Bia Đỡ Đạn Phản Công

Nghe Kiều Diệc Viễn nói chuyện này giao cho hắn ta giải quyết,tâm tư Kiều Dĩ An đang siết chặt thì nhẹ nhàng nới lỏng ra, cô không biết Kiều Diệc Viễn dùng phương pháp gì để giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ đối với Kiều Dĩ An mà nói, không có gì tốt hơn khi nghe được lời bảo đảm như thế, hiện tại cô như con rùa rụt cổ, việc tốt sẽ không đến với cô, cũng hi vọng Kiều Diệc Viễn có bản lĩnh như cậu tanói, như vậy thì mọi chuyện phiền phức sẽ được xong xuôi, cha mẹ trong nhà tốt nhất là không biết chuyện này, bạn học áp xuống chuyện này. Giống như lúc trước Nhiếp Bách Hợp nói cô có bạn trai, mọi người không tin cuối cùng Nhiếp Bách Hợp cũng không làm gì được.

Cô gánh không nổi việc thanh danh của bản thân bị tổn hại, cô còn trẻ, cô có tương lai rộng ở phía trước, cô vừa mới mười tám, cuộc đời của cô vừa mới bắt đầu, thật sự không thể hủy ở cả cuộc đời ở thời điểm mới bắt đầu.

Bên kia điện thoại sắc mặt Kiều Diệc Viễn u ám, suy nghĩ bắt đầu chuẩn bị bán của cổ phần của bản thân để lấy tiền mặt. Sau khi tốt nghiệp đại học bởi vì hắn ta có năng lực và ánh mắt tốt cùng một nhóm bạn chung chí hướng ở đại học xây dựng một công ty bảo vệ, mấy năm nay thay người khác đòi nợ kiếm được không ít tiền, hiện tại công ty ngày càng phát triển, thậm chí bắt đầu hợp tác cùng nhà nước về hoạt động tín dụng, tương lai của công ty ngày càng tốt, tin tức  Kiều Diệc Viễn muốn bán cổ phần công ty lấy tiền mặt làm nhóm bạn chú ý, dồn dập đến hỏi hắn ta xảy ra chuyện gì.

Kiều Diệc Viễn nghĩ đến tiếng khóc cùng với giọng nói bất lực của Kiều Dĩ An, trong lòng  lập tức có ý muốn giết người. Lần này không thể mềm lòng được nữa, lúc trước lúc mới xây dựng công ty từ hai bàn tay trắng, hắn đã quan hệ với cả hai bên hắc bạch, bản thân cũng không phải là loại người thiện nam tín nữ (hiền lành). Hắn ta phong lưu không bị trói buộc, không để ý thế tục ràng buộc, tiền tài là vật ngoài thân đối với hắn ta mà nói không quan trọng, lúc trước xây dựng công ty này chỉ đơn giản vì muốn chứng minh thực lực của mình. Bằng vào năng lực của mình phát triển một vùng trời hơn nữa về sau có thể cho Kiều Dĩ An một cuộc sống đầy đủ, đối với tình thân cậu ta rất lãnh nhạt, chỉ có lúc nhìn thấy Kiều Dĩ An thì trong lòng mới có sự dịu dàng.

Lúc trước khi Kiều Dĩ An mới sinh ra. Lần đầu tiên hắn ôm cô trong tã lót, Kiều Diệc Viễn cảm giác được cô bé này thuộc về mình, là món quà mà chị dâu của hắn tặng cho hắn, là điểm mềm mại đặc biệt duy nhất trong lòng của hắn, mọi người trong gia đình cho rằng hắn rất cưng chiều Kiều Dĩ An- cháu gái duy nhất, bởi vì anh trai và chị dâu chăm sóc hắn, quá trình trưởng thành của Kiều Dĩ An điều gì hắn cũng không bỏ qua. Lúc cô mười bốn tuổi thì hắn nửa bắt buộc nửa dụ dỗ chiếm được cơ thể của cô, biết rõ cô không vui  nhưng mà về sau cô bắt đầu hưởng thụ, bởi vì thấy cô ngày càng xinh đẹp, người khao khát cô ngày càng nhiều, mấy năm qua cô được hắn dạy dỗ rất nhạy cảm, hắn thích xem cô cười trước mặt mình, thích xem cô khóc trước mặt mình.

Thích cô có chuyện gì đều nói với hắn, chia sẻ với hắn, lúc trước Nhiếp Bách Hợp làm cô không vui, việc này so với việc Nhiếp Bách Hợp chọc Kiều Diệc Viễn càng làm cho hắn tức giận hơn, lần này Bách Hợp lại dám chọc giận Kiều Dĩ An một lần nữa, lúc trước nghe nói người đánh hắn là Bách Hợp, thù lần trước định báo  nhưng mà bé thỏ con của hắn lại sợ quan hệ giữa hai người bọn họ bị người khác phát hiện, cô sợ cái gì? Chính mình sớm muộn sẽ vì cô chuẩn bị tốt đường lui, tất cả đã có hắn. Chẳng lẽ cô cho rằng mình không bảo vệ được cô?

Nhưng  may mắn có Bách Hợp. Hiện tại quan hệ lộ ra, Kiều Diệc Viễn không để ý, hắn ta  không có ý định buông tay Kiều Dĩ An, tuy hắn không định công khai chuyện của hai người bọn họ. Nhưng bây giờ công khai cũng tốt, nếu như Kiều Dĩ An bị dọa sợ. Ở lại bên hắn, có thể ra nước ngoài một khi ra nước ngoài, không có người biết  hai người bọn họ là ai, có thể quang minh chính đại ở bên nhau, mà những năm này hắn kiếm được quá nhiều tiền rồi, sau khi bán công ty thì đủ để bọn họ tiêu xài cả đời, cả đời cô càng hạnh phúc vui vẻ bất cứ cô gái nào, mình lớn tuổi hơn cô, sẽ thay cô nghĩ chu đáo tất cả mọi chuyện, cô còn việc gì không vừa lòng?

Kiều Diệc Viễn hiểu rõ tính cách Kiều Dĩ An, nếu không có ai ép cô, chắc chắn cô sẽ giả bộ giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ bản thân hắn làm nhiều như vậy, hắn muốn làm người có thể mang Kiều Dĩ An ra khỏi thế giới của cô, ép cô phải nhìn thẳng với thế giới này!

Bách Hợp gây chuyện còn chưa đủ lớn,  Kiều Dĩ An đã nói có người biết chuyện của hai người bọ họ, dấu cũng dấu không nổi nữa, vậy thì dứt khoát huyên náo  lớn một chút, đến lúc đó Kiều Dĩ An không có đường lui, chắc chắn cô ấy sẽ đi theo mình rời khỏi đây, đến lúc đó không có người nhà ý kiến, chỉ có hai người, nghĩ đến thời gian bọn họ ra nước ngoài, Kiều Diệc Viễn rất kích động.

Công ty đang ở thời kì phát triển, Kiều Diệc Viễn muốn bán đi cổ phần của công ty làm mấy người hợp tác rất bất ngờ, bọn hắn không hiểu tại sao Kiều Diệc Viễn lại quyết định như vậy, hỏi nguyên nhân, hỏi hắn ta có phải cần tiền gấp không, nếu là cần tiền gấp, mọi người có thể cùng nghĩ cách, Kiều Diệc Viễn chỉ cười nhẹ: “Tôi không muốn mãi ở lại Trung Hoa này, tôi muốn ra nước ngoài xông xáo một phen!”

Hắn không để ý đến tiền tài, không để ý những vật này, hắnchuẩn bị mang Kiều Dĩ An rời khỏi đây, đến một nơi không có ai nhận ra bọn họ bắt đầu một lần nữa. Nhưng trước đó, hắn muốn thay Kiều Dĩ An loại bỏ mối lo trong lòng để cho cô bé yên tâm.

Việc bán cô phần của công ty tiến hành rất thuận lợi, bởi vì công ty đang kinh doanh tốt, mấy người hợp tác đều sẵn lòng ra giá để lấy cổ phần, hơn nữa những người này quan hệ với Kiều Diệc Viễn luôn rất tốt, trước kia là bạn học cũ, lại hùn vốn làm ăn hơn mười năm, mọi người đều quen thuộc với nhau, cho nên những chuyện này dễ dàng xử lý, chỉ chờ xong thủ tục về pháp luật, sau khi ký xong, tiền sẽ được chuyển đến tài khoản của hắn, trong khoảng thời gian này cậu talặng lẽ cầm hồ sơ của mình cùng Kiều Dĩ An xin di dân.

Trong tay có tiền dễ làm việc,trong thời gian chờ đợi tiến hành thủ tục, Kiều Diệc Viễn một mặt tìm người đem chuyện giữa mình và Kiều Dĩ An lan truyền trong trường của cô, một mặt tìm người đã hạ độc khiến nhà Nhiếp Bách Hợp phá sản, hắn làm công việc này, đi nhiều nơi, quen biết không ít người, những người này phần lớn là khách quen của nhà tù, thủ đoạn ác liệt, năng lực phản trinh sát rất mạnh, có quan hệ với cảnh sát  mà những người này lăn lộn được ở trên con đường này thì rất hiểu quy tắc, chỉ cần ra một số tiền phù hợp với yêu cầu của bọn hắn thì sau này sẽ không có tai họa phiền phức. Lúc trước Nhiếp Bách Hợp chọc Kiều Dĩ An không vui thì  Kiều Diệc Viễn định tìm đến những người này, bây giờ đối với Bách Hợp. Hắn ra giá ba trăm vạn, yêu cầu bọn hắn phải  hành hạ Bách Hợp đến chết, quá trình tùy bọn họ làm nhưng hắn ta muốn càng thảm càng tốt. Phải thay Kiều Dĩ An giải quyết nỗi hận trong lòng, hơn nữa yêu cầu bọn họ thủ tiêu luôn cha Nhiếp và mẹ Nhiếp.

Hắn chuyển trước một trăm vạn đến trong tài khoản của người đứng đầu, giao ước sau khi chuyện thành công sẽ chuyển hai trăm vặn còn lại, nếu  bọn họ làm tốt hơn. Tình trạng thảm thiết của Bách Hợp có thể làm cho hắn hài lòng thì có khả năng sẽ tăng gấp đôi.

Kiều Diệc Viễn rất hiểu lòng người, sau khi hắn nói như vậy, tất nhiên những người kia sẽ vì tiền mà ra sức làm.

Lúc này khi hắn tính toán, trong trường học Kiều Dĩ An thì không biết làm sao, không biết vì cái gì, trong trường có một bạn học cũ, vài ngày trước cô gọi điện thoại cho chú nhỏ của mình. Yêu cầu hắn giải quyết chuyện của Bách Hợp, cô cho rằng nhất định hắn sẽ giải quyết xong mọi chuyện, nhưng cho tới hôm nay chuyện còn chưa giải quyết mà ngược lại bởi vì trong trường học bạn học cũ ở trường cấp ba, cũng không biết là ai trong trường vạch trần quan hệ giữa cô với Kiều Diệc Viễn, bây giờ khắp trường đều lan truyền chuyện này!

Cho đến lúc này Kiều Dĩ An mới phát hiện bạn học cấp ba có khả năng đã biết chuyện giữa mình và Kiều Diệc Viễn, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Thậm chí cô không dám gọi điện thoại cho cha mẹ, rất sợ thấy ánh mắt thất vọng của  cha mẹ, cô muốn trốn đi theo bản năng, cô không đi học đã vài ngày liên tiếp rồi, cô sợ thấy ánh mắt kì lạ của người khác, lúc Tần Chính nói chuyện cô với chú nhỏ thì ánh mắt và giọng điệu làm cho trong lòng cô sinh ra một nơi đen tối, hơn nữa nơi này càng lúc càng lớn, cô bắt đầu hận Lưu Diêu, hận Bách Hợp. Đúng lúc này lại không có người đáng tin. Trước đây người cô muốn trốn tránh Kiều Diệc Viễn- bây giờ lại trở thành trụ cột tinh thần của cô, cô bắt đầu quấn lấy Kiều Diệc Viễn, chuyện này là mục đích của Kiều Diệc Viễn nên đối với chuyện cô quấn lấy mình tất nhiên là cảm thấy mở cờ trong bụng.

Hắn ta đưa ra đề nghị xuất ngoại với Kiều Dĩ An. Làm lại từ đầu.

Nếu là lúc trước, Kiều Dĩ An sẽ từ chối. Cô thích Tần Chính, cô rất rõ ràng quan hệ giữa mình với chú nhỏ không phải là yêu, cao nhất chỉ là vui thích trên thân thể thôi, cơ thể bị hắn dạy dỗ rất mẫn cảm không thể lựa chọn rời khỏi hắn mà thôi, người mà cô muốn ở bên không phải là hắn, cô không có khả năng ở bên Kiều Diệc Viễn, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể ở lại trường nữa, cô không còn mặt mũi đi gặp người nhà, cha mẹ đã nuôi cô lớn như vậy, các bác cùng cô chú, anh họ bọn họ yêu thương cô như vậy, nếu như biết được chuyện giữa cô với Kiều Diệc Viễn, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào về cô, đúng lúc này Kiều Diệc Viễn đưa ra đề nghị xuất ngoại, trở thành một cọng cỏ cứu mạng cô, làm tâm tư Kiều Dĩ An bắt đầu thay đổi.

“An An bảo bối, sau khi xuất ngoại, chú sẽ cưng chiều cháu mỗi ngày, không có người nhận ra cháu là ai, mỗi ngày cháu chỉ cần nằm dưới thân chú, chậm rãi hưởng thụ, không có nhiều buồn phiền như vậy, cháu không thích sao? Người đắc tội với cháu, chú sẽ khiến cho người đó chết một cách thê thảm, cháu không muốn sao?”

Kiều Diệc Viễn giống như một cái Ác Ma, nhẹ giọng dụ dỗ, cậu takhông định tha cho Bách Hợp, nhưng Kiều Dĩ An đã nói Lưu Diêu cũng đắc tội cô, trước kia Lưu Diêu ở bên cạnh Kiều Dĩ An giúp hắn  loại bỏ bớt nhiều người theo đuổi cô nên đối với Lưu Diêu có lòng tha thứ, nhưng bây giờ cô đắc tội với tiểu bảo bối của mình, đá cản đường này đương nhiên phải loại bỏ, dù sao giết một người là giết, giết hai người cũng là giết, khi đó cảnh sát không chắc tìm được hung thủ, nếu như tìm được thì những người đó khai ra hắn thì sao, lúc đó hắn đã ra nước ngoài, cảnh sát trong nước có thể tìm hắn như thế nào?

Nghĩ như vậy, Kiều Diệc Viễn cất tiếng cười to! Đắc tội Kiều Dĩ An, một người cũng không bỏ qua, kể cả tên họ Tần kia, kể cả Thẩm Kỳ từng chạm vào Kiều Dĩ An, đều phải chết!

Mặc dù Kiều Diệc Viễn không nói sẽ dùng phương pháp gì thay mình trút giận, Kiều Dĩ An không phải người ngu, cô mơ hồ có thể đoán được, nhưng lúc này bản năng cô không muốn suy nghĩ, trong lòng cô hận Lưu Diêu, hận Bách Hợp, bây giờ xuất ngoại trở thành con đường duy nhất của cô, cô không quan tâm đến kết cục của Bách Hợp và Lưu Diêu, mà cho dù chú nhỏ của mình dạy dỗ hai người bọn họ thì sao, cô bị hai người họ hại phải xuất ngoại, đây chỉ là nhất báo hoàn nhất báo (*) ( ăn miếng trả miếng) mà thôi! Nhưng Kiều Dĩ An nghĩ nghĩ, tìm Kiều Diệc Viễn đòi hai vạn tệ.

Đối với cô, gần đây Kiều Diệc Viễn rất rộng rãi, gần như là xin gì được nấy, nghe cô đòi tiền, không nghĩ ngợi lập tức chuyển mười vạn vào tài khoản của cô,  chuyện xuất ngoài hai người đã bàn xong bước đầu, giao ước xong đến cuối tháng này, đợi đến khi hộ chiếu làm xong, gặp ở sân bay, thời gian địa điểm đều đã hẹn xong, lúc này trong lòng Kiều Dĩ An mới yên tâm.

Mà gần đây Bách Hợp cảm giác mình bị người khác theo dõi. Sau khi cô luyện võ công thì năm giác quan rất nhanh ngạy, hơn nữa từ kinh nghiệm ở nhiệm vụ cô cũng cảm giác được có người theo dõi từ xa, đặc biệt ở một lần cô đến thư viện cảm giác này càng rõ ràng.

Cuộc sống của Nhiếp Bách Hợp rất đơn giản. Bản thân sau khi tiến vào nhiệm vụ ngoại trừ Kiều Dĩ An không đắc tội với người khác, vậy thì người nào sẽ tốn nhiều tâm tư như vậy để  đối phó cô, Bách Hợp không nghĩ cũng có thể đoán được, lúc trước kẻ chủ mưu đầu độc siêu thị nhà họ Nhiếp còn chưa tìm được. Nhưng rõ ràng có quan hệ với Kiều Dĩ An, lần này rất có khả năng là đám người này tìm tới cửa, có điều lần này bọn họ muốn đối phó là mình chứ không phải là cha Nhiếp, mẹ Nhiếp.

Sau khi huấn luyện quân sự không lâu Kiều Dĩ An đến trường học tìm Tần Chính muốn hợp lại, Tần Chính từ chối, lúc ấy Kiều Dĩ An tìm mình gây sự, chắc là do nguyên nhân này nên làm người sau lưng không vui. Bây giờ chuẩn bị tự mình ra tay.

Lúc Bách Hợp phát hiện có người theo dõi, trước hết cô gọi điện cho mẹ Nhiếp, bên đó tạm thời vẫn an toàn,  không gặp chuyện gì kì lạ, không phát hiện chuyện gì không đúng, rõ ràng là những người này đã tìm được mục tiêu là cô, may mắn mẹ Nhiếp không xảy ra chuyện gì, hiện giờ mỗi khi Bách Hợp bị người khác theo dõi, bắt đầu nghi ngờ trong nội dung việc mẹ Nhiếp chết có phải là do người sau lưng Kiều Dĩ An giở trò, chỉ là do Nhiếp Bách Hợp đến chết cũng không biết sự thật mà thôi.

Cô yêu cầu mẹ Nhiếp đi đến nơi có nhiều người, bình thường không được một mình đi ra ngoài, dặn dò mẹ có chuyện gì lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát ngay, lúc này bản thân mình  trở thành mục tiêu của những người này, nếu như những những người này đối phó với  cô trước thì Bách Hợp không định đem tai hoạ đến chỗ của mẹ Nhiếp.

Mỗi ngày ăn cơm đọc sách đi học. Những người kia không có ý muốn hành động. Giống như là đang xác định lịch trình của cô, xem ra thủ đoạn của những người này rất thành thạo, không giống như phạm tội lần đầu, thủ đoạn bình tĩnh vững vàng. Bởi vậy khi Bách Hợp nhớ đến chuyện xảy ra với siêu thị của nhà họ Nhiếp mà chưa bắt được kẻ chủ mưu đằng sau, càng chắc chắn đám người được huấn luyện này có khả năng là những người lần trước. Cô cố ý đưa ra lịch trình của mình, sinh hoạt của Bách Hợp là ba điểm trên một đường thẳng, ăn cơm, đi học, đến thư viện, thời gian còn lại quay về ký túc xá, đơn giản nhàm chán không thú vị, cô định làm giáo viên dạy kèm, nhưng vì chuyện này hiển nhiên gác lại.

Đám người này theo cô mười ngày, thoắt cái đã đến ngày 28 cuối tháng rồi, sau khi kết thúc buổi tự học cô ôm sách vở đi ra, trong phòng tự học buổi tối không có nhiều người tham gia, lẻ tà lẻ tẻ, bên ngoài gió thổi mạnh giống như sắp có mưa, bốn phía yên tĩnh, cách đó không xa là một đám cây ngô đồng, gió thổi qua lá cây kêu ‘Soẹt soẹt rè rè’,ngọn đèn mờ mờ chiếu bóng cây xuống đường nhỏ khiến cảm giác âm u, sinh viên đi lại không nhiều, bởi vì ngành học, lúc này nhiều người không ở nhà sách tìm kiếm tài liệu thì cũng ở trong phòng thí nghiệm, lúc cô đi ra ngoài, xung quanh yên tĩnh giống như nghe được tiếng vang bước chân của bản thân.

Bốn phía trong trường học có lắp camera nhưng mà máy móc là chết, người mới là sống, mấy người ăn mặc như sinh viên đi tới phía cô, một trong số đó là một cô gái cao gầy mặc váy, hơn nữa quần áo giống như đồ hôm nay cô mặc, tóc hơi xoăn, cúi thấp đầu không nhìn rõ mặt. Nhưng Bách Hợp thấy được trong bóng tối ‘cô gái’ kia có hầu kết, cùng với ngực giả được nhét vào, trong lòng lập tực hiểu rõ.

Mấy người nói nói cười cười đi về phía cô, lúc sắp đi ngang qua Bách Hợp, mấy người đó tản ra, trong nháy mắt cô đi ngang qua, hai bên có người nắm lấy cổ tay cô, xem ra thủ đoạn rất chuyên nghiệp, giữ chặt mạch của cô nhưng không để cho cô giãy dụa, định đem khăn đã tẩm gì đó bịt mũi cô, theo bản năng Bách Hợp muốn phản kháng nắm tay người kia nhưng sau đó cô để cơ thể của mình mềm xuống, làm như không có sức phản kháng,, mềm dựa vào vai của một người đàn ông.

Bốn người làm việc rất ăn ý, sau khi thành công không nói chuyện mà từng người tách ra đi, Bách Hợp chỉ cảm thấy có người cầm một bộ đồ dài quấn trên người mình, bên kia âm thanh ‘Soẹt soẹt rè rè’ truyền đến, cô tùy ý những người này lôi kéo cô đi về hướng cổng trường, Bách Hợp nở nụ cười lạnh, cô muốn thay nhà họ Nhiếp gia báo thù, cô  muốn hành động  nhưng khó là cô không tìm được cơ hội, hiện tại ngược lại vừa vặn, những người này thủ đoạn chuyên nghiệp, bỏ ra nhiều công sức như vậy để đối phó cô, theo dõi cô lâu như vậy, chắc chắn sẽ tìm một nơi trống trải giải quyết cô, vừa vặn cô có thể mượn “thành quả lao động ” của bọn để tính toán tốt nợ mới lẫn nợ cũ.

Ra ngoài trường hơn 10m có một chiếc xe thương vụ đậu ở xa. Lúc cửa xe bị mở ra, Bách Hợp bị một cánh tay dùng sức đẩy đi vào, trong hai phút, có vài người lần lượt lên xe.Phía sau có người mắng:

“Trời thật là nóng!”

Điều hòa trong xe nhanh chóng được mở lên, xe không có rời đi mà khoảng mười lăm phút sau  có người đẩy một người nữa lên xe. Ngay sau đó người đàn ông giả nữ cũng lên xe, trên đầu của cậu tađội bộ tóc giả dài màu đen giống tóc của Bách Hợp, lúc này kéo tóc giả xuống, gỡ giày cao gót và tất chân xuống, người phía trước khởi động xe:”Lão Cao, sao trở về muộn vậy?”

“Thằng nhóc này phản ứng nhanh, một chút nữa là để nó chạy mất, mất nhiều thời gian hơn” Lão ta vừa nói, vừa mở chai nước, cầm khăn lau phấn son trên mặt mình, người phía trước không nói gì nữa một mặt nói xong, một mặt vặn khai mở nước khoáng nắp bình, cầm khăn bắt đầu sát khởi chính mình trên mặt phấn lót cùng son môi ra, đằng trước người không nói lời gì nữa nói chuyện, xe rời đi nhanh.

Bách Hợp dựa theo biên độ dao động của xe nhẹ nhàng điều chỉnh tư thể để bản thân nằm thoải mái rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô luyện võ công đã hơn một năm rồi,đến hôm nay giá trị vũ lực được gia tăng, hơn nữa cô lại có Tinh Thần Luyện Thể Thuật làm nền, muốn đối phó mấy người này, cơ bản  không có vấn đề, cho dù đối phương có súng có thể làm cô bị thương nhưng mà muốn mạng của cô thì không dễ đâu.

.           Hơn nữa đây là thủ đô, dù là giang hồ đi nữa cũng không thể  có việc dùng súng đối phó người khác. Nếu người phía sau Kiều Dĩ An có bản lĩnh như vậy thì sẽ không vì bắt cóc cô mà chuẩn bị bị nhiều như thế, thực sự có năng lực thì sẽ giết cô rồi chặn lại không để tin tức lộ ra ngoài, chứ không làm cách này rất tốn thời gian.

Nghe âm thanh bên ngoài, vẫn là xe cộ đông đúng như lúc bắt đầu. Ở thủ đô đi xe hơn hai tiếng đồng hồ, vì đề phòng cô tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh cầm khăn bịt mũi cô, đảm  bảo cô bất tỉnh rồi mới buông ra, thằng nhóc xui xẻo bên cạnh mới bị bịt cũng bị lại, rời khỏi khu kẹt xe, đêm dần khuya, bên ngoài lập tức dễ đi, Bách Hợp mơ hồ cảm giác được đã ra khỏi thành phố, xe đi ngày càng nhanh, sau khoảng hai giờ, bên ngoài ngày càng yên tĩnh, xe quẹo trái phải  lắc lư rồi ngừng lại.

Người ngồi cạnh tài xế xuống xe trước, cửa xe bị mở ra, người đàn ông phía sau bẻ ngón tay, ‘Ken két’ vang lên vài tiếng, mấy người mới bắt đầu cười:

“Để mấy trăm vạn tới tay thì chút nữa phải chăm sóc cho cẩn thận chứ không họ Kiều kia lại không giữ lời hứa!”

Mấy người đều là người quen, sao lại không hiểu những lời này có ý gì.

Có người nắm tóc Bách Hợp muốn kéo cô xuống xe, sức lực không nhỏ, Bách Hợp nắm nắm đấm lại, có người nhân tiện nói:

“Cẩn thận chút lão Cao, đừng để chưa mang người vào trong đã tỉnh rồi, ầm ĩ không tốt đâu.”

“Sợ cái gì? Đây là khu nhà máy bị bỏ hoang, ở ngoại thành hoang vu, chúng ta tìm hiểu nửa tháng rồi, một con chim sẻ cũng không tới, cô ta có kêu lên thì gọi được ai?” Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay kéo một người khác đang bị trói xuống, người nọ rên rỉ một tiếng, Bách Hợp nghe có chút quen tai, là âm thanh của Tần Chính.

Người được gọi là lão Cao, tuy mở miệng phản đối nhưng hành động thu lại vài phần, động tác nắm tóc Bách Hợp đổi thành nắm cánh tay cô, khiêng cô lên vai đi vào trong.

Bởi vì góc độ Bách Hợp có thể mở mắt ra, ở đây đúng là một nhà máy cũ bị bỏ hoang, chưa  bị phá bỏ, bên trong dù không có đèn nhưng mắt cô rất tốt, có thể nhìn thấy nhiều máy móc bám bụi.

Sau khi Trung Quốc cải cách, những khu nhà máy gây nên tình trạng ô nhiễm quá nhiều nên dần bị bỏ hoang, hoặc vì ở đây vị trí không tốt nên không được quy hoạch để mở rộng, trước đây vì quá ô nhiễm nên một khu này đều là nhà máy, không có nhà dân ở, lần này người bắt cóc cô thực sự bỏ ra nhiều sức lực để tìm nơi tốt như thế này.

Trong nhà máy còn có tầng hầm, một lát nữa ồn ào thì Bách Hợp có gọi rát cổ họng  sợ là bên ngoài cũng không thể nghe thấy, thấy ngọn đèn sáng ở trong lòng đất, mấy người bắt cóc có chút hưng phấn, chân bước nhanh hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui