Bên kia còn chưa kịp nói gì, Bích Hà đã nói tiếp: “Anh hãy buông tha cho tôi đi.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, tôi đã sống yên ổn, anh lại quay về làm gì?”
“Bích Hà…” Giọng nói bên kia của Lâm Trí Viễn rất trầm: “Trước kia là tôi có lỗi với em.”
“Anh không hề có lỗi với tôi.” Bích Hà cố gắng bình tĩnh: “Chuyện trước kia coi như xong rồi, anh cũng không cần gửi đồ cho tôi nữa, có đưa tôi cũng không cần…”
“Bích Hà.” Lâm Trí Viễn ngắt lời cô, giọng nói rất dịu dàng: “Chúng ta làm hòa được không? Lần này tôi thật sự không đi nữa.
Tôi cam đoan đi đâu cũng mang em theo.”
Bích Hà nghẹn lại.
Sau đó nước mắt cô chảy xuống, cô nghẹn ngào nói: “Lâm Trí Viễn, bây giờ thật sự đã quá muộn rồi.”
Bích Hà cúp điện thoại, đi vào toilet nhìn khuôn mặt mình giàn giụa nước mắt.
Cô muốn bảo mình đừng rơi lệ nữa, thế nhưng nước mắt lại không kìm được lăn xuống.
Cô nhớ lại sự sợ hãi và hoảng hốt sau khi lên đại học chờ mãi không thấy hắn, rồi nghĩ tới sự tuyệt vọng khi nhận ra hắn đã vứt bỏ mình.
Cô đã từng tưởng tượng nếu có một ngày hắn cầu xin cô quay lại, cô phải mắng hắn, trả thù hắn ra sao.
Về sau sau nữa, cô hiểu rằng hắn sẽ không bao giờ trở về.
Vào lúc cô đã dự định phải bước về phía trước, vậy mà hắn lại thật sự xuất hiện, nói với cô hắn trở về rồi.
Đã quá muộn rồi Lâm Trí Viễn.
Cô lau sạch nước mắt mình.
Tình yêu của cô đã hao mòn hết trong sự chờ đợi dài đằng đẵng.
***
Những bó hoa hồng hàng ngày của cô giáo Lương chất đầy văn phòng trường học.
Vừa vào cửa cảm giác như bước vào một vườn hoa hồng.
Bây giờ cả trường đều biết lần đầu tiên cô giáo Lương Bích Hà dạy Ngữ văn lớp 3 có một người theo đuổi điên cuồng… hơn nữa còn rất giàu có.
Dù gì mỗi ngày một bó hoa cũng phải hơn mấy trăm, còn tặng liên tục hơn mười ngày.
Nhưng cô giáo Lương không hề bị lay động.
Vào cuối tuần, Trần Tử Khiêm tới đón cô đến nhà anh ta.
Quê cha mẹ anh ta đều ở một huyện dưới, bản thân anh ta thì mua một căn hộ một người ở gồm ba phòng ngủ, một phòng khách trong thành phố.
Bích Hà đang thăm quan căn phòng, anh ta hỏi cô có thích không.
Cô đỏ mặt.
Buổi trưa, quả nhiên anh ta tự mình xuống bếp, nấu ba món mặn một món canh.
Khẩu vị thanh đạm như con người anh ta vậy.
Cơm nước xong xuôi, Bích Hà chủ động đi rửa bát.
Sau đó, lúc bọn họ ngồi trên ghế salon cùng nhau xem ti vi, Trần Tư Khiêm ôm lấy cô, hôn cô.
Bích Hà không từ chối.
Cô nghĩ, tình cảm của người trưởng thành có lẽ chính là như vậy.
Bọn họ đều không còn nhỏ nữa, phù hợp thì ở bên nhau, nếu không phù hợp cũng không cần lãng phí thời gian của đôi bên.
“Uất kim hương ở Hương Trì gần đây đã nở rộ rồi, đúng lúc anh còn mấy ngày nghỉ phép chưa dùng.
Bao giờ thì em rảnh? Chúng ta cùng đi chơi hai ngày đi.”
Hương Trì ư…
Bích Hà nghĩ, nơi đó nói xa không xa, nói gần không gần.
Vừa đi vừa về chỉ riêng lái xe đã mất bốn, năm tiếng, chắc chắn không về được trong ngày, cho nên phải hai ngày.
Là muốn ở cùng nhau sao?
Trần Tử Khiêm mỉm cười nhìn cô, chờ cô cân nhắc.
“Được.” Cô nghĩ ngợi rồi nói.
Rồi sẽ có một ngày như vậy.
Trước sau cô cũng phải lập gia đình, kiểu gì cũng sẽ có người đàn ông khác.
Con người luôn phải nhìn về phía trước..