Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: Suly

Beta: Sakura

“ Em biết anh Tư Phàm không nhúng tay vào chuyện làm ăn của ba anh.” Bách Hợp nói xong, dừng một chút: “ Nhưng anh có thể hỏi thử giúp em không, em không muốn làm tiếp ở bên này, không liên quan đến ngành em học, tiền lương cũng quá thấp, nếu như có cơ hội tốt thì em hy vọng có thể tìm được nơi làm việc tốt hơn, em và Triệu Lâm ở Tân Hải không quen biết ai, duy nhất biết thì chỉ có một mình anh.”

Triệu Lâm nghe cô nói như thế, trong lòng vừa xấu hổ, vừa mong đợi.

Hắn và Chu Tư Phàm trở thành bạn bè tốt ở Tân Hải, dù biết nhà hắn ta có tiền nhưng từ trước đến giờ bản thân chưa từng nhờ hắn việc gì, trước đây vẫn luôn hết lòng hết dạ với hắn, bây giờ Bách Hợp nhờ Chu Tư Phàm giúp đỡ, thật lòng mà nói Triệu Lâm cảm thấy hơi xấu hổ, hắn cảm thấy Bách Hợp nhờ như vậy giồng như không tôn trọng anh em của mình nhưng hiện giờ hoàn cảnh cua hai người khó khăn, nếu như Chu Tư Phàm đồng ý giúp đỡ thay đổi cuộc sống thì hắn sẽ càng biết ơn Chu Tư Phàm, chỉ là Triệu Lâm không tiện mở lời, lúc Bách Hợp nói hắn hơi tức giận, ngại có Chu Tư Phàm nên không nhiều lời, nhưng Bách Hợp đã nói rồi, trong lòng Triệu Lâm hi vọng Chu Tư Phàm đồng ý.

Hai người sau khi tốt nghiệp đến Tân Hải lập nghiệp đã hơn nửa năm rồi nhưng công việc không thuận lợi, Phạm Bách Hợp học nghành kế toán, không biết có phải không phải học ở địa phương hay không có thầy giáo giới thiệu mà cô tìm việc rất khó, bằng tốt nghiệp còn chưa lấy được, một số công ty lớn không tuyển cô, nửa năm trước hơn mười ngày cô không tìm được việc, sau khi dùng hết tiền. Thật sự không còn cách nào khác, mới dựa vào ngoại hình tìm được công việc buôn bán châu báu.

Tuy tạm thời có thu nhập nhưng hai người biết đây không phải là kế hoạch lâu dài, Phạm Bách Hợp muốn sau khi lấy được bằng tốt nghiệp có thể tìm được công việc phù hợp với ngành học, hai người đều mong đợi cuộc sống sẽ dần tốt hơn, bây giờ Bách Hợp mở lời, Chu Tư Phàm lại từ chối khéo léo làm cho Triệu Lâm hơi thất vọng, thấy Bách Hợp chưa bỏ cuộc, hắn lại có vài phần hi vọng.

” Có lẽ là không được. Chuyện làm ăn của ba, anh không nhúng tay vào. Hơn nữa muốn một công việc tốt. Làm gì có chuyện tốt như vậy? Thời đại bây giờ nhà giàu cũng phải làm công từ ban đầu đó.” Chu Tư Phàm cầm đôi đũa, đầu không nâng lên, mắt nhìn xuống đĩa thức ăn trên bàn nhưng trong mắt đầy vẻ cười nhạo chế giễu.

Phạm Bách Hợp là bình hoa ngu ngốc, dáng vẻ ngốc nghếch. Muốn dựa vào nhà hắn để có công việc, hai kẻ ngu ngốc, hắn bỏ xuống thân phận đến gần bọn họ vì Triệu Lâm. Thực sự cho rằng hắn xem họ là bạn bè, không khách sáo với hắn, ngay cả chuyện muốn làm việc ở nhà hắn cũng nói đến, trong lòng Chu Tư Phàm chán ghét, càng cảm thấy phụ nữ phiền phức, ngoài miệng cố gắng nhai, trong lòng buồn nôn.

Lần này hắn không từ chối khéo léo như trước mà thẳng thắn nói mình không làm được, Bách Hợp sớm biết mục đích của hắn, hiểu hắn không muốn cô có quan hệ với chuyện làm ăn của nhà họ Chu, dù sao thì Chu Tư Phàm muốn chơi Triệu Lâm sau đó đá đi, tất nhiên sẽ không để mình có phiền phức sau này, hắn vừa nói xong, vẻ mặt hi vọng của Triệu Lâm lập tức cứng lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, oán giận nhìn Bách Hợp, trong lòng hận Bách Hợp nói chuyện này làm hắn mất hết mặt mũi, vừa hận Chu Tư Phàm không nể mặt mình.

“Tại sao không làm được? Anh Tư Phàm không thể hỏi giúp  được sao? Bây giờ cuộc sống của bọn em hơi khó khăn….”

“Không được, anh thật sự không có cách.” Không đợi Bách Hợp nói xong, Chu Tư Phàm thẳng thắn từ chối, bữa cơm này vốn rất ngon nhưng Bách Hợp quấn không tha làm hắn nhớ đến rất nhiều người vì thân phận của hắn mà quấn lấy, cho rằng có thể bay lên làm phượng hoàng, mấy phụ nữ muốn gả cho con ông cháu cha, Chu Tư Phàm để đũa xuống: “ Công ty của cha anh đã tuyển kế toán rồi, chẳng lẽ cha anh không dùng kế toán tài giỏi mà thuê người không biết gì như em sao? Còn muốn thuê với giá cao? Em Phạm, anh cảm thấy bây giờ em không nên nghĩ làm sao để kiếm nhiều tiền mà là làm việc sao cho tốt, bò còn không học được, em đã muốn chạy?”

Chu Tư Phàm không thích phụ nữ,đối với Bách Hợp là thái độ thấy tình địch.

Trước đây trước mặt Bách Hợp hắn thể hiện hình tượng  hào nhã hào phóng thẳng thắn, là vì hắn có mục đích, khi mới bắt đầu trò chơi còn có kiên nhẫn, phải chờ con mồi cắn câu.

Nhưng bây giờ không giống nhau, hiện tại rõ ràng là Triệu Lâm lạnh nhạt với hắn rất nhiều, hôm nay hắn chủ động gọi điện muốn đến nhà thế mà Triệu Lâm mới miễn cưỡng đồng ý, trò chơi không còn nằm trong sự khống chế đã làm hắn cảm thấy lo lắng rồi, Bách Hợp lại ra sức quấn lấy hắn muốn công việc, thậm chí còn chủ ý với nhà hắn, chuyện này làm Chu Tư Phàm rất chán ghét, giọng nói dần lạnh lùng, chua ngoa, chặn lời Bách Hợp, cười lạnh lùng nhíu lông mày:

“Cho nên anh không thể đồng ý với em, hơn nữa anh đã nói rồi, công ty là của ba anh, anh không nhúng tay vào được!”

Không khí lập tức lúng túng, đôi má Triệu Lâm nóng rát, hắn không ngờ chuyện lại đi đến mức này, trong lòng oán hận Bách Hợp không biết chọn nơi nói chuyện, nói với Chu Tư Phàm sự thật sinh hoạt của hai người khó khăn, đồng thời đối với việc Chu Tư Phàm thẳng thắn cự tuyệt cảm thấy rất mất mát, thực ra hắn rất sợ Chu Tư Phàm nghĩ mình muốn nịnh nọt hắn mới làm bạn với hắn, bây giờ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chu Tư Phàm, trong lòng Triệu Lâm giống như bị mèo cào, khó chịu muốn chết.

” Được rồi! Xong chưa, ăn cơm thì ăn cơm đi, nói chuyện khác làm gì? Không muốn ăn nữa hả?”  Triệu Lâm thẹn quá hóa giận, nhìn không khí kì lạ trong nhà, đập đôi đũa xuống bàn, trừng hai mắt, lạnh lùng quát Bách Hợp.

Bách Hợp ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Lâm, thấy Triệu Lâm chột dạ, Chu Tư Phàm ngồi bên cạnh thấy hai người muốn cãi nhau, trong lòng không khỏi vui mừng, cố ý thở dài

“Được rồi A Lâm, em Phạm cũng không phải cố ý, em ấy mới ra ngoài xã hội không hiểu một số chuyện, về sau nói rõ là được, phụ nữ đều như thế, cậu phải kiên nhẫn một chút, đừng cãi nhau, ăn cơm đi, không lại đói bụng.”

Hắn cố ý biểu hiện ra sự hòa nhã của bản thân, muốn cho Triệu Lâm một bậc thang để xuống.

Rõ ràng từ đầu trở mặt là hắn, bây giờ lại giả bộ làm người tốt. Trong lòng Triệu Lâm thở phào nhẹ nhõm, thực sự hồi nãy hắn bị Bách Hợp nhìn cả người đều nổi da gà, vừa phát giận mới nhớ đến Bách Hợp không giống trước kia, cô sẽ không dung túng tính tình của mình nhưng lúc đó không khí quá lúng túng, hắn tức giận Bách Hợp làm mọi người lúng túng nên nhất thời xúc động nên mới phát giận nhưng đợi đến lúc phát giận xong, bị Bách Hợp nhìn thì đã hối hận, may mắn Chu Tư Phàm hiểu chuyện cho hắn một bậc thang, hắn làm bộ hừ một tiếng, mới cầm đôi đũa:

“Tư Phàm, ăn cơm đi, đừng để ý đến cô ấy, cô ấy đùa với cậu đấy.”

“Ăn cái gì mà ăn?” Bách Hợp lạnh lùng hỏi một câu, đẩy ghế đứng lên: “ Chu Tư Phàm, anh thật sự không giúp tôi chuyện này sao?”

Hiện giờ Triệu Lâm còn đang xấu hổ, nghe Bách Hợp vẫn hỏi Chu Tư Phàm vấn đề đó, người ta đã nói rõ không muốn giúp,cô cứ hỏi người ta mãi, thực sự là ngại má trái chưa đủ đau, muốn góp má phải vào để người ta đánh một bạt tai, Triệu Lâm tức đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt tức giận tái xanh đứng dậy: “ Phải nói mấy lần nữa? Đã nói cô khi ăn cơm đừng nhắc đến chuyện này nữa!Cô không có tiền sao? Cô không có tiền ăn cơm hả? Cô nghèo đến nỗi ngủ gầm cầu hay sao?”

Chu Tư Phàm thấy không khí giữa hai người căng thẳng, trong mắt lộ ra sự hưng phấn, đưa tay kéo Triệu Lâm: “ Được rồi A Lâm, đừng tức giận, nói chuyện tốt hơn,phụ nữ phải từ từ dụ dỗ, phải kiên nhẫn một chút….”

“Chu Tư Phàm, anh bị bệnh phải không?” Bách Hợp nói xong, đưa tay cầm bát đũa, Chu Tư Phàm nghe như vậy, trong mắt hiện lên sự lo lắng,  trong tay hắn còn cầm đôi đũa, Bách Hợp đi lên lấy đôi đũa từ tay hắn, hắn không giữ chặt để Bách Hợp cướp đi, đang cảm thấy xấu hổ thì nhìn thấy Bách Hợp mang đồ ăn về phòng bếp: “ Triệu Lâm, anh cái đồ đê tiện này! Không biết xấu hổ nói anh có tiền,có cơm ăn, tuy anh không ngủ vòm cầu nhưng không khác gì nhiều đâu, tiền thuê nhà còn không đưa đủ còn không biết xấu hổ la hét với tôi, tôi muốn tìm công việc thì thì sao? Không phải là vì nuôi người không có năng lực là anh sao! Ăn uống không cũng không xấu hổ?”

Cô bỗng trở mặt, làm cho Chu Tư Phàm ngây người. Sở trường của hắn là mưu kế, trước khi làm việc vạch kế hoạch rõ ràng, gài bẫy ở từng bước nhưng Bách Hợp bỗng nhiên trở mặt, Chu Tư Phàm cảm giác mông lung, hắn ngơ ngẩn tại chỗ, chén cơm trước mặt mới ăn một nữa, Bách Hợp đi ra từ phòng bếp, bưng chén cơm đó lên ném vào thùng rác:

” Gọi anh một tiếng anh Tư Phàm, anh đúng là làm dáng, còn dạy Triệu Lâm dụ dỗ phụ nữ như thế nào? Tôi muốn mời anh chỉ bảo như thế nào dụ dỗ đàn ông đấy! Dụ dỗ bạn trai của người khác xoay quanh, anh có mục đích gì? Còn nói tôi bò chưa học xong đã muốn chạy, hiện tại tôi muốn dạy cho anh cái gì gọi là cút!”

Bách Hợp nói xong, lấy tay đập bàn, chỉ vào mặt Chu Tư Phàm mắng: “ Đồ không biết xấu hổ, ăn uống  trong nhà của tôi còn dám lý lẽ với tôi? Ba của anh có năng lực như thế, làm ăn như thế, sao lại không dạy anh làm người hả? Anh tính tính toán toán ăn mấy bữa cơm ở nhà tôi hả? Anh là đồ không biết xấu hổ, tiền cơm một đồng cũng không đưa, mở TV, còn mua rượu thịt ngon mời anh đến, không phải là tết thanh minh, anh hưởng thụ cái gì? Hôm nay anh không tìm việc cho tôi thì thôi, trước hết đưa tiền ăn cho tôi, nếu không thời gian tôi nghỉ, mỗi ngày tôi sẽ đến làm loạn ở cửa hàng của ba anh, tìm ba anh đòi tiền! Hừ! Đồ không biết xấu hổ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui