nháo, lại nghe thấy Bách Hợp vừa phân phó Tú Chi, đưa cho cô một cái túi lớn, bên trong sáng ngời  còn “Loảng xoảng” rung động, hắn nhớ tới lời Bách Hợp thì cau mày: “Niên…”

Lời còn chưa dứt, Bách Hợp quăng hạt hướng dương trong tay ra  rồi vỗ vỗ lòng bàn tay, nhận lấy túi tiền, điệu bộ đong đưa đi tới ven đình, một bên thò tay mở túi ra, nắm một đống tiền ném tới chỗ An Ninh:

“Nhảy đi…”

Đồng tiền kia vẩy đầy trời như mưa rơi, rơi xuống trên mặt đất “Leng keng thùng thùng”, then chốt là gương mặt đó của Bách Hợp mang vẻ nghiêm túc kèm theo mỉa mai, giọng điệu nói chuyện khiến  An Ninh hồi hồn trở lại, cô lại lấy ra một nắm đồng tiền. Dận Chân trán gân xanh nhảy nhảy, vội vàng đứng dậy bắt lấy tay cô: “Náo đủ chưa!” Vốn một ca khúc êm đẹp, bị cô nháo đến nỗi An Ninh không nhảy được nữa, Dận Chân nhìn An Ninh gần đây kiêu ngạo lại tĩnh đứng ở cách đó không xa, đồng tiền ở trước mặt nàng rơi xuống đầy đất, bộ dáng này khiến trong lòng hắn thương tiếc.

Bách Hợp bị hắn nắm tay, liền giậm chân: “Gia ~ thiếp cũng không phải náo, thiếp chỉ muốn dùng đồng tiền biểu đạt một chút thiếp vui mừng, Gia đã không thích thì không phát tiền nữa!” Bộ dạng giọng điệu này của cô khiến cho Dận Chân cắn răng. Bách Hợp buộc lại túi tiền, quay đầu nhìn cách đó không xa An Ninh một cái, như cười như không: “Tiền đã vẩy ra tỷ tỷ cũng đừng quên nhặt, đây chính là tâm ý muội muội!”

Thốt ra lời này, Dận Chân đang định đi trấn an An Ninh rồi kéo nàng ta tiến vào trong đình tiến ngồi một lát, còn An Ninh lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên quay đầu chạy.

“Hồ nháo! Mười mấy tuổi rồi, còn giống trẻ con. Nhân gia nói ngươi là đứa nhỏ, ngươi chính là trẻ con? Gia đã nói với ngươi ngày hôm đó, có phải ngươi chưa từng nghe vào trong tai hay không?” Dận Chân mấy ngày nay tới giờ đang hoài nghi An Ninh, nhưng An Ninh cho hắn ăn gì mấy ngày nay hắn tìm người thử qua, không chỉ là không có chỗ xấu, ngược lại tốt khác thường, hắn cũng tìm đại phu bắt mạch cho mình, đại phu nói thân thể hắn tốt hơn nhiều, thậm chí ngự y đều nói tật cũ của hắn cũng đã khỏi, đầu gối bởi vì nhìn thấy Khang Hi liền quỳ lưu lại sẹo cũng mất, biết An Ninh không cho mình ăn đồ tồi, trong lòng Dận Chân thật ra là đã thở phào nhẹ nhõm, hắn đang còn nghĩ chờ đợi trưởng nữ mình xuất giá sau lại cùng An Ninh hòa hảo, lại không nghĩ rằng hôm nay An Ninh chủ động xuất hiện, nhưng lại bị Bách Hợp làm cho tức giận mà chạy.

Dận Chân nhíu mày, Bách Hợp nhìn ánh mắt hắn lộ ra vẻ không liên nhẫn, liền biết hôm nay mình không thể trêu chọc nữa, chưa làm xong nhiệm vụ trước cô không thể làm Dận Chân tức giận đến nổi trận lôi đình, để Dận Chân tức giận đến gần chết nhưng lại không dám giết cô, đợi đến lúc mình làm xong nhiệm vụ thì đến lúc đó cô sẽ mặc kệ, tức chết Dận Chân cũng do hắn đáng đời.

“Gia giáo huấn phải, trong lòng thiếp nhớ kỹ.” Bách Hợp thuận theo phúc thi lễ, dù sao hôm nay An Ninh bị cô tức điên, An Ninh sẽ không lý trí tỉnh táo như trước nữa, buông mồi nhử quá nhiều, hiện tại chỉ cần chờ cá cắn câu là được.

Nguyên bản còn tưởng rằng Bách Hợp nhất định sẽ khóc lóc biện giải, Dận Chân đang còn nghiêm túc, lại không nghĩ rằng đột nhiên Bách Hợp ngoan ngoãn liền nhận lỗi, hắn dường như một quyền đánh vào bông, Dận Chân phiền muộn nói không nên lời, lúc này ngực như tắc một hơi, nuốt không đi lại phun không ra, cuối cùng hắn chỉ oán hận nói một tiếng: “Biết rõ là tốt, trở lại sao chép kinh Kim Cương mười lần, trong vòng mười ngày, không được ra khỏi sân nhỏ!”

Mặc dù biết Bách Hợp không ra khỏi sân nhỏ ở trong phòng cũng sống rất thoải mái, nhưng Dận Chân nghĩ đến cô vừa ra lại cùng An Ninh đấu túi bụi, tự mình nghĩ tới đầu cũng đau, chẳng thà nhốt cô ở trong viện, trái lại thanh tĩnh, cũng bất kể cô giằng co thế nào, Bách Hợp từng cái đều đồng ý.

Vốn hòa hợp ngắm trăng, hôm nay bởi vì náo loạn như vậy, dĩ nhiên từng người tản, Dận Chân tùy ý nội thị thay hắn choàng áo rờ khỏi, nhìn phương hướng hắn đi, chính là về phía sân nhỏ An Ninh, mọi người biết hắn đi dỗ An Ninh nên đau xót lại hận, Bách Hợp trả mười nha đầu đồng ca lại cho Ô Lạt Na Lạp thị, chính mình dẫn người về sân viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui