Bia Đỡ Đạn Phản Công

Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

“Hôm nay sao lại về sớm như vậy?” Thịt còn chưa bán xong, hiển nhiên hắn để dành mang về, hắn một hơi uống hết nước rồi xoay người tìm kiếm đồ trong sọt, đống lá bị hắn để loạn thất bát  tao,hắn lấy một bọc đồ được bọc trong lá dâu ra, để ở trong lòng bàn tay cẩn thận từng li từng tí lật ra, bên trong là một cây lược gỗ và một sợi dây đỏ.

Trương Hồng Nghĩa đảo tròng mắt,không dám nhìn Bách Hợp, ngữ khí có chút cứng ngắc, nói:

“Mặc kệ những thứ kia, nhìn tóc ngươi rối tung kìa, mau chải đầu lại đi, dùng cái dây này mà buộc lại, chờ hai ngày nữa ta kiếm được tiền, ngươi thích loại vải gì, ta sẽ mua cho ngươi may y phục.”

Bách Hợp không ngờ hắn sẽ mua đồ cho mình, mặc dù không phải là đồ vật quý trọng gì, nhưng trong tay Trương Hồng Nghĩa cũng không có tiền dư, thịt hôm nay còn chưa bán hết, hiển nhiên hai thứ đồ này là hắn dùng tiền hôm nay kiếm được để mua. Cô sửng sốt một chút, không có đưa tay ra lấy, Trương Hồng Nghĩa giống như thẹn quá hóa giận, nhét đồ vào tay của cô: ” Họ Trương ta mặc dù không có bản lĩnh gì,không thể cho ngươi cuộc sống giống như trước kia, nhưng cũng sẽ không để ngươi phải chịu khổ, hãy cầm đi. Buổi trưa ăn thịt, ta đã mua gà rồi, lát nữa ta sẽ đi giết!” Hắn nói xong, đá cái sọt một phát, ngũ cốc bên trong liền phát ra tiếng lạo xạo.

Trên mặt hắn có chút đắc ý, lại có một tia quẫn bách giấu ở đáy mắt, nhìn thấy Bách Hợp tóc dài chỉ là dùng vải bố buộc lên, hắn muốn giơ tay sờ,nhưng lại không dám.

“Có muốn ta giúp ngươi chải đầu không?” Hắn nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không nhịn được. Hỏi một câu.

Bách Hợp nhìn hắn một cái, hắn lúc này cúi thấp đầu, đầu ngón chân câu trên mặt đất đá, Trương Hồng Nghĩa có thể mua đồ đưa cô, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong kịch tình, nhìn thấy hắn tận lực tỏ ra thiện ý như thế, Bách Hợp cũng không muốn đả kích hắn, dội cho hắn một chậu nước lạnh, hai người bây giờ tạm thời ở chung dưới cùng một mái nhà, nếu có thể chungg sống hòa thuận, sẽ có lợi hơn đối với mình.

Huống chi chỉ là chải đầu buộc tóc cũng không phải cái gì to tát, bởi vậy cô chỉ dừng một lúc, nhìn Trương Hồng Nghĩa giả bộ lơ đãng,nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm cô. Bộ dáng kia rất giống một con thỏ đang cảnh giác. Bách Hợp gật gật đầu thì cả khuôn mặt hắn sáng bừng lên.

Hai người chiều cao lệch nhau rất nhiều, nguyên chủ vóc người xinh xắn lanh lợi, do sau khi gia đạo sa sút thân thể gầy yếu nên thoạt nhìn vóc người cô càng thêm nhỏ nhắn. Vóc người Trương Hồng Nghĩa thì  cao lớn, cao chừng 1m9, Bách Hợp đứng trước mặt hắn, hắn muốn chải đầu cho Bách Hợp thì không cần cô ngồi xổm xuống.

Thấy Bách Hợp gật đầu, Trương Hồng Nghĩa có chút hưng phấn, nói thật, từ hôm ôm tiểu nương tử này về nhà, hắn vẫn chưa chạm vào người cô, lúc cho ăn cơm đút thuốc cho cô, không phải lúc thì hắn ôm lúc thì hắn xách sao? Nhưng lần này không giống, lần này Bách Hợp đồng ý cho hắn chải đầu, Trương Hồng Nghĩa lại cảm thấy có chút khẩn trương làm tay phát run, hắn thầm mắng chính mình hai câu không có tiền đồ.

Trước đây lúc lên núi đốn củi, giết lợn đánh nhau,tim cũng không đập nhanh  như vậy, hai lòng bàn tay hắn mồ hôi đầm đìa, lược cầm trong tay suýt nữa bị hắn bẻ gãy. Hắn vội vàng đổi tay, cánh tay kia chùi vài cái lên áo, mới cẩn thận từng li từng tí vén lên một lọn tóc của Bách Hợp, hắn biểu tình thành kính, giống như đang cầm bảo vật trên tay, nhưng bởi vì khẩn trương, cái lược liền mắc ở trên tóc, thử mấy lần, không biết chuyện gì xảy ra, vậy mà lại không lấy ra được.

Hắn liền dùng sức, Bách Hợp liền bắt đầu kêu đau, thêm vài lần,trong tay hắn thậm chí đứt ra vài sợi tóc dài.

Trương Hồng Nghĩa rất sợ bị Bách Hợp nhìn thấy, vội vàng đem tóc ném ra sau. Tóc cô rất mượt, khác hoàn toàn với mái tóc như rơm rạ của hắn, có điều quá dài, hơn nữa trong khoảng thời gian này Bách Hợp không có lược, chỉ lấy tay vuốt vuốt một chút mà thôi, Trương Hồng Nghĩa trước đây chưa từng chải đầu cho ai, hắn vừa khẩn trương, hắn nghĩ muốn dùng lực rút ra, sức lực kia của hắn mấy sợi tóc làm sao đọ được, hắn cảm thấy mình còn chưa dùng lực,mấy sợi tóc kia liền đứt ra.

“Aaaa, được rồi được rồi, ngươi đừng chải nữa, để ta tự mình làm.” Bách Hợp bị hắn lôi kéo làm đầu đau ê ẩm, muốn giơ tay  lên sờ, lại bị hắn gạt đi, trên tay hắn lúc nặng lúc nhẹ, bắt được tay cô, hắn bắt được không có buông ra, thẳng đến lúc  Bách Hợp bắt đầu giãy giụa, hắn mới như là kịp phản ứng lại, như là đụng phải lửa, cuống quít thả ra:

“Gấp cái gì?” tóc trên lược càng quấn càng chặt, lúc này đã rối như một đống tơ vò,Bách Hợp lại giục hắn, Trương Hồng Nghĩa vừa định gỡ, cô liền kêu đau, hắn liền nói: “Sao nữ nhân lại yếu ớt như vậy, mới mắc có chút  tóc như vậy mà đã kêu đau rồi…” Trong miệng hắn còn đang oán trách, Bách Hợp không nhịn được  nữa nói: “Để ta tự chải, ngươi đừng làm nữa.”

“Một  chút nữa là tốt rồi!” lúc hắn nói chuyện, tay run lên, ‘Xoạt’ một tiếng, một tay hắn đè đầu Bách Hợp,tay còn lại thì dùng sức kéo lược,tóc quấn trên lược theo đó mà đứt ra,quấn một vòng dày ở trên lược.

bên tai Bách Hợp nghe được  tiếng tóc bị thặc đứt, đầu theo quán tính ngửa ra sau, nhưng bởi vì đầu bị hắn đè lại, không thể nhúc nhích, da đầu nóng bừng lên, miệng cô liền phát ra tiếng hút khí lạnh, nhìn đến phần gáy của Bách Hợp bị thiếu một luồng tóc, Trương Hồng Nghĩa thoáng cái liền ngây ngốc. có ngốc hắn cũng biết lần này mình đã gây họa, có chút dại ra, Bách Hợp cố nén đau đớn, giơ tay lên sờ, mặt liền đen lại.

“Là, là ngươi giục ta, ta mới sốt ruột…” Hắn giải thích hai câu, Bách Hợp quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn càng lúc càng chột dạ, “Ta, để ta luyện vài lần nữa, nhất định sẽ không làm đứt tóc ngươi nữa…”

Trên  cái trán đen thui của hắn đều là mồ hôi lạnh, khẩn trương không dám nhìn cô, trong lòng Bách Hợp bừng lên lửa giận, không đợi hắn nói xong, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay đánh hắn, hắn vô ý muốn giơ tay ra đỡ, nhưng tay vừa mới giơ ra, còn chưa chạm  đến tay Bách Hợp, liền đổi hướng chắn trước người mình: “Ai nha đừng nóng giận, đừng đánh, không chạm vào tóc ngươi nữa được chưa.” Hắn không nói còn đỡ, hắn vừa nói, Bách Hợp càng tức, bàn tay hắn giống như thiết chưởng, đánh hắn một cái, chính hắn không có cảm giác gì, trái lại lòng bàn tay của Bách Hợp lại đau rát. Cô đánh hai cái, Trương Hồng Nghĩa đều dùng tay chặn lại, Bách Hợp tức đến mắt nổ đom đóm, hắn còn ở bên cạnh tận tình khuyên bảo:

“Ta xin lỗi ngươi, làm đứt tóc ngươi,không phải là do ta không có kinh  nghiệm sao? Lần tới ta sẽ làm tốt hơn…”

Sống cùng hắn mấy ngày, Bách Hợp hiểu được phần nào tính cách của hắn, tính tình của hắn chưa chắc đã tốt, không phải một người tốt nhưng cũng không phải một người xấu, nhìn thì hung hãn không phân rõ phải trái, nhưng kì thực cũng không phải là lúc nào cũng chỉ biết khinh suất làm càn.

Bách Hợp nghe hắn nói, cũng không nói, nhìn thấy dưới mái hiên để một cái dao, liền chạy lại cầm lên, Trương Hồng Nghĩa còn muốn muốn giải thích, vừathấy cô cầm dao, mí mắt lập tức nhảy lên:

“Để dao xuống đi, miễn cho làm cho mình  bị  thương.”

Nói còn chưa dứt lời, đã thấy Bách Hợp cầm đao hướng hắn xông lại, Trương Hồng Nghĩa vội vàng chạy ra bên ngoài, hắn người cao chân dài, hai ba bước liền chạy đến ngoài cửa, liền giơ tay  đóng cửa lại, ‘Loảng xoảng ‘một tiếng liền đóng lại.

“Mở cửa!” Bách Hợp bị hắn nhốt ở trong viện, lấy chuôi đao gõ gõ cửa. Hắn bên ngoài gắt gao lôi cửa, làm sao  dám mở, nghe nói như thế, cuống quít lắc đầu: “Không mở!”

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, đưa tay sờ sờ gáy mình, nhịn khí nói: “Ta không tin, ngươi có thể ở bên ngoài ngồi cả đời.”

Trương Hồng Nghĩa cũng không chịu thua, nghe cô vừa nói như vậy, vội vã nói: “Ta cũng không tin ngươi có thể thủ cả đời.” Hắn nói xong lời này, lại hình như có chút tức giận, tiếng nói dần dần lớn lên: “Phản rồi! Một tiểu nương tử, dám lấy đao truy ta, bị người thấy, còn đâu là hình tượng của ta nữa? Uổng công ngươi còn là người đọc sách,, dám hung hãn với nam nhân,uổng công ngươi học tam tòng tứ đức!” Hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc Bách Hợp giơ tay đánh hắn, rõ ràng hắn có thể đem người chế phục, nhưng không biết có phải do mình chột dạ vì đã kéo tóc cô, hay vì thấy cô là một nữ nhân, dáng người nhỏ nhắn, vòng eo như dương liễu, chỉ cần hắn dùng một chút lực  là bị gãy, một cái tát của hắn có thể lấy đi nửa cái mạng của cô, lúc giơ lên tay muốn phản kháng, hắn liền dừng lại.

Lúc này ma xui quỷ khiến bị người đuổi tới trên đường, may mà không ai thấy, bằng không nếu là bị người phát hiện mình bị vợ đánh chạy ra khỏi sân, thì đúng là không biết dấu mặt đi đâu.

“Nào có người vợ nào đánh trượng phu của mình? Còn có vương pháp hay không!” hắn đang thao thao bất tuyệt, Bách Hợp cầm chuôi đao gõ hai cái lên  cửa hắn liền không dám nói nữa, một lúc lâu mới nói thầm: “Ta không phải sợ ngươi mới trốn ở ngoài cửa, chỉ là không muốn cùng ngươi chấp nhặt, nếu không ta sớm đã đi uống rượu, đem ngươi khóa trong phòng, ngươi cũng ra không được!”

” Ngươi còn đi uống rượu, trên người ngươi còn có tiền sao.” Bách Hợp da đầu còn đau, nghe thấy Trương Hồng Nghĩa nói nhỏ bên ngoài, nói lại hắn một câu, thấy hắn chết sống kéo cửa không chịu buông ra, khí lực hắn không nhỏ, cửa bị hắn cố hết sức kéo lại, sức của  cô căn bản kéo không ra, cuối cùng cô không kéo nữa,cô dùng dây buộc  chuôi dao lên cửa, để hắn lúc nhìn xuyên qua khe cửa nhìn thấy, liền xoay người đi  vào nhà.

Đem thịt buổi sáng Trương Hồng Nghĩa bán còn thừa đi rửa, cắt thành miếng nhỏ, không biết có phải do hôm qua hắn ăn khoai tây thấy ngon hay  không, mà còn mang theo một ít khoai tây cùng với cành lá khoai tây  trở về, Bách Hợp lấy ra rửa. Cô ở bên này chuẩn bị nhóm lửa làm cơm, Trương Hồng Nghĩa bên ngoài nói nửa ngày cũng không thấy tiếng cô đáp lại, đẩy cửa không có động tĩnh, vừa nhìn qua khe cửa,liền thấy một cái dao lắc lư ở trước mặt, hắn vội vàng rụt đầu lại, nghĩ nghĩ một chút thấy có gì đó không đúng lắm, hắn nhìn qua bờ tường,thấy Bách Hợp đang nhóm lửa làm cơm, đã không còn đứng ở cửa nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui