Lúc Lâm Trí Viễn đến chỗ của David và Sam, cả người mất hồn mất vía như lạc vào cõi tiên, mà thân thể còn hơi run rẩy dường như chịu đả kích to lớn.
“Tiểu Viễn, cậu làm sao thế?” Cặp song sinh tóc đen mắt xanh lo lắng nhìn hắn.
Bọn họ là bạn chí cốt chân chính – Bạn học Harvard.
Kẻ thần kinh luôn có thể liếc mắt nhận ra một kẻ thần kinh khác.
Lần đầu tiên ánh mắt ba bọn họ giao nhau ở giảng đường Harvard thì đã biết mình tìm được đồng loại.
Thông minh, cố chấp, điên cuồng, IQ cực cao, dục vọng phá hoại mạnh.
Khác biệt chính là cặp song sinh không cần che giấu, còn Lâm Trí Viễn khi ở đại lục phải đóng vai một bản thân khác.
Mỹ không giống như Trung Quốc.
Ở Mỹ, những kẻ tâm thần tiềm ẩn như bọn họ có rất nhiều cách phát tiết.
Chơi súng, chơi đàn bà, hút cần sa…
Đến năm thứ hai đại học, bọn họ cảm thấy những thứ này đều không còn thú vị nữa, chia nhau về nhà xin tiền hùn vốn lập một quỹ phòng hộ.
Quả nhiên, đánh cờ với một đám người thông minh nhất thế giới thú vị hơn chơi gái nhiều.
Lâm Trí Viễn cảm giác trí lực nhàn rỗi không chỗ phát huy và dục vọng giết người của mình đều được thỏa mãn trong ván cờ kịch liệt này, ngay cả bệnh tâm lý cũng được ổn định.
Hắn ở Mỹ như cá gặp nước, từ lâu đã quên cuộc sống trước kia, cũng quên Lương Bích Hà.
Nếu không phải Trương Tiếu đột nhiên gọi hắn tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường…
“Cho tôi một ly rượu.” Lâm Trí Viễn tựa vào ghế sofa, giọng nói suy yếu.
Một người trong đó đưa cho hắn một bình Brandy.
Hắn xoay mở nút bình, bắt đầu tu.
Cặp song sinh liếc nhau, cho hắn tràng huýt sáo và vỗ tay nhiệt liệt.
Ngày hôm sau, hắn tỉnh lại từ trên ghế sofa, đầu đau như búa bổ.
Hai cặp mắt lục ghé lại nhìn hắn.
“Alan.” Một người trong đó nói: “Tối hôm qua cậu uống say, cả đêm gọi tên phụ nữ.”
“Không thể nào.” Lâm Trí Viễn xoa trán, phủ nhận.
“Thật đấy.” Một người khác nói: “Tôi bắt chước cho cậu nghe.” Hắn ta lập tức hắng giọng một tiếng, phát ra ba từ đơn tiếng Trung, câu chữ rõ ràng.
Lương Bích Hà.
Hô hấp của Lâm Trí Viễn thoáng ngưng trệ.
Sau đó hắn vùi đầu vào chân, ôm đầu lặng lẽ rơi lệ.
***
Trương Tiếu vừa tan ca chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Lâm Trí Viễn.
“Trí Viễn?” Cậu ta rất lấy làm lạ.
Mặc dù cậu ta là người duy nhất có liên lạc với hắn trong tất cả bạn học, nhưng thực chất bọn họ cũng không liên hệ nhiều.
Giọng nói của Lâm Trí Viễn bên kia dường như rất mệt mỏi: “Trương Tiếu, có thể làm phiền cậu…” Hắn dừng lại một chút, giọng nói chợt khôi phục bình thường, mỉm cười lễ độ: “Có thể phiền cậu tìm giúp tôi số điện thoại của Lương Bích Hà không?”
Trương Tiếu hơi nhíu mày, chậm rãi cười: “Tôi không có phương thức liên lạc với cậu ấy… Có cần tôi hỏi thử giúp cậu những người khác hay không?”
“Vậy làm phiền cậu.” Âm thanh bên kia ôn hòa mà kiên định.
Trương Tiếu cúp điện thoại, kích động đến cả người run lên.
Cậu ta có linh cảm một tin sốt dẻo động trời sắp mở màn từ trong tay mình.
Cuộc sống làm một phú nhị đại của cậu ta cũng rất nhàm chán, cậu ta cũng cần hóng drama, ok? Đặc biệt là drama của một siêu cấp phú nhị đại khác.
Cậu ta biết rất nhiều người có số điện thoại của Lương Bích Hà, ví dụ như lớp trưởng cũ.
Đó là một người hiền lành, lại không lắm miệng.
Nếu như gọi điện thoại hỏi xin lớp trưởng cũ, chắc chắn có thể kín đáo xin được số điện thoại của Lương Bích Hà.
Cho nên cậu ta quả quyết từ bỏ phương án này.
Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Cậu ta cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn ngắn gọn vào trong nhóm cấp ba.
“Ai có phương thức liên lạc với Lương Bích Hà không? Lâm Trí Viễn muốn tìm cậu ấy.”.