Bích Hà


May mà dạo này thị trường nhà đất không tệ.

Nhà vừa rao bán chưa tới hai ngày đã có mấy lượt người xem nhà.

Phải ra giá cho vay cao chút mới có thể ép giá tiền cọc.

Bọn họ đều biết cô bán gấp.

Cô lựa chọn tiền cọc.
Mấy hôm nay Bích Hà bị những chuyện này làm bận đến sứt đầu mẻ trán, không còn lòng dạ quan tâm Trần Tử Khiêm.

Cho nên vào lúc nhận một cuộc điện thoại tự xưng là bạn gái cũ của Trần Tử Khiêm, phản ứng đầu tiên của cô là thở phào một hơi.

Mấy ngày nay điện thoại đòi nợ ngày càng nhiều, bây giờ cô vừa nhìn thấy số điện thoại lạ là căng thẳng.
Đối phương yêu cầu gặp mặt cô.

Thực sự cô không quan tâm, thế nhưng vẫn đi.

Địa điểm hẹn ở gần trường học, Bích Hà nhân lúc không có lớp ra ngoài gặp mặt một lần.
Một người phụ nữ khuôn mặt thanh tú, tóc dài xõa vai, nhìn rất dịu dàng và đoan trang.
“Cô Lương.” Đối phương gật đầu với cô.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Khuôn mặt Bích Hà chỉ đầy vẻ mỏi mệt.
Bạn gái cũ tìm bạn gái hiện tại có thể có chuyện gì? Bích Hà cảm giác mình đã đoán ra được đại khái.

Hiện giờ chuyện trong nhà cô rối tinh rối mù, quan hệ giữa cô và Trần Tử Khiêm cũng bởi vậy mà đánh một dấu chấm hỏi… Nhưng không có nghĩa là cô muốn chắp tay nhường anh ta cho người khác.

Bích Hà muốn nghe xem cô ta muốn nói gì.
“Tôi và Trần Tử Khiêm ở bên nhau mười mấy năm.

Bắt đầu từ đại học suốt cho đến năm ngoái… Chúng tôi ở bên nhau quá lâu, như thể chân tay vậy.”
Ồ, năm trước mới chia tay.

Bích Hà nghĩ.
“Về sau vì một vài nguyên nhân mà chúng tôi chia xa…”
Thì ra là thế – Bích Hà nghĩ.
“Nhưng mà tháng trước chúng tôi gặp lại.”
Người phụ nữ đối diện dừng lại một chút, Bích Hà cũng nhớ tới gần đây Trần Tử Khiêm mất hồn mất vía và vết cào kỳ lạ trên mặt.

Giọng người phụ nữ tiếp tục vang lên: “Chúng tôi nhận ra vẫn còn tình cảm với nhau.

Anh ấy vẫn yêu tôi…”
Bích Hà bật cười một tiếng: “Anh ấy vẫn yêu cô là anh ấy nói hay là chính cô cho rằng như vậy?”
Trực giác cô mách bảo Trần Tử Khiêm không phải là người như thế.
“Anh ấy vẫn còn nhớ vị trà sữa tôi thích, muốn nhiệt độ gì.

Anh ấy còn nhớ ngày đến tháng của tôi, nhớ tôi ăn cá nhất định phải ăn mắt…” Người phụ nữ nhìn cô: “Cô Lương, hai người đã sắp kết hôn rồi, nhưng cô thích gì, không thích gì, anh ấy có biết không?”
Bích Hà nhớ tới mỗi lần ăn cá, Trần Tử Khiêm đều sẽ gắp mắt cá cho cô, nét mặt dịu dàng.
“Cô Hà.” Bích Hà cười: “Cho dù hiện giờ anh ấy không biết, sau này anh ấy cũng có thời gian cả đời để biết, dù sao chúng tôi sắp kết hôn…”
“Cô không tò mò tôi lấy số điện thoại của cô ở đâu sao?” Người phụ nữ ngắt lời cô.
Mí mắt Bích Hà giật giật: “Anh ấy đưa cho cô?”
Người phụ nữ cười cười: “Là chính tôi tìm được trong điện thoại anh ấy.

Nhưng mà tại sao tôi lại cầm điện thoại của anh ấy đây? Cô Lương?”
Bích Hà thở dài.
Hóa ra dạo này Trần tử Khiêm mất hồn mất vía là vì đây.

Anh ta gặp bạn gái cũ.
Cô ta cầm điện thoại của anh ta không nhất định là ở trên giường, cũng có khả năng chỉ là lúc ăn cơm, nhân lúc anh ta đi toilet.

Rõ ràng đối phương hi vọng cô hiểu lầm, nhưng Lương Bích Hà cô không có tính nghi thần nghi quỷ.
Nên chờ Trần Tử Khiêm đưa ra quyết định hay là mình tìm anh ta nói chuyện? Bích Hà nghĩ.
Điện thoại lại vang lên, cô cúi đầu xem, trong lòng căng thẳng.

Lại là số điện thoại lạ, gần đây cô thật sự sắp bị ép điên rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui