Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: GlassP1314

Beta: Sakura

Nhiệt độ trên núi thấp hơn ở dưới núi, dưới ánh mặt trời buổi chiều mấy người già đang ngồi phơi nắng ở trong sân, vài người điều dưỡng uể oải ngồi ở hành lang, mà lúc này mẹ Vệ  búi tóc lên đang ngồi trước bàn viết viết gì đó, có người phơi mệt mỏi, trực tiếp gọi: “Tú Huệ, lạnh rồi, lấy giùm tôi chiếc áo.”

Mẹ Vệ  nghe như thế, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, vội vàng đáp lại, đứng lên đi, mấy người điều dưỡng ngồi yên không nhúc nhích, ở trong xe Bách Hợp nhìn thấy một màn này, trong lòng có một sự giận dữ dâng lên, cô đưa tay nhấn còi xe, âm thanh‘ Tin tin’ vang lên,, đánh thức mấy người bên trong, nhân viên an ninh ở cửa đang ngủ gật vội vàng mở cửa, Bách Hợp lái xe vào, mẹ Vệ  thấy Bách Hợp tới, giật mình:

“Hai ngày trước mới đến, hôm nay sao lại tới?”

“Tôi cũng không muốn tới nhưng mà tôi đưa tiền cho viện dưỡng lão để bọn họ chăm sóc bà, không biết khi nào thì bà bắt đầu hầu hạ người khác.” Bách Hợp mặt lạnh hỏi mẹ Vệ  một câu, người già vừa sai bảo mẹ Vệ  lấy áo nghe như thế, trên mặt lúng túng, vội vàng quay đầu đi, mấy người điều dưỡng vội vã chạy ra, mẹ Vệ  vặn hai tay: “  Chỉ là chút chuyện nhỏ, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau thì giúp, con tính toán như vậy, sau này lúc khó khăn sẽ có ai giúp con?”

Lúc bà dạy dỗ người khác vẫn là dáng vẻ giọng nhỏ không có sức thuyết phục, Bách Hợp từ trên xe bước xuống: “Người gây khó khăn cho tôi là bà, bà làm chuyện tốt nhiều như vậy nhưng  khi bà gặp khó khăn ai giúp bà? Ban đầu bà ôm Tiểu Thụy đi khắp nơi giúp người khác, lúc bà sinh con vào bệnh viện không có tiền, người bà từng giúp đã giúp đỡ bà sao? Lúc bà muốn chết muốn sống nằm ở bệnh viện. Không phải là những người bà từng giúp đỡ thay bà trả tiền mà là con gái của bà quỳ dưới đất cầu xin bác sĩ mổ cho bà! Nếu như không phải là bà phải làm người tốt gì đó thì Tiểu Thụy sẽ không phải chịu bộ dạng như bây giờ, nếu như không phải là bà phải làm người tốt gì đó thì cha cũng sẽ không vì kiếm  tiền chữa bệnh cho Tiểu Thụy mà chết, thậm chí khoản tiền bồi thường cho cha cũng bị bà tiêu không còn một đồng, bà có nghĩ tới hay không, bà có một người con gái và con trai của bà cũng cần tiền chữa bệnh?”

Những lời này ở trong lòng Vệ  Bách Hợp đã lâu, trước kia cô tức giận với mẹ Vệ  vô số lần nhưng những lời này cô vẫn chịu đựng chưa từng nói, hiện tại việc làm của mẹ Vệ  ngày càng trầm trọng, từ lúc ban đầu là dùng vài vạn, sau là mười vạn, bây giờ năm triệu hơn ngàn vạn bà cũng dám mở miệng mượn  Chu Minh Ngâm, chuyện hôm nay giống như đã chạm đến mức chịu đựng của nguyên chủ. Tuy bây giờ Bách Hợp vẫn nhẫn nhịn nhưng lúc nói chuyện vẫn mang theo sự giận dữ.

Mẹ Vệ không nghĩ tới cô sẽ tức giận như vậy, liền sợ đến ngây người, hai mắt đều đỏ lên, tay chân bà luống cuống nhìn Bách Hợp, cắn môi, sợ hãi bất an nhìn xung quanh:

“Chỉ nói con một câu. Con không thích nghe, sau này mẹ không nói là được, con tức giận như vậy làm gì?”

Đến bây giờ bà vẫn tưởng rằng Bách Hợp tức giận vì câu nói sau này không có ai giúp đỡ,  căn bản không đem chuyện Chu Minh Ngâm để ở trong lòng, Bách Hợp đè xuống  suy nghĩ kéo mẹ Vệ  tới góc đánh một trận, lạnh lùng nhìn bà:

“Tiền của Chu Minh Ngâm là chuyện gì?”

“Cái gì, cái gì tiền gì?” Mẹ Vệ  nghe được câu hỏi của Bách Hợp, lập tức hoảng hốt,, bà lắp ba lắp bắp hỏi lại một câu, căng thẳng đến đôi mắt cũng run lên. Đôi tay cọ xát trên mấy cái nuốt vài ngụm nước miếng.

“Bà đừng giả bộ với tôi, hôm nay anh ta tìm tôi nói bà tìm anh ta mượn năm triệu, bản lĩnh của bà thật là lớn. Muốn mở viện dưỡng lão, còn không cần trả tiền chăm sóc. Bây giờ anh ta yêu cầu bà trả tiền lại, tôi nghĩ nơi này bà đã mua lại? Bà còn cầm thứ gì nữa?”  Bách Hợp hỏi mẹ Vệ  một câu, người ở xung quanh nghe chuyện hai mẹ con tranh chấp, rất sợ bị liên lụy, dần dần tránh xa, mấy người già và điều dưỡng nghe được những điều này, sợ Bách Hợp quy tội đến trên đầu bọn họ, đâu dám khuyên giải, ban đầu mẹ Vệ  muốn mua chỗ này, tất cả mọi người đều cỗ vũ cho bà, mẹ Vệ  đến vài ngày, mọi người đã tìm hiểu tính cách của bà, các bác sĩ, điều dưỡng ước gì bà xây dựng nơi này lớn hơn, theo như tính cách làm người tốt của mẹ Vệ, đến lúc đó không chừng tiền lương tăng lên không nói mà đãi ngộ của bọn họ cũng cao hơn.

Về phần mấy người già, càng mới thì càng tốt, bọn họ có thể tiết kiệm tiền, từ nay về sau ở nơi này vừa ăn tốt, vừa ở tốt, không cần tốn tiền, dư tiền có thể giữ lại cho con cháu hoặc thêm vào chi phí ăn ở, sinh hoạt tốt hơn hiện tại, bọn họ cho rằng mẹ Vệ  có thể làm chuyện này, mọi người đều ước mơ một ngày kia, không nghĩ tới hôm nay Bách Hợp tìm đến trên núi, mọi người nhìn nhau, mặc dù muốn nghe nhiều chuyện hơn nhưng lại sợ phiền phức, người vừa nãy sai bảo mẹ Vệ  lúc này xách cái ghế của mình về phòng, mấy điều dưỡng đang ngồi không giống như có chuyện làm bận rộn, trong sân mới một lát chỉ còn mẹ Vệ  và Bách Hợp, những người khác điều tránh né sạch.

“… Minh Ngâm đã đồng ý với mẹ, không nói cho con biết, sao cậu ấy lại không giữ lời hứa?”  Ban đầu mẹ Vệ  không muốn thừa nhận nhưng nghe Bách Hợp nói ra chuyện năm triệu, chuyện mở viện dưỡng lão miễn phí tiền chăm sóc cũng biết, thì không thể phủ nhận được. Bà không muốn để cho Bách Hợp biết trước, là biết theo tính cách cô sẽ không đồng ý nhưng bây giờ đã mua, cũng đã khai công, trong lòng mẹ Vệ  cảm thấy dù Bách Hợp phản đối cũng không làm gì được, bà suy nghĩ rất đơn giản, thay vì nói dối, bây giờ không  bằng nói thẳng với con gái, không chừng sau khi nghe chuyện Bách Hợp sẽ phát hiện đây là một kế hoạch tốt cho đất nước tốt cho nhân dân, có thể ủng hộ bà

Chỉ là đối với việc Chu Minh Ngâm đồng ý giữ bí mật, cuối cùng lại nói chuyện này cho Bách Hợp, mẹ Vệ  không nhịn được oán trách một câu, ngay sau đó nở nụ cười: “Chuyện này là một chuyện tốt, mẹ muốn cho con một bất ngờ…”

Bà đem lý tưởng trong lòng cùng việc mình muốn theo đuổi nói hết cho Bách Hợp, bao gồm cái gì đầu tiên là thu nhận những người bị bỏ rơi trên thế giới,  sau này muốn thu giữ những động vật nhỏ, những lời này Chu Minh Ngâm không muốn nghe, Bách Hợp cũng không muốn tiếp, cô gật đầu một cái: “Ý tưởng của bà rất tốt.”

“Con cũng cảm thấy tốt sao?” Mẹ Vệ  cho là Bách Hợp sẽ mắng bà một trận, giống như Vệ  Bách Hợp trước đây, mắng xong sẽ nghĩ cách giúp bà, bà đã chẩn bị xong rồi nếu bị Bách Hợp mắng một trận, sau khi mắng xong thì chuyện khó khăn chỉ có một người làm sẽ trở thành hai người cùng làm, dễ dàng hơn nhiều,  Mẹ Vệ  không nghĩ Bách Hợp không  mắng bà không nói mà còn khen bà, ánh mắt bà liền sáng lên, đôi mắt kia có thể nhìn ra sự ngây thơ mơ mộng của thiếu nữ, vừa mới được rửa bằng nước mắt, trong sáng sạch sẽ như bầu trời sau cơn mưa: “Như vậy thì tốt rồi, Minh Ngâm nói con cũng kinh doanh, bây giờ tiền không đủ, cậu ấy nói…”

“Tôi có một điều bất ngờ  phải nói cho bà, chuyện của bà thì tôi không quam tâm được, Chu Minh Ngâm tìm bà đòi tiền, mẹ thân mến, bây giờ mặc dù tuổi bà không nhỏ, nhưng bộ dáng coi như thướt tha.”  Bách Hợp lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, mẹ Vệ  nghe được lời này từ Bách Hợp, trên mặt thoáng qua mấy phần ngượng ngùng, đang muốn mở miệng, Bách Hợp mở máy tính trên điện thoại di động ra: “Bà không có một nghề chuyên ngiệp, ra sức chịu khổ bà không làm được, chuyện phức tạp bà làm không tới, rửa chén nấu cơm thì được nhưng công việc như vậy nhiều nhất một  tháng kiếm được ba ngàn, nếu muốn trả hết năm triệu, bà cần làm 170 năm. Chu Minh Ngâm sẽ không chờ bà lâu như vậy, mà đường tắt duy nhất là bán da thịt, phụ nữ có tuổi giống như bà, một lần một trăm, một ngày tiếp khách ba mươi lần, có ba ngàn đồng, một cái tháng có thể kiếm được mười vạn, cộng thêm tiền lãi bà phải làm sáu bảy năm.”

Trên mặt mẹ Vệ  mang theo vui vẻ, theo nghe được những lời này của Bách Hợp, dần dần tiêu tan, bà không dám tin nhìn Bách Hợp, giống như không hiểu Bách Hợp vừa mới nói cái gì vậy.

“Mà điều kiện đầu tiên là Chu Minh Ngâm đồng ý cho bà thời gian nhiều năm như vậy, nhưng hắn đương nhiên không muốn, cho nên bà sẽ phải ở tù cả cuộc đời còn lại, tôi sẽ định kỳ đến thăm bà” Bách Hợp nói xong, lạnh lùng nhìn mẹ Vệ  rồi xoay người lên xe, khởi động xe chuẩn bị rời đi.

“Chờ…. Chờ một tí…” Mẹ Vệ  nghe được âm thanh  xe khởi động, lúc này mới giống là hồi hồn lại, môi bà run rẩy, theo bản năng đưa tay chặn đầu xe, trong mắt lộ ra sự nhục nhã và tức giận: “Cô, cô phải xin lỗi tôi! Tôi là mẹ cô mà cô dám nói, dám nói để tôi đi làm…” Mẹ Vệ  nói đến đây, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, khóc một dáng vẻ làm người khác thương xót, trước kia Vệ  Bách Hợp không nhìn ra được bộ dáng này của bà, dù sao cũng là hai mẹ con ruột thịt, huyết mạch tương liên, dù là Vệ  Bách Hợp hận bà chọc giận cô nhưng bà vẫn là mẹ ruột của cô, là cô không thể bỏ được người thân, vì vậy rõ ràng có khi hận bà đến thấu xuong nhưng không nhìn được vẻ đáng thương của bà.

Nhưng Bách Hợp khác, cô chỉ nhập vào cơ thể của  Vệ  Bách Hợp mà thôi, sâu trong lòng không có một chút tình cảm với mẹ Vệ, mẹ Vệ  có khóc thảm thương đi nữa cũng không thể làm cô dịu xuống, cô chỉ nhìn mẹ Vệ: “ Tôi nói sai gì sao? Sao phải xin lỗi?”

” Cô, lúc cô nói những lời đó, có nghĩ đến cha của cô hay không…” Mẹ Vệ  giận đến cả người run run, cả đời này tính tình của bà rất tốt, hâu như không có thời điểm nào tức giận như vậy nhưng lần này Mẹ Vệ  cảm thấy mình  thật sự bị con gái làm tức giận, lần này mua viện dưỡng lão bà biết Bách Hợp sẽ không vui nhưng bà thật sự  không nghĩ đến con gái của mình biết được mình làm chuyện tốt,  không ủng hộ bà thì thôi lại nguyền rủa để bà đi làm loại công việc như vậy.

“Tôi không hy vọng xa vời cô sẽ ủng hộ tôi, nhưng không nghĩ tới cô sẽ nói tôi như vậy, tôi quá thất vọng! Tôi sẽ không tha thứ cho cô, cha của cô sẽ càng không tha thứ cho cô, cô không có tư cách gọi ông ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui