Sau đó thì sao?
Sau đó…
Học kỳ hai lớp mười hai vừa mới bắt đầu chưa bao lâu, hắn lấy được offer nhập học khoa chính quy Harvard.
Lúc đó, kinh tế trong nước vừa mới phát triển nhanh chóng, du học vẫn chưa nóng đến vậy, Thanh Bắc mới là mục tiêu cuối cùng của mọi người, offer của Harvard khiến toàn trường chấn động… Thậm chí sau đó còn lên báo.
Cô gần như là người cuối cùng biết được, biết từ trong cuộc bàn luận ầm ĩ của các bạn học.
Cô hỏi riêng hắn.
Giữa lông mày thanh tú của hắn là tinh thần phấn chấn, ý chí hăng hái, ánh mắt sáng tựa hằng tinh.
“Tôi sắp đi Mỹ học rồi, cậu…” Hắn do dự một chút: “Cậu ở trong nước đợi tôi là được… Thi một trường học tốt, chờ tôi trở về.”
Cô tin là thật.
Có lẽ bởi vì quá thong dong và đắc ý, trước kỳ thi tốt nghiệp phổ thông hai tháng, hắn nhân lúc phòng học không người, dựa lưng vào bàn cô, cúi đầu đưa tay sờ mặt cô, bị giáo viên quay lại lấy đồ và mấy bạn học bắt gặp.
Trong một tràng tiếng cười ồ và huýt sáo, hắn và cô đều bị gọi vào văn phòng.
Chủ nhiệm lớp là một cô giáo hơn bốn mươi.
Cô ấy nói với Lâm Trí Viễn vài câu rồi bảo hắn đi trước, bảo cô ở lại.
Lúc hắn quay người nhìn cô một cái thật sâu.
Văn phòng chỉ có hai người là cô và giáo viên, cô giáo nhìn cô với ánh mắt đau lòng.
“Lương Bích Hà, cô cũng từng trẻ tuổi, cũng từng thích một người, biết ở tuổi này của các em chính là lúc mới biết yêu.
Nhưng mà em có nghĩ tới không, em sắp phải thi tốt nghiệp phổ thông… Lâm Trí Viễn đã lấy được offer của Harvard, sẽ đi Mỹ ngay lập tức, tương lai đã định… Thế nhưng em được học trường nào vẫn phải là em tự mình thi.”
“Các em có thích nhau đến mấy, ít nhất cũng phải chờ tới khi em thi đại học xong.
Hơn nữa…” Cô chủ nhiệm thở dài một tiếng: “Cậu ấy sắp đi Mỹ rồi, sau này có gặp được người khác hay không, ai biết được? Nếu như các em có thể kiên trì, bảy, tám năm sau tu thành chính quả, cô cũng mừng thay cho các em… Nhưng mà bây giờ không được, ít nhất là mấy tháng này tuyệt đối không được!”
“Em hiểu rõ chưa? Em phải tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình!”
Cô gật đầu.
Cô chủ nhiệm vì tốt cho cô, cô biết.
Chỉ là bọn họ nào phải chỉ mới chớm yêu? Thân thể và tình cảm của bọn họ đã dây dưa ba năm.
Một lần ân ái cuối cùng là đêm thi đại học xong.
Cô không về ký túc xá, dây dưa suốt đêm với hắn ở nhà hắn.
Hắn nói: “Lương Bích Hà, tôi sắp phải đi Mỹ rồi.”
Cô gật đầu.
Hắn cho cô một tấm thẻ: “Bên trong có hai trăm nghìn, cậu cầm đi… Học đại học tiêu.”
Cô kinh ngạc và cảm động nhận lấy, tưởng đó là tình yêu của hắn đối với cô.
Sau này cô mới hiểu được, hóa ra đây là hắn mua đứt ba năm vướng mắc của bọn họ.
Tối liên hoan tốt nghiệp hắn không đến.
Hắn đã khởi hành đi Mỹ trước.
Hắn bảo cô đợi hắn, từng nói hắn sẽ chịu trách nhiệm.
Thế nhưng cuối cùng hắn chưa từng liên lạc với cô.
Trong nhóm vẫn đang nói chuyện sôi nổi, Bích Hà đã đầm đìa nước mắt.
Cô đã từng đợi hắn lâu như vậy, sau khi chờ đến lòng như tro tàn, hắn lại xuất hiện trước mặt cô bằng phương thức này.
Trong hơn mười năm chờ đợi dài dằng dặc, chuyện đời đổi thay, cuối cùng cô cũng nhìn rõ sự ích kỷ và phụ bạc của hắn.
Hắn trở về chẳng phải vì Lương Bích Hà cô, bọn họ đã định sẵn càng ngày càng xa, ngay cả bóng lưng cũng không nhìn thấy.
Nước mắt của cô bây giờ vừa lúc dùng để từ biệt bản thân khi ấy..