Bia Đỡ Đạn Phản Công

Bách Hợp nhìn khuôn mặt của  mẹ Vệ qua cửa sổ xe, nở nụ cười: “Rốt cuộc là ai thất vọng với ai?  Bà một lần hai lần gây ra chuyện như vậy, người mà cha không tha thứ là bà, người ông ấy ghét nhất là bà! Là bà làm hại nhà họ Vệ tuyệt hậu, là bà hại con trai của  ông ấy trở  thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như hôm nay, là bà, là bà đem tiền cứu mạng Vệ  Thụy đi quyên  góp, là bà không có gánh được trách nhiệm của một người mẹ, thậm chí bà không chăm sóc con trai của ông ấy mà đi chăm sóc cho con của ngươi khác, suýt nữa lạc mất Vệ  Thụy, làm tính mạng em ấy nguy hiểm, bà có tư cách gì nói chữ thất vọng với tôi? Chu Minh Ngâm là người làm ăn, tôi nhắc nhở bà một lần cuối, Chu Minh Ngâm là người làm ăn, bà không trả được tiền thì chuyện  lột da của bà đi bán anh ta cũng làm được! Đừng nghĩ là tôi  sẽ giúp bà, tôi sẽ không giúp chút gì cả, bà  mang theo sự tốt bụng của bà xuống địa ngục gặp quỷ đi!”

Nói xong lời này, Bách Hợp không nhìn khuôn mặt bị đả kích của mẹ Vệ, trực tiếp khởi động xe lui ra sau, đánh tay lái chạy về phía chân núi.

Chờ cô đi, mẹ Vệ mới bụm mặt khóc, bà không sai, cha Vệ sẽ không lừa gạt bà, sau khi giúp đỡ người khác trong lòng bà cảm thấy vui vẻ, ngay từ đầu cha Vệ đã biết bà là người như thế nào, trước giờ ông ấy đều nói yêu nhất sự lương thiện tốt bụng của bà, không thể nào trách bà như Bách Hợp nói, hơn nữa  Chu Minh Ngâm sao có thể lột da bà? Người con rể này từ sau khi kết hôn mặc dù mẹ Vệ chưa thấy mấy lần, nhưng cậu ta là người lịch sự lễ độ, đối với mình cầu gì được đó, vốn là mẹ Vệ còn lo cậu ta là người có tiền, sẽ coi thường người nghèo như mình nhưng cậu ta không có, lúc nghe mình cần tiền. Không chút do dự lập tức đồng ý cho bà mượn tiền, cho dù là ban đầu Vệ  Thụy nằm viện cần tiền hay là sau khi  mình vào viện dưỡng lão thấy tình trạng sinh hoạt của những người mà sinh lòng thương hại, muốn xây dựng một viện dưỡng lão. Cậu ta cũng  đặc biệt ủng hộ mình, sao cậu ta sẽ đòi tiền lại?

Trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt. Mẹ Vệ lau nước mắt, nghĩ đến bóng dáng con gái vừa  rời đi, theo bản năng đem lời nói của cô ném đến sau ót. Tuy không vui với lời bà đi làm công việc kia kiếm tiền của  Bách Hợp nhưng tính cách của mẹ Vệ không giận được thời gian bao lâu, nhớ tới trong viện dưỡng lão có nhiều việc cần mình đi làm, vừa nãy bà đang làm một bản kế hoạch, đây là nhiệm vụ Chu Minh Ngâm giao cho bà, nói nếu như bà có thể làm một bản kế hoạch thì sẽ đưa số tiền còn lại cho bà, mẹ Vệ không khóc nữa, bà lau nước mắt, ngồi lại vào bàn trong sân, sau một thời gian ngắn trong sân viện dưỡng lão trở lại yên tĩnh như ban đầu.

Sau khi từ trên núi xuống sắc mặt Bách Hợp u ám, sau khi các giá trị thuộc tính tăng lên thì cô rất ít nữa bị tâm tình của nhân vật trong  nội dung kịch ảnh hưởng, hơn nữa bởi vì số lần tiến vào nhiệm vụ tăng lên nhiều bây giờ cô đã  bình tĩnh gần như lạnh lùng. Trong nhiệm vụ dạng người nào không có? Gặp nhiều hơn, dĩ nhiên là dễ bình tĩnh nhưng  người giống như mẹ Vệ, dù Bách Hợp có bình tĩnh đến đâu thì cũng không khỏi cảm thấy buồn bực, khi cô lái xe đến dưới lầu nhà trọ mình thuê, lái xe vào nhà để xe,  không đi xuống xemà ngồi trên xe bắt đầu tính toán, không thể giữ lại mẹ Vệ, để bà sống là lấy tính mạng của bà. Theo  tính cách của nguyên chủ thì cô ta sẽ không vui với kết quả như vậy.

Dù là bà có vạn lần sai thì dựa vào điểm bà sinh ra nguyên chủ thì Vệ  Bách Hợp có hận bà bao nhiêu, sẽ vẫn không muốn tính mạng của bà, bây giờ Lý Duyên Tỷ không có ở trong tinh không, nếu là nhiệm vụ thất bại, Bách Hợp không gánh nổi hậu quả đó. Nhưng để mặc cho mẹ Vệ chơi đùa như vậy, đến lúc đó không chỉ bản thân bà bị gán tội. Nói không chừng còn dính đến cô, Bách Hợp không nuông chiều bà giống như nguyên chủ, mẹ Vệ phải bị bắt, lần này Chu Minh Ngâm không đưa bà vào trong tù thì  Bách Hợp cũng phải đưa bà vào!

Mấy ngày tiếp theo, Bách Hợp đầu tiên là cố gắng hết sức sắp xếp tiền bạc trong tay mình, cô chuẩn bị trả hết khoản tiền ngân hàng cho vay, nếu không đến lúc nào đó Chu Minh Ngâm vì ép cô trở về nhà họ Chu sẽ tạo áp lực lên ngân hàng thì ngân hàng sẽ ép cô trả tiền, nói không chừng sự nghiệp mình vừa mới  làm không bao lâu sẽ ngâm nước nóng, may mà Bách Hợp đã sớm đoán được điều  này nên ban đầu mở thẩm mỹ viện cũng không lớn, tiền vay ngân hàng không nhiều, hiện tại muốn lấy tiền ra dù khó khăn nhưng sau mấy ngày chuẩn bị năm mươi vạn mượn ngân hàng đã  trả được tám mươi, chín mươi phần trăm rồi.

Khi Chu Minh Ngâm gọi điện thoại đến, ngay cả điện thoại Bách Hợp cũng không muốn nghe, trực tiếp đưa số hắn vào trong danh sách đen, thực sự Chu Minh Ngâm không hiền lành gì, hắn là người làm ăn, lịch sự lễ độ chỉ là vỏ bảo vệ của hắn mà thôi,  hôm nay Bách Hợp rõ ràng muốn cùng hắn ly hôn, mẹ Vệ bên kia thì đương nhiên hắn không còn lý do gì nhân nhượng cả.

Nhưng hắn vẫn muốn ép Bách Hợp một lần nữa, hắn không tin lần này Bách Hợp quyết đoán như vậy, vì muốn  ly hôn với hắn mà không quan tâm mẹ Vệ và Vệ Thụy, hắn bắt đầu ép mẹ Vệ trả tiền lại.

Ngày đó trên núi khi Bách Hợp cảnh cáo mẹ Vệ, Mẹ Vệ không đặt lời nói của  Bách Hợp ở trong lòng, tiền lấy từ Chu Minh Ngâm cầm quá dễ dàng, bà không tin Chu Minh Ngâm trở mặt nhanh như vậy, lúc nhận được thông báo từ luật sư công ty nhà họ Chu, mẹ Vệ còn tưởng rằng Chu Minh Ngâm đùa giỡn với bà, khi  bà muốn gọi điện thoại cho Chu Minh Ngâm nhưng không có Chu Minh Ngâm ở đó, có người khác nhận điện thoại nói sẽ chuyển lời giúp bà.

Ban đầu mẹ Vệ vẫn nghĩ người đó sau khi chuyển lời cho Chu Minh Ngâm thì cậu ta sẽ gọi điện thoại cho bà nhưng thái độ người đòi nợ ngày càng hung dữ hơn,  Chu Minh Ngâm vẫn không trả lời điện thoại, mẹ Vệ mới hiêu  Chu Minh Ngâm không ý tới bà.

Bà nợ một số tiền lớn: năm triệu! Số tiền này  đã sớm dùng để mua đỉnh núi rồi, bây giờ muốn trả tiền, bà không có tiền, trên người mẹ Vệ năm vạn khối còn không thể lấy ra, bà đi đâu cầm năm triệu để trả? Nhưng người công ty nhà họ Chu hối thúc gấp gáp, toàn án dưới sức ép của nhà họ Chu nhanh chóng tiếp nhận vụ án, đáng thương mẹ Vệ một người phụ nữ bình thường không quyền không thế, quen biết không nhiều người, sao có thể là đối thủ với hồ ly trên thương trường như  Chu Minh Ngâm như vậy? Bà không trả được năm triệu, tòa án đã đóng băng tài sản của bà, đỉnh núi bà mua cũng là một trong tài sản thuộc về bà, tòa án trực tiếp niêm phong lại, sau khi bán đấu giá sẽ trả cho nhà họ Chu.

Mà  người bỏ ra số tiền ít hơn để mua đỉnh núi này  Chu Minh Ngâm! Dùng tiền của mình mua  núi thuộc tài sản của mẹ Vệ, chỉ qua một bước, tiền lại vào trong túi của Chu Minh Ngâm, núi cũng đến tay Chu Minh Ngâm, mẹ Vệ giằng co hơn nửa ngày mà  bản thân vẫn nợ hơn một trăm vạn không nói, núi cũng mất, tâm huyết ban đầu uổng phí không nói, hơn nữa bà còn mang danh lừa đảo, nếu Chu Minh Ngâm kiên quyết kiện bà mà bà không trả được số tiền này, tương lai phải ở trong tù một thời gian!

Thời gian mấy tháng này mẹ Vệ cảm giác như mấy năm, cả cuộc đời bà yếu đuối tốt bụng, lần đầu tiên kiện cáo lên tòa án nên  mỗi ngày bà đều bàng hoàng bất lực, người bên bà trước đây, hôm nay lại không quan tâm đến bà, người viện dưỡng lão hận bà đến tận xương, bởi vì núi này sắp bị phá hủy,nhà họ Chu chuẩn bị xây dựng đỉnh núi này thành khu biệt thự, ngày đó mẹ Vệ có thể dùng giá tiền mấy triệu để mua lại ngọn núi này là do bà lấy lý do muốn mở viện dưỡng lão và có sự trợ giúp của nhà họ Chu nên thủ tục được xử lý nhanh, hơn nữa giá mua cũng rất hời nhưng hôm nay chuyển qua tay người khác, nhà họ Chu thông qua đấu giá mua được mảnh đất này, sau khi xây dựng biệt thự, đến lúc bán đi giá trị đã tăng lên gấp trăm lần, Chu Minh Ngâm làm vụ này không tốn một xu.

Viện dưỡng lão ở trên đỉnh núi, nhà họ Chu muốn xây dựng khu biệt thự thì người trong ngọn núi này phải chuyển đi nơi khác, nhưng người này đã sớm quên ban đầu họ dụ dỗ mẹ Vệ xây dựng một viện dưỡng lão không thu phí, bây giờ bọn họ người người oán hận mẹ Vệ gây ra rắc rối, làm hại bọn họ thấy nghiệp, người tuổi cao phải chọn một viện dưỡng lão khác.

Dưới ánh mắt xem thường của những người đó, trong lòng mẹ Vệ hoảng sợ lo sợ, rõ ràng bà làm việc tốt nhưng đến cuối cùng lại không có ai quan tâm đến bà, lúc người nhà họ Chu đến đo đạc, bà thấy Chu Minh Ngâm ngồi trong xe, người trong viện dưỡng lão đã dọn đi rồi nhưng  mẹ Vệ lại không cam lòng nên vẫn chưa rời đi.

Đến tình cảnh này mà bà vẫn tin tưởng rằng Chu Minh Ngâm không thể nào lừa bà, bà tin chắc chắn chỉ cần mình giữ được những căn phòng ở viện dưỡng lão này thì những người kia một ngày nào đó sẽ cười vui vẻ trở lại.

“Minh Ngâm, Minh Ngâm, chuyện này là thế nào?” Khi xe của Chu Minh Ngâm đến, nghe người của công ty nhà họ Chu đang báo cáo với  Chu Minh Ngâm, nói mẹ Vệ sống chết cũng không chịu rời đi, mẹ Vệ bất ngờ chạy ra, sau khi ra tòa thời gian sau đó mẹ Vệ sống không vui vẻ, trong mắt bà hằn lên tia máu, tóc mất đi sự sáng bóng, bà đứng trước xe của Chu Minh Ngâm xe lo lắng gọi tên Chu Minh Ngâm.

“Gần đây gọi điện thoại cho cậu, cậu không nhận, công ty nhà họ Chu nói tôi nợ tiền, muốn lấy mảnh đất này xây nhà, đây là nơi tôi chuẩn bị xây dựng viện dưỡng lão, Chu Minh Ngâm chuyện này cậu biết mà.”

Bà vừa kêu, vừa vỗ cửa sổ xe Chu Minh Ngâm, cửa sổ kéo xuống, lộ ra gò má lễ độ lịch sự của Chu Minh Ngâm: ” Bà Vệ, tôi biết nhưng khi chúng ta nói chuyện, bà là mẹ vợ của tôi, bây giờ Bách Hợp quyết định ly hôn với tôi, giữa chúng ta còn quan hệ gì nữa? Trên thương trường nói chuyện thương trường, bà cũng biết tôi là người làm ăn, coi như là tôi đồng ý không đòi bà năm triệu này nhưng nhà họ Chu lại không đồng ý mất số tiền này, nếu như bà là mẹ vợ của tôi, Bách Hợp không ly hôn với tôi, như vậy người một nhà tất nhiên không nói chuyện tiền bạc, mảnh đất này tôi sẽ dùng hai tay dâng lên, giao ước ban đầu của tôi với bà sẽ được giữ, nhưng mà nếu Bách Hợp không muốn, như vậy thật xin lỗi.” Hắn nói xong, sắc mặt lạnh nhạt gật đầu với mẹ Vệ, cửa kính được nâng lên từ từ.

Không biết tại sao, Chu Minh Ngâm mang khuôn mặt tươi cười lễ độ nói ra lời nói sặc mùi buôn bán này, mẹ Vệ bỗng nhớ tới lời  Bách Hợp đã nói với bà, Chu Minh Ngâm là một người làm ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui