Bia Đỡ Đạn Phản Công

Mới đầu Bách Hợp cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù Thành Bách Yến, tuy nói trong tình tiết Thành Bách Yến châm chọc khiêu khích nguyên chủ, nhưng chân chính làm thương tổn Thành Bách Hợp cũng không phải là cô ta, thế nhưng lúc này Bách Hợp lại thay đổi chủ ý, đang chuẩn bị trở về thì bước chân dừng lại, thì chuyển hướng đi tới nhà họ Thành.

Hồi trước từ khi nhà họ Thành chuẩn bị đính hôn cho Bách Hợp với Giang Huân, huyên náo tan rã trong không vui về sau, đã hơn mấy tháng Bách Hợp chưa trở về, nhà họ Thành  đóng chặt của, Bách Hợp cũng không có chìa khóa nhà họ Thành, cô thò tay đè lên chuông cửa, rất nhanh thì có tiếng bước chân vang lên, ở trong phòng âm điệu lười biếng của Thành Bách Yến vang lên: “Ai ah!” trong lúc cô ta đang nói chuyện thì tiếng mở cửa vang lên, đang nhìn đến Bách Hợp đứng ngoài cửa thì sắc mặt Thành Bách Yến trầm xuống, vô ý thức muốn đóng cửa lại, trong phòng mẹ Thành còn đang hỏi: “Bên ngoài là ai?”

Không chờ Thành Bách Yến đóng cửa, Bách Hợp dùng sức đẩy cửa, sức lực Thành Bách Yên không bằng cô, lại đứng ở cạnh cửa nên lúc Bách Hợp đẩy cửa ra thì cô ta bị cửa đụng phải người ngã lệch về phía sau, nếu không phải cô ta trốn mau sợ rằng mặt bị kẹp giữa cửa cùng vách tường, có điều khuôn mặt cô ta tránh thoát nhưng tay lại còn đặt ở cửa nên bị kẹp ở giữa cửa cùng với tường, ngón tay bứt rứt đau khiến cho cô ta bắt đầu run run.

“Mày trở về làm gì?”

Lúc này Thành Bách Yến không nhịn được thét lên, cô ta đã không thích Bách Hợp, hơn nữa ngón tay lại bị Bách Hợp làm cho vô cùng đau đớn, Thành Bách Yến chen chân vào muốn đạp: “Mày cút ra ngoài cho tao! Cút ra ngoài! Không biết xấu hổ gì, còn dám tới nhà họ Thành  chúng ta.”

“Vì sao tao không dám tới? Tao đến là muốn cùng ba mẹ nói một tiếng, La Kỳ chuẩn bị lấy tao, bởi vì tao còn chưa có tốt nghiệp. Cho nên làm trước cái nghi thức đính hôn, tao tới mời ba mẹ qua ngồi một chút!” Bách Hợp nhìn thấy Thành Bách Yến kia đau đến mặt có chút vặn vẹo biến dạng, khóe miệng cô ta ngoắc ngoắc, há miệng nói lời để sắc mặt Thành Bách Yến xanh đen: “Phi! Không biết xấu hổ! Lấy mày? Ha ha. Chỉ bằng bộ dáng này của mày, trừ con trai như Giang Huân, còn ai vào đây muốn mày? Cút ra ngoài, cho nhà họ Thành tao mất mặt xấu hổ. Người ta trêu đùa lấy mày chơi! Mày muốn mất mặt là chuyện của mày, không có quan hệ cùng nhà họ Thành, ba mẹ tao sẽ không đi!”

“Bộ dáng của tao thì thế nào, ngoại trừ Giang Huân còn có người nhìn trúng tao, mày đố kị sao? Cho dù mày lớn lên thế nào, La Kỳ anh ấy cũng chướng mắt mày, mày có bạn trai nhưng anh ta có dám đính hôn với này khi chưa tốt nghiệp đại học sao? Mày mới là cái người bị trêu đùa ngu xuẩn! Mất thể diện chính là mày, tự nhận là lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng không sánh bằng tao!” Bách Hợp như là bị Thành Bách Yến chọc, chỉ vào Thành Bách Yến liền tức giận mắng lên: “Mày đẹp thì thế nào, trông thì ngon mà không dùng được!”

“Mày cút ra ngoài cho tao, lăn, lăn!” Toàn thân Thành Bách Yến tức giận đến run run, cầm lấy cửa ngón tay dùng sức dường như muốn chụp lấy cửa chống trộm, mặt cô ta phình ra đỏ tía tai trừng Bách Hợp: “Tao trông được không còn dùng được? Tao muốn kết hôn chỉ là cái phẩy tay, La Kỳ có lấy mày hay không nói còn sớm, bằng không vì sao mày muốn kết hôn, lúc này lại chỉ có một mình mày về nhà? Mày sớm đã bị cường bạo qua, mày chính là cái hàng rách nát!”

Bách Hợp không chút nghĩ ngợi giơ tay lên cho Thành Bách Yến một cái tát, Thành Bách Yến bị đánh quay đầu đi, thân thể cô ta lúc này nhanh chóng dựa vào tường, bởi vậy một cáo tát này của Bách Hợp cũng không làm cho thân hình cô ta bất ổn, nhưng mặt của cô lại gặm ở trên cửa, hàm răng cắn môi. Trong miệng chảy máu ra, Thành Bách Yến càng nổi trận lôi đình: “Mày dám đánh tao…”

“Đánh mày thì thế nào? Ai bảo mày nói hươu nói vượn, tao chính là hàng rách nát thì La Kỳ cũng sẽ nhặt, mày chính là một viên trân châu thì chẳng ai thèm! Bạn trai mày sau này có cưới mày hay không còn không nhất định đâu, nếu như bọn mày chia tay thì mày cũng là hàng rách nát!” Bách Hợp lại giật tóc Thành Bách Yến  một phen, vốn mẹ Thành ngồi trong phòng sớm bị hai chị em Bách Hợp sau khi vào cửa bạo phát xung đột kinh ngạc đến ngây người, đầu tiên là con gái nhỏ phát điên bảo con gái lớn cút, ngay sau đó con gái lớn nhu nhược cũng thò tay đánh người, quan trọng nhất là lúc này hai con gái đánh nhau túi bụi, nói không chừng xung quanh hàng xóm đều nghe thấy.

Nghĩ đến đây, mẹ Thành luống ca luống cuống đứng lên đi đến: “Bọn con đang làm gì? Đều là chị em, sao lại đánh nhau? Bách Hợp, con lớn không nhường nhỏ sao? Con cùng em con tính toán cái gì? Yến nhi, con nhỏ giọng một ít cho mẹ, chẳng lẽ muốn cho xung quanh hàng xóm nghe thấy mới tốt sao?”

“Con không có nói sai!” Thành Bách Yếnn lúc này bị Bách Hợp đánh một bạt tai, Bách Hợp lần này mặc dù không đánh cô ta đau đớn, thế nhưng Thành Bách Yếnn lại cảm thấy một trận nhục nhã oán hận xông lên trong lòng đến: “Chuyện cô ta bị cưỡng gian bây giờ trong trường học còn có người nào không biết? Cô ta chính là một con đĩ! Một con chó, tới nhà của chúng ta lừa tiền, trước lừa gạt rồi hiện tại đến trở mặt, lúc trước nói mọi người đừng cho cô ta vào trong nhà đến, bây giờ nhìn con bị đánh, vui đi?” Thành Bách Yến ngậm lấy nước mắt, oán hận nhìn chằm chằm mẹ Thành, đột nhiên bụm mặt, “Oa” một tiếng liền khóc lên, một bên cô ta vừa khóc vừa muốn chen chân vào đạp Bách Hợp, Bách Hợp tránh ra, động tĩnh nhà họ Thành bên này quả nhiên khiến cho vài gia đình sát vách chú ý, lúc này có người đã mở cửa nhìn qua bên này, mẹ Thành thở dài, muốn đưa tay đóng cửa, kết quả Thành Bách Yến nghĩ muốn thò tay ngăn Bách Hợp, lại bị Bách Hợp khóa trái dừng tay, liền đẩy ngã trên mặt đất.

Lúc này vẻ mặt cô ta nhếch nhác không chịu nổi, dép trên chân cũng đã đánh mất một cái, Thành Bách Yến một bên khóc, một bên oán hận lấy dép đến đập Bách Hợp: “Cút ra ngoài! Cút khỏi nhà của tao!”

“Bách Hợp, con xem em con không hiểu chuyện, nếu không con hãy đi về trước, hai ngày nữa chờ nó yên ổn chút ít lại đến.” Mẹ Thành nhìn thấy bộ dáng này của con gái nhỏ, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, tuy nói hai con gái đều là thân sinh, nhưng kia sợ sẽ là một chén nước, cũng không nhất định có thể hoàn toàn yên ổn, vốn dĩ Thành Bách Hợp không phải ở bên người bà lớn lên, không thông minh nhu thuận, miệng cũng không ngọt, Thành Bách Yến thì hoàn toàn khác nhau, từ nhỏ đứa con gái nhỏ này mẹ Thành quý trọng như tròng mắt, c từ nhỏ đến lớn mình cũng luyến tiếc không động một đầu ngón tay, bây giờ lại bị Bách Hợp tát, lúc này lại khóc đau lòng như vậy, trong lòng mẹ Thành phát đau định muốn đi kéo con gái lên, nhưng Thành Bách Yến lại đẩy tay bà ra, người bò dậy xông vào trong phòng.

“Đứa con gái này…” Mẹ Thành thở dài, đang muốn đuổi theo, Bách Hợp lại nhìn bà một cái: “Mẹ, Thành Bách Yến ở trong trường học khắp nơi cùng người khác nói con bị cường bạo, mẹ nghĩ tới cảm nhận của con không?”

Mẹ Thành nghe nói như thế, vốn muốn cùng con gái đi qua khuyên nhủ bước chân thoáng cái cũng có chút cứng ngắc, Thành Bách Yến xông trở về phòng, “Bành” một tiếng đóng cửa lại, mẹ Thành không khỏi lại thở dài, xoay người lại: “Con không được cùng nó so đo…”

“Nó vẫn còn con nít đúng không? Thế nhưng con cũng không lớn hơn nó mấy tuổi.  Từ nhỏ con đã không cướp thứ gì của nó. Thiếu tiền của hai người con đã trả trở về, vì sao Thành Bách Yến còn muốn đối xử với con như vậy? Nó muốn nhìn con sống không tốt thì mới vui? Nó không thừa nhận con là chị, con cũng không có em như nó, thế nhưng con không nợ nó cái gì, nếu như không phải bởi vì lúc trước nó sinh ra, con cũng không cần bị đưa đi. Cũng không cần bị người khác nhận nuôi, qua rất nhiều năm đau khổ, muốn nói thiếu cũng là nó thiếu con. Nó thiếu con một đời cũng còn không xong!” Bách Hợp nói mấy câu, chân tay mẹ Thành có chút luống cuống, nói không nên lời, như là muốn thay Thành Bách Yến xin lỗi, nhưng nhìn vẻ mặt Bách Hợp, trong lòng mẹ Thành lại ẩn ẩn có chút đau.

“Nhưng hiện tại cũng không sao cả, bởi vì con khổ tận cam lai dù sao hiện tại con phải lập gia đình, mọi người tới hay không tùy mọi người” Bách Hợp nói đến đây, thanh âm dừng một chút, lại cố ý đem âm lượng phóng đại một chút: “Thế nhưng La Kỳ nói còn có thể cho con làm một cái tiệc độc thân, cuộc sống về sau mỗi ngày có anh ấy!”

La Kỳ cũng không phải là người như thế, hơn nữa cũng không có cái gì gọi là chuyện đính hôn, lúc này Bách Hợp cố ý kích thích Thành Bách Yến mà thôi, cô vừa nói không nhỏ, nói xong Bách Hợp liền nhìn chằm chằm cửa phòng Thành Bách Yến, quả nhiên sau một khắc cửa phòng Thành Bách Yến bị lôi ra, cô ta nổi giận đùng đùng quát một tiếng: “Mày cút cho tao! Cửa nhà họ Thành cả đời mày không được bước vào, đính hôn thôi mày cũng vui thế vậy. Đính cái hôn có cái gì đắc ý, tao muốn kết hôn còn sớm hơn mày!”

Bách Hợp nghe nói như thế, mí mắt thoáng cái liền rủ xuống, khóe miệng cô rất nhanh lộ ra một tia tươi cười rất nhỏ, ngay sau đó lại ẩn xuống, cô hừ lạnh một tiếng, như có chút hổn hển nhìn Thành Bách Yến, trong ánh mắt mẹ Thành có chút cầu khẩn, cô xoay người rời đi. Cô còn đi chưa được mấy bước, ngón tay thậm chí còn không có đụng tới nút ấn thang máy, cửa phòng nhà họ Thành liền một lần nữa đóng lại, lúc đi Bách Hợp nhớ tới vẻ mặt kín đáo thở phào nhẹ nhõm kia của mẹ Thành, lạnh giọng nở nụ cười.

Cô mới vừa đi không lâu, Thành Bách Yến liền gọi điện thoại cho bạn trai, chết sống yêu cầu kết hôn, Thành Bách Yến nghĩ rõ ràng, chính mình vô luận thua bởi ai, đều tuyệt đối không thể thua bởi một đứa con gái xấu như Bách Hợp, trước đây Thành Bách Hợp nhỏ thì mọi thứ không sánh bằng cô ta, bất kể là cha mẹ hay tiền bạc, còn là lớn lên sau nhìn nhận tướng mạo vóc người cùng với thông minh còn so bạn trai, cô sẽ không thắng, hiện tại Thành Bách Yến cũng tuyệt đối không thể để cho Bách Hợp thắng, cô ta cùng bạn trai mình kết hôn trước Bách Hợp, không phải đính hôn, mà là trực tiếp kết hôn!

Mẹ Thành tận tình khuyên bảo cô ta, nhưng cô ta không nghe, lập tức liền gọi điện thoại cho bạn trai uy hiếp hắn nếu như không kết hôn thì chia tay.

Mà bên này Bách Hợp đã đoán được Thành Bách Yến sắp có chuyện cần làm, cô rời khỏi nhà họ Thành  đi lau mặt một phen, vừa lúc La Kỳ gọi điện thoại qua đây, cậu cũng không thích tiếng điện thoại, thế nhưng hơn một tháng trước cậu trở lại viện nghiên cứu làm, vì hai người thuận tiện liên hệ nên cậu chịu mua di động, La Kỳ gọi điện thoại tới là muốn hỏi Bách Hợp ở đâu, rõ ràng hai người chỉ là quan hệ bạn cùng phòng tạm thời, bởi vì trước đây Bách Hợp đã chứa chấp La Kỳ, bây giờ tạm thời ở trong nhà anh một thời gian ngắn mà thôi, nhưng mà lại lúc này La Kỳ này lại cho Bách Hợp một loại cảm giác dường như quen biết nhiều năm, nói địa chỉ chỗ mình đang đứng cho La Kỳ, chưa đến năm phút đồng hồ mà cậu đã xuất hiện ở ngoài tiểu khu nhà họ Thành 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui