Bích Hà


Tay người đàn ông từ từ hướng xuống, vươn vào dưới váy ngủ của cô, sờ lên bắp đùi láng mịn, chậm rãi đi lên dọc theo đùi, vờn quanh giữa hai chân cô.
Đột nhiên, một bàn tay kéo tay anh ta.
Trong bóng tối vang lên âm thanh ấp úng do dự của người phụ nữ: “Trần Tử Khiêm… Chúng ta… Chúng ta… nhanh quá…”
Người đàn ông im lặng trong chốc lát mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao, là anh quá vội vàng, làm em sợ rồi.”
Anh ta rút tay về, xoay người nằm xuống.

Bích Hà thở dài một hơi trong bóng đêm.
Cô biết mình không nên như thế này.

Rõ ràng cô đã đồng ý ra ngoài qua đêm với anh ta.

Chuyện của người trưởng thành chẳng phải chính là như thế sao? Anh ta đã ám chỉ đầy đủ, cho cô đủ thời gian chuẩn bị tinh thần, thế nhưng đến phút chót, cô vẫn rút lui.
Anh ta rất dịu dàng, kỹ thuật rất tốt, rất quan tâm cảm nhận của cô, nhưng thân thể cô vẫn căng thẳng và cự tuyệt.

Cô nghĩ có lẽ bọn họ còn chưa đủ thân quen, thời gian quá ngắn.

Bọn họ mới quen biết hai tháng, chỉ từng ăn cơm mấy lần, hẹn hò mấy lần, trước đó rõ ràng bọn họ vẫn chỉ là người xa lạ.
Trong bóng tối, Bích Hà nằm trên giường không dám cử động, thật lâu sau mới mơ màng ngủ thiếp đi.

***
Dường như chuyện buổi tối hôm trước chỉ là một khúc nhạc dạo không quan trọng gì.

Ngày hôm sau, Trần Tử Khiêm sắc mặt như thường dẫn cô đi hồ Nguyệt Lượng.

Anh ta nắm tay cô cả một đường.

Lúc bọn họ đi đến nơi vắng vẻ không người, anh ta ôm eo cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Cô không trốn tránh nữa, tiếp nhận nụ hôn của anh ta, bản thân cũng nhẹ ôm eo anh ta.
Cô có thể cảm giác được Trần Tử Khiêm đang cố ý gia tăng tiếp xúc thân thể giữa bọn họ, để cho cô từ từ thích ứng với sự đụng chạm của anh ta.

Sự dịu dàng và quan tâm của anh ta khiến cô rất cảm động.

Anh ta là một người đàn ông tốt, sau này cũng sẽ là một người chồng tốt.

Nếu như chồng tương lai của cô đúng là anh ta, vậy thì sớm muộn anh ta cũng phải chạm vào cô.

Cô cũng phải để mình mau chóng quen với anh ta mới được.
Sau khi từ Hương Trì trở về, dường như có một lớp ngăn cách nào trước đó giữa cô và Trần Tử Khiêm bị phá vỡ, tư tưởng và thân thể của hai người đều thân mật hơn rất nhiều.
Vốn là cô ở Giang Nam, anh ta ở Giang Bắc, hai người gặp mặt không thuận tiện.

Trước kia Trần Tử Khiêm đều hẹn gặp cô vào cuối tuần, thường ngày chỉ gọi điện thoại, nhắn tin Wechat.

Sau đó có một ngày anh ta nói trong điện thoại: “Về sau cuộc sống thế này cũng không tiện, đến lúc đó anh bán nhà bên này đi, mua một căn mới bên Nhị Kiều.

Thứ nhất là đổi nhà mới, thứ hai là em đi làm cũng thuận tiện.”
Bích Hà ở bên này “ừ” một tiếng, hé miệng cười.
Hẹn hò cũng trở nên thường xuyên hơn.

Có mấy lần Bích Hà nghỉ dạy sớm, anh ta vẫn chưa tan ca, cô bèn tự đi xe đến Giang Bắc tìm anh ta.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, anh ta lại đưa cô về.


Không phải anh ta không mời cô muộn rồi thì ở nhà anh ta, nhưng Bích Hà nói buổi sáng không kịp đi làm để từ chối khéo.
Quà của Lâm Trí Viễn vẫn luôn chưa từng gián đoạn.

Cô bảo hắn đừng gửi nữa nhưng hắn không thèm quan tâm.
Mười năm nay hắn đã làm gì ở Mỹ, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Song, cô có thể cảm giác được mười năm này bên cạnh hắn chắc chắn chưa bao giờ thiếu phụ nữ.

Thủ đoạn hắn theo đuổi cô thành thạo, vừa nhìn đã biết là một tay già đời.

Bọn họ xa cách quá lâu, đôi bên không còn là người mà đối phương quen thuộc nữa.

Bây giờ cô chỉ hy vọng hứng thú đột nhiên nảy sinh của hắn đối với cô có thể đột ngột biến mất một lần nữa…
Có lẽ là lần họp lớp kia cô vắng mặt dẫn đến sự chú ý của hắn.

Bích Hà nghĩ, nếu thật sự như vậy thì cô hơi hối hận mình đã vắng mặt.

Biết thế vẫn cứ tham gia.

Tự nhiên cô vắng mặt, nhìn kiểu gì cũng giống như còn chưa dứt tình với hắn.
***
Dạo này con trai liên tục về nước, còn ở lại thời gian rất dài, đương nhiên dẫn tới sự để ý của cha mẹ.
“Sao gần đây A Viễn không đi Mỹ nữa?” Bà Lâm cười hỏi.

“Con về với mẹ mà.” Hắn cười.
“Con ấy…” Mặc dù bà Lâm biết hắn đang nịnh mình, nhưng mặt mày vẫn vui mừng rạng rỡ: “Con cũng lớn đầu rồi, bao giờ mẹ và bố con mới được bế cháu trai? Lần trước mẹ đi Mỹ thấy Coco kia…”
“Chia tay rồi.” Hắn nói.
“Sao lại chia tay? Không phải con rất thích cô ấy sao?”
Bà Lâm rất sửng sốt.

Lần trước lúc bà sang Mỹ, từng thấy cô gái này bên cạnh con trai.

Cô gái này ngoan ngoãn săn sóc bà thì không nói, mỗi người phụ nữ bên cạnh con trai đều ngoan ngoãn săn sóc bà, nhưng bà có thể nhìn ra sự si tình và vui vẻ lúc con trai chăm chú nhìn vào mắt cô ta.
Mặc dù là một minh tinh nhỏ, bà không thích cô gái làm nghề này trở thành con dâu, nhưng nếu như con trai kiên quyết, bà cũng không định phản đối.
Từ nhỏ con trai đã ưu tú, độc lập, lý trí, tự chủ.

Năm đó bà và bố hắn bận lập nghiệp, không quan tâm chăm sóc hắn.

Từ cấp ba trở đi đã để hắn sống một mình ở gần trường học gần ba năm, kết quả con trai vẫn thi đỗ Harvard.

Con trai chưa bao giờ khiến họ nhọc lòng, so với những đứa trẻ khiến cha mẹ phải để mắt mỗi ngày còn không biết cố gắng thì ưu tú hơn không biết bao nhiêu lần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận