Lâm Trí Viễn mở cửa.
Nhà cũ đã rất lâu không có người ở.
Mỗi tuần dì đến quét dọn, thông khí hai lần, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác trống trải.
Hắn đi đến trước sofa, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, nhíu mày.
Lương Bích Hà…
Bọn họ từng có rất nhiều quá khứ, nhưng bây giờ đã cảnh còn người mất.
Hắn đã và đang có cuộc sống mới ở Mỹ, thật sự đi quá xa rồi… Hắn tưởng rằng lần này cô và hắn sẽ gặp lại, gặp nhau mỉm cười giống như với những bạn học khác, bắt tay nói một câu “xin chào”.
Thế nhưng cô không đến.
Là vẫn… vẫn chưa tha thứ cho mình? Trái tim Lâm Trí Viên nhảy lên, day day ấn đường, tức khắc lại nghĩ hắn cũng không nợ cô cái gì.
Có yêu đương, tất nhiên sẽ có chia tay.
Bọn họ chỉ là chia tay.
Lâm Trí Viễn nghĩ thông suốt điểm này, thở dài một hơi.
Hắn đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, rồi lại vào mỗi gian phòng xem một chút.
Lúc trước quả thật trong nhà định bán căn nhà này, nhưng mà bị hắn ngăn cản.
Gia đình bọn họ không thiếu nhà cũng không thiếu tiền.
Căn nhà cũ có hồi ức này cứ giữ lại đi.
Kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc.
Thăm nhà cũ xong, hắn cũng nên về Mỹ tiếp tục cuộc sống của hắn.
Nếu Lương Bích Hà đã không muốn gặp hắn, vậy thì không gặp đi.
***
Ngày thứ ba, Bích Hà đã nhận được đồ kỷ niệm của lớp trưởng mang đến.
Anh ta còn nói: “Tại sao cậu lại không đi? Họ đều nói Lâm Trí Viễn đẹp trai hơn xưa đấy.”
Bích Hà mỉm cười: “Hôm đó mình có việc đột xuất, phiền cậu đưa qua cho mình rồi.”
“Đồ quá giá trị mình để trong nhà cũng không yên tâm, đưa qua cho cậu vẫn tốt hơn.
Vậy mình đi đây, bai bai.”
Bích Hà về đến nhà, mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc di động, một thỏi vàng đóng gói kỹ.
Cô cầm thỏi vàng lên, đằng sau khắc chữ “Kỉ niệm 100 năm thành lập Trường trung học T đồng kỉ niệm 10 năm tốt nghiệp lớp bồi dưỡng 02”, bên dưới là tên của cô “Lương Bích Hà”.
Cô mở hộp điện thoại ra, là iPhone mới nhất, đằng sau cũng khắc chữ giống như vậy.
Cô thở dài một hơi.
Khắc chữ rồi, bán cũng không bán được.
Đồ vật có dính dáng đến Lâm Trí Viễn, chạm vào cô cũng không muốn chạm, bởi vì cảm thấy buồn nôn.
Nhưng hai thứ này quá đắt giá, vứt đi thì đáng tiếc.
Cô đắn đo một phen, lại đặt về như cũ, ném xuống gầm giường khách nằm.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
***
Lâm Trí Viễn nhanh chóng quay về Mỹ.
Bạn gái hiện tại Coco tới đón hắn, gặp mặt cho hắn một cái hôn nóng bỏng.
Hai người hôn ngấu nghiến một hồi ở sân bay trước tiên, về đến phòng lại càng như hạn hán gặp mưa rào.
Hai người anh cởi áo em, em cởi quần anh.
Rất nhanh, vật to lớn của người đàn ông đã cắm vào trong cơ thể người phụ nữ.
Âm thanh thống khổ lại vui sướng của người phụ nữ tràn ngập cả phòng ngủ.
“Alan.” Dư vị qua đi, Coco trần trụi dựa vào ngực hắn: “Lần này quay về lâu như vậy, người ta rất nhớ anh.”
“Nhớ bao nhiêu?” Lâm Trí Viễn nhéo khối đẫy đà của cô ta, lại sờ mó trên người cô ta vài cái, cảm thấy vũ khí lại đang ngoe ngoe rục rịch.
Hắn đè người phụ nữ xuống, bảo cô ta nằm quỳ vững, chuẩn bị làm một kiểu vào sau.
Thế nhưng hắn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, lại cầm tóc cô ta, để cô ta quay đầu lại nhìn mình… Trông thấy đôi mắt tròn kia của cô ta, cuối cùng hắn mới cảm thấy hài lòng.
Lúc đang chuẩn bị “xách thương lên ngựa”, hắn đột nhiên ý thức được đôi mắt tròn trịa đang nhìn mình hiện giờ dường như đã từng gặp ở đâu đó sâu trong ký ức…
Lương Bích Hà.
Năm đó hắn còn nhỏ tuổi, Lương Bích Hà càng nhỏ hơn, vừa mới đến tuổi hoa nở đầu cành, đã bị hắn dùng chút thủ đoạn cưỡng ép ngắt lấy.
Lúc đó hắn cũng mới chỉ là một thiếu niên.
Sau mấy lần nếm thử hoan lạc, hắn đè cô không tình nguyện xuống, bày thành tư thế vào sau.
Cô không vui không muốn quay đầu trừng mắt nhìn hắn… Chính là đôi mắt to tròn này.
Giống nhau như đúc.
Lâm Trí Viễn ngây người..