Bia Đỡ Đạn Phản Công

Mẹ Vệ nghe được Bách Hợp để bà tự nghĩ cách, lập tức nóng nảy đứng lên, cả đời này của bà xem như thong dong bình tĩnh, cho dù là lúc ban đầu bà một thân một mình nuôi dưỡng con gái, thiếu một số tiền lớn, sau đó kết hôn với người đàn ông khác thì bà chưa bao giờ bởi vì chuyện sinh hoạt mà quá lo lắng, bà sẽ không gấp gáp bởi vì chuyện tiền bạc, luôn lạc quan tin tưởng trời cao sẽ không tuyệt đường người khác, nhất định có cách.

Giống như ban đầu bà nợ một khoản tiền lớn, lúc đường cùng, cho dù phải dọn nhà thì gặp được cha Vệ thay bà trả nợ, cưới bà làm vợ, lúc bà sinh con có con gái mới tám tuổi  quỳ xuống đất cầu xin mượn tiền người khác cho bà  sinh con, giống như chuyện phiền phức luôn có người khác tới giải quyết, bà  rất lạc quan, xe tới trước núi sẽ có đường, trời sập xuống sẽ có người mạnh mẽ đỡ lấy.

Trước kia khi bà gây chuyện không có tiền, Vệ  Bách Hợp luôn nghĩ cách thay bà  giải quyết, lần này bà biết mình gây chuyện, biết Bách Hợp có thể sẽ tức giận với bà, nhưng mẹ Vệ không nghĩ tới Bách Hợp sẽ tức giận như vậy, trong nhất thời bà tay chân luống cuống, thấy dáng vẻ Bách Hợp giống như không quan tâm Vệ  Thụy, mẹ Vệ  liền luống cuống, đưa tay kéo Bách Hợp , ánh mắt sợ hãi lo lắng:

“Nhưng mà, nhưng mà, đây là em trai của con, nếu bây giờ không có tiền, bác sĩ nói nó phải nằm viện quan sát…” Mẹ Vệ nghe được Bách Hợp  mặc kệ, lời nói cũng không mạch lạc, Bách Hợp cười một tiếng, nhịn bản năng nóng nảy trong lòng xông lên, làm ra bộ dáng bình tĩnh: “Mẹ, bà cũng biết nó chỉ là em trai của tôi, không phải con trai của tôi, chuyện này vốn là trách nhiệm của bà. Hơn nữa tôi đã chuyển mười vạn đến tài khoản của nó, bà phải cầm tiền trở về, nếu như nếu không trở lại, tôi có thể giúp bà báo cảnh sát trước.”

“Làm sao có thể báo cảnh sát được?” Mẹ Vệ  vừa nghe đến báo cảnh sát. Trong lòng lạnh đi một nửa, đưa tay bụm mặt khóc: “Nếu như báo cảnh sát, những người đi hóa duyên phải làm sao? Huống chi, huống chi có thể nghĩ các khác mà? Tìm Minh Ngâm  mượn một ít. Sau này mẹ để dành tiền trả lại cho cậu ấy….”

“Bà lấy gì trả?” Cả đời hận không thể chỉ làm việc nghĩa, giúp người khác làm việc mà ngay cả tiền công cũng không cần, bây giờ còn không biết xấu hổ nói tiết kiệm tiền, mẹ Vệ  chưa từng để dành được tiền,  Bách Hợp cười lạnh một tiếng: “Chu Minh Ngâm là một người làm ăn, tôi muốn ly hôn với anh ta, bà có thể đi tìm  anh ta mượn tiền, nhưng nếu như bà không có cách trả. Anh ta có thể bỏ qua cho bà?”

“Minh Ngâm sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?” Mẹ Vệ  cho là Bách Hợp hù dọa bà, thậm chí còn nín khóc mà cười: “Trên đời này có rất nhiều người tốt.”

Bách Hợp lười nói nhiều lời với người như mẹ Vệ, tính cách của bà đã ăn sâu trong xương, Bách Hợp    không muốn lãng phí nước miếng.

” Bà đã nói có nhiều người tốt thì cứ cho có nhiều người tốt đi, bà muốn tìm Chu Minh Ngâm  mượn tiền là chuyện của bà nhưng bà phải cầm mười vạn trở về trước, mười vạn này là tôi chuyển vào tài khoản của em ấy. Tiền này là của tôi, tôi chuyển tiền để chữa bệnh cho em ấy, bà tự dùng tiền của tôi, mẹ à, bà không nên ép tôi báo cảnh sát.”

Ban đầu nguyên chủ chuyển tiền vào tài khoản của Vệ  Thụy, là tiền tiết kiệm được trước khi kết hôn để dành cho em trai, sau này tránh cho Chu Minh Ngâm  biết mình có tiền nhưng lại không dùng làm đồ cưới sẽ kín đáo phê bình cô, điều gì cũng cân nhắc nhưng lại không ngờ mẹ Vệ  sẽ đụng đến số tiền đó, trước đây mẹ Vệ chỉ dùng một ít tiền giúp người khác, để bản thân trải qua khó khăn. Bà không có cơ hội động đến số tiền lớn,  Vệ Bách Hợp không thể làm gì,  cô nói cũng đã nói, mắng cũng đã mắng, mỗi lần mẹ Vệ  sẽ nhận sai nhưng lại không thay đổi, sử dụng một khoản tiền lớn như vậy. Hơn nữa còn là quyên cho người mới gặp, Vệ  Bách Hợp cho là mẹ Vệ sẽ có chừng mực nhưng không nghĩ đến mà không hề có chút chừng mực nào cả.

Tình huống trong nội dung kịch cũng xảy ra nhưng là sau khi Vệ  Bách Hợp và Chu Minh Ngâm kết hôn hơn một năm, cô ấy chịu đựng không được cãi nhau với Chu Viện Viện, sau đó rời khỏi nhà họ Chu, xảy ra chuyện mẹ Vệ  gây phiền phức, Vệ  Thụy  bị bệnh nằm viện không có tiền, bởi vì kém dương sai, bây giờ vẫn chưa đến lúc nhưng chuyện lại xảy ra trước.

Thậm chí Vệ  Bách Hợp cũng không biết mẹ Vệ  quyên góp khoản tiền này, có lẽ chuyện xảy ra sau một năm, hồi đó mẹ Vệ nói không có tiền, có lẽ nguyên chủ nghĩ số tiền này dùng cho em trai nên không hỏi rõ.  Chẳng qua là lúc này chuyện xảy ra trước, chuyện mẹ quyên tiền giấy không gói được lửa bị lộ ra, lần này Bách Hợp sẽ không giống nguyên chủ gọi điện thoại cho Chu Minh Ngâm để mượn tiền, cô chỉ  lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Vệ, thấy bà  trong lòng hoảng hốt, mới đẩy cửa vào phòng bệnh.

Mẹ Vệ  bên ngoài bụm mặt khóc, bắt đầu còn có thể nghe được tiếng khóc, dần dần liền ngừng lại, tiếng bước chân vang lên, bên ngoài có lẽ là mẹ Vệ đã rời đi.

Bách Hợp không để ý đến bà, chuyện tiền nằm viện lần này của Vệ Thụy nhất định phải do mẹ Vệ   nghĩ cách, Vệ Thụy vừa mới hạ sốt lại bắt đầu sốt cao, người cậu nóng đến kinh người, bên ngoài mẹ Vệ  gọi điện mượn tiền khắp nơi, từ ban đầu bà không nghĩ sẽ lấy tiền đã quyên về, vì những thầy chùa kia nói dùng tiền để giúp người, bà mượn điện thoại cho hàng xóm, những người trước kia nhờ bà giúp đỡ nghe bà muốn mượn tiền, đều rối tít cúp điện thoại.

Những người này bình thường được bà giúp đỡ, nhưng ở thời điểm này không có một người đồng ý giúp đỡ bà, mẹ Vệ  vừa thất vọng vừa tuyệt vọng, người bên bệnh viện đã hối thúc bà đóng tiền mấy lần để làm thủ tục nhập viện, những chuyện này trước kia là Vệ  Bách Hợp làm, lần đầu tiên rơi trên đầu bà, mẹ Vệ   bị thúc giục đến mất hết hồn vía, không nhịn được lại bắt đầu khóc.

Mãi đến khi  điện thoại di động Bách Hợp vang lên mà mẹ Vệ vẫn chưa trở lại, hiện tại đã đến chín giờ tối, là Chu Minh Ngâm gọi tới, hắn mở miệng câu nói đầu tiên là:

“Vệ  Thụy bị bệnh nằm viện, sao em không nói với anh?” Chuyện này Bách Hợp chưa nói cho hắn biết, làm sao hắn biết, dĩ nhiên không cần đoán cũng biết.

Bách Hợp nói với mẹ Vệ, bà đừng tìm Chu Minh Ngâm mượn tiền, xem ra đến cuối cùng bà vẫn không nghe mình. Bách Hợp thở dài, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo: “Nó là em trai của tôi, nằm viện là của chuyện của tôi, sao tôi phải nói cho anh?”

“Được rồi, đừng tức giận, anh biết ngày hôm qua không ở cùng em là lỗi của anh, anh đã chuyển mười vạn vào thẻ của mẹ em, ngoan, ngày mai anh sẽ đến thăm tiểu Thụy, em kết hôn với anh thì cậu ấy cũng là em trai của anh…” Bách Hợp  nghe được lời này của Chu Minh Ngâm, trong lòng có một ngọn lửa dâng lên, trong nội dung kịch chắc chắn mẹ Vệ  cũng đi tìm  Chu Minh Ngâm mượn tiền, nếu không Chu Minh Ngâm sẽ không dễ dàng gài bẫy mẹ Vệ  như vậy nhưng chuyện này nguyên chủ không biết, có thể thấy được mẹ Vệ  tìm Chu Minh Ngâm mượn không biết bao nhiêu tiền, chẳng trách từ trước tới nay Chu Viện Viện  đều coi thường Vệ  Bách Hợp, bởi vì cô gả cho Chu Minh Ngâm vì tiền của hắn, sau khi kết hôn cha mẹ Chu nhìn Vệ  Bách Hợp không vừa mắt.

” tôi không cần Tiền của anh, nếu như anh muốn chuyển tiền tới thì người nào tìm anh mượn tiền thì anh tìm người đó, không liên quan đến tôi.” Cô nói xong, không đợi Chu Minh Ngâm mở miệng đã cúp điện thoại luôn.

Vào lúc này mẹ Vệ chóp mũi đỏ bừng đẩy cửa tiến vào, trên mặt còn vẻ mừng rỡ khó che dấu, khi nhìn thấy Bách Hợp  thì trong mắt bà có sự chột dạ: “Tiền có rồi, mẹ đã làm xong thủ tục nhập viện rồi.”

Bách Hợp lạnh lùng nhìn bà  chằm chằm, mẹ Vệ bị nhìn đến lo lắng, nhỏ giọng hỏi:

“Sao vậy?”

” Tiền của Chu Minh Ngâm dễ cầm như vậy? Bà có suy nghĩ sau khi lấy tiền thì người nhà họ Chu sẽ nghĩ tôi như thế nào?” Bách Hợp thốt ra lời này, trong lòng có một sự chua xót vô hình dâng lên, đây là cảm giác thuộc về chủ cũ, Vệ  Bách Hợp vẫn cho là hôn nhân của mình thất bại liên quan đến Chu Viện Viện, liên quan đến Chu Minh Ngâm thiên vị em gái của hắn nhưng bây giờ nhìn lại, thật ra còn liên quan đến mẹ của cô, Bách Hợp đè sự oán hận và đau khổ xuống, mẹ Vệ nghe cô  nói như vậy, liền khóc

“Mẹ, mẹ còn cách nào khác, tiểu Thụy  cần tiền, chỉ lần này mà thôi, sau này sẽ không tìm Minh Ngâm mượn tiền, con đừng giận mẹ.”

Mẹ Vệ  không ngờ Bách Hợp  biết chuyện bà  tìm Chu Minh Ngâm  mượn tiền, bà không muốn nói, không nghĩ rằng Bách Hợp đã biết, trong lòng hốt hoảng, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Bách Hợp, cảm thấy oan ức, bà thật sự không mượn được tiền, vì tính mạng của con trai mới tìm Chu Minh Ngâm, trước đây Vệ  Bách Hợp  quan tâm Vệ  Thụy  như vậy, không nghĩ tới lần này cô  lại không quan tâm đến tính mạng của Vệ  Thụy  , mình mượn tiền để chữa bệnh cho Vệ Thụy  mà cô cũng không vui.

Nhìn bộ dáng này của mẹ Vệ, Bách Hợp không muốn để ý đến bà. Bệnh viện sau khi nhận được tiền, thời gian trôi qua bệnh tình  Vệ  Thụy  dần dần ổn định, cậu sốt quá cao, nếu là người bình thường, sợ rằng đầu óc sẽ bị ảnh hưởng nhưng Vệ  Thụy  không phải là người bình thường, cậu đã có chướng ngại trí lực, vì vậy đối với người khác mà nói sốt cao có hậu quả nghiêm trọng nhưng đối với cậu mà nói thì không có gì khác nhau, chẳng qua trải qua lần này, cơ thể cậu càng yếu hơn, lúc khóc giống như con mèo nhỏ vậy, Bách Hợp ở bệnh viện trông nom mấy ngày, người gầy đi rất nhiều, dặn dò ba người làm chăm sóc tốt cho Vệ  Thụy , cô  mới trở về chỗ mình thuê.

Mấy ngày nay Bách Hợp  thật sự rất mệt, trở lại nơi ở của mình chỉ đổi một cái ra trải giường, liền ngủ cả ngày, nghỉ ngơi tốt rồi, cô báo án với cảnh sát.

Ngày đó Vệ  Bách Hợp chuyển vào tài khoản của Vệ  Thụy  mười vạn, mặc dù bản thân Vệ  Thụy   không thể tự mình lo liệu vấn đề, mẹ Vệ  có quyền giám hộ cho nên mới dễ dàng chuyển tiền dưới danh nghĩa của cậu, trước kia Vệ  Bách Hợp cho là mẹ Vệ   là mẹ ruột của Vệ  Thụy, bà ta không phải là không có lòng thương người nên tin tưởng  mẹ Vệ  sẽ chăm sóc tốt Vệ  Thụy nhưng  Bách Hợp thấy  xem ra mẹ Vệ  không thể chăm sóc cho bất kì người nào, nói khó nghe là ngay cả cuộc sống của mình bà cũng không thể lo liệu được, cả đời phải dựa vào người khác nuôi, như dây leo quấn lấy người khác, bà không thể chăm sóc Vệ  Thụy, vì vậy Bách Hợp  trừ báo án thầy chùa lừa mẹ Vệ  quyên tiền, còn đề nghị pháp luật chuyển quyền giám hộ Vệ  Thụy  đến danh nghĩa của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui