Bích Hà


Người đàn ông phát tiết trên người cô một trận rồi nằm xuống ngủ rất nhanh.
Trong bóng đêm, Bích Hà mở to mắt, cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi Lâm Trí Viễn lại suýt nữa nổi điên.

Cô và hắn ở chung sớm chiều được hơn một năm, biết tay phải hắn bắt đầu run chính là tín hiệu.

Điều đó có nghĩ rằng cảm xúc của hắn sắp mất khống chế, sắp không kiểm soát được chính hắn.
Cô nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, cảm giác mình chưa bao giờ hiểu hắn.

Trước mặt người khác hắn hoàn hảo không khuyết điểm, đằng sau hình như tinh thần không quá ổn định.

Có lẽ trước nay hắn chưa bao giờ là thiếu niên khôi ngô mặc sơ mi trắng mỉm cười trong lòng cô, hoặc là trước kia thì phải, nhưng mười năm nay ở Mỹ, hắn đã thay đổi quá nhiều.
Điều duy nhất không thay đổi chính là gương mặt kia của hắn.
Khuôn mặt của hắn vẫn đẹp như vậy… Hình như còn đẹp hơn.

Đẹp đến luôn khiến cho người ta không để ý đến chuyện hắn làm.
Bích Hà nhắm mắt lại.
Cô không mắc bệnh thánh mẫu.

Đương nhiên cô biết cuộc sống của bọn họ luôn tràn ngập nguy hiểm và biến số cực lớn.

Nhưng mà điều khiến cô sinh lòng sợ hãi chính là bọn họ dường như không hề có nhân tính.


Còn có cặp sinh đôi tuấn tú điềm nhiên lại ngạo mạn ngày đó cùng nâng chén chúc mừng.

Bọn họ không hề có chút phản ứng với việc gián tiếp gây nên cái chết của người khác, ngay cả giả nhân giả nghĩa ngoài mặt cũng không thèm làm.

Người bình thường cho dù trong lòng có đắc ý, chí ít… chí ít bên ngoài cũng sẽ giả vờ chứ?
Ban đêm, Hoàn Tử đột nhiên khóc lên.

Bích Hà lập tức ngồi dậy xuống giường, ôm con dỗ dành, lại sợ đánh thức người đàn ông đang ngủ, cô phản xạ có điều kiện quay người ôm con ra khỏi phòng ngủ.
Khoảnh khắc đỏng cửa lại, trong lòng cô đau xót.
Cho dù bản chất Lâm Trí Viễn là điên hay là xấu… Cô cúi đầu nhìn Hoàn Tử… Con cũng có rồi, cô còn có thể làm sao? Hoàn Tử cần có một gia đình hoản chỉnh.

Lâm Trí Viễn có điên khùng nữa, có xấu xa nữa, suy cho cùng hắn đối xử với con, đối xử với cô cũng không tệ.
Hắn nói đúng, bọn họ đã là cộng đồng lợi ích.

Cô cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Dù rằng hình như hắn không có lòng đồng cảm, tinh thần cũng không ổn định.
***
Mấy ngày sau, Bích Hà lại lần nữa bước vào tòa lâu đài rộng lớn, là Nhất Ngọc mời cô tới nếm thử bánh quy dì ấy tự nướng.
Bích Hà nhìn người phụ nữ tươi cười bận rộn, nghĩ: Dì ấy có biết dáng vẻ thật sự của các con trai mình không?
“Nào, thử một miếng đi.” Người phụ nữ đưa một chiếc cho cô.
“Ngon lắm.” Bích Hà cắn một miếng, khen khích lệ.
Người phụ nữ cười.
“Dì.” Bích Hà nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của dì ấy, không nhịn được hỏi: “Dì…”
Lại không hỏi được ra lời.
Người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.
“Dì…” Bích Hà quyết định thay đổi cách hỏi: “Bình thường dì có quan tâm ba người Trí Viễn bọn họ đang làm những gì không?”
Người phụ nữ dường như rất thắc mắc khi cô hỏi vấn đề này.

Dì ấy nhìn cô một chút mới cười nói: “Dì chưa bao giờ quan tâm.

Dì cũng không hiểu chuyện bọn họ làm, cho dù muốn quan tâm cũng không biết bắt tay từ đâu.” Người phụ nữ cười: “Vả lại lo nghĩ nhiều nhanh già.

Dì chỉ quan tâm bao giờ chúng lập gia đình, sớm sinh cháu trai cho dì đã đủ mệt rồi.”
Bích Hà cười cười, không nói gì.
“Nghe dì nói này, cháu cũng đừng quản Trí Viễn chặt quá.” Người phụ nữ cười khuyên cô, coi như truyền dạy kinh nghiệm: “Đàn ông như bọn họ nào có chịu phụ nữ quản lý? Cháu nói nữa nói mãi bọn họ cũng chỉ qua loa lấy lệ.

Trước kia dì còn nói, sau này thấy chúng nó lá mặt lá trái chán rồi, dì cũng không nói nữa.”
Bích Hà cắn một chiếc bánh quy.
“Cháu xem dì đấy.” Người phụ nữ nói tiếp: “Bây giờ dì mặc kệ bọn họ làm gì, mỗi ngày mình sống thật vui vẻ… Cháu nên học theo dì, không lo nghĩ mới trẻ lâu được.


Có khi bọn họ cầm ít tài liệu đến bảo dì ký, dì cũng chỉ nhắm mắt ký.

Có quan tâm bọn họ mang đi làm gì đâu? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể bán dì đi được sao?”
Nói mãi nói mãi, chính dì ấy cũng mỉm cười.
Bích Hà cười cười.

Dì sống thật rộng lượng.

Có lẽ chính sự vô tâm vô tính này mới cho dì ấy hưởng không hết phúc đi.
Cô thì tuyệt đối không dám tin tưởng Lâm Trí Viễn như thế.

Lâm Trí Viễn đã có tiền sự lừa cô.
“Nhưng mà…” Bích Hà nhấp miệng, thử hỏi dò: “Nếu chuyện bọn họ làm không quá phù hợp đạo đức…”
Người phụ nữ nhìn cô, chậm rãi cười: “Đạo đức mà cháu nói là theo tiêu chuẩn nảo? Tiêu chuẩn đạo đức của người bình thường hay là tiêu chuẩn đạo đức của bọn họ?”
“Không giống nhau sao?” Bích Hà hỏi.
Người phụ nữ thôi mỉm cười, nghĩ ngợi rồi mới từ tốn nói: “Trước kia dì cũng tưởng là giống nhau, sau này… dì dần dần nhận ra… khác biệt lớn.”
“Mọi người đều khoác lên hình người.” Người phụ nữ cầm bánh quy trêu đùa Hoàn Tử, khẽ nói: “Thực tế lại là giống loài hoàn toàn khác nhau.

Thế giới thật kỳ diệu đúng không, Bích Hà?” Người phụ nữ thở dài, nói với cô: “Cháu và Trí Viễn đã không phù hợp với bộ tiêu chuẩn đạo đức của người bình thường nữa.”
“Trí Viễn sinh ra chính là người của giới này, ở đây như cá gặp nước, dường như vì nó mà sinh.” Người phụ nữ quay đầu nhìn cô: “Cháu đã tới rồi, vậy cũng phải nhanh chóng thích nghi mới được.”
Bích Hà nhìn người phụ nữ này, cảm giác dưới vẻ yên bình của dì ấy thực ra cất giấu tâm tư thông suốt.
“Ài…”
Không biết có phải đề tài này khơi dậy nỗi lòng của người phụ nữ hay không, cô ấy lại thở dài với Bích Hà: “Trí Viễn có cháu trói buộc còn tốt… Có đôi khi dì nghĩ trên đời tại sao lại chỉ có một Bích Hà chứ? Nếu có thêm hai người nữa thì tốt, dễ bề quản thúc hai đứa con trai kia của dì.

Trí Viễn gặp được cháu cũng kết hôn rồi, không lý nào hai đứa nó thì không ai giữ chân được…”
Bích Hà miễn cưỡng mỉm cười.
Thực ra trong lòng dì hoàn toàn hiểu rõ đức hạnh của các con trai mình phải không?
“Không quản được.” Cuối cùng người phụ nữ thở dài: “Nói thật thỉnh thoảng dì thấy chuyện bọn họ làm trên tin tức, dì cũng thấy lo…”

“Dì cũng đọc tin tức?”
“Đọc chứ.” Người phụ nữ thở dài: “Nhưng mà làm được gì? Đều là con và chồng dì, dì cũng phải bao che… Còn mong bọn họ tốt lành.

Cho dù bọn họ giết người, dì cũng phạm tội bao che.

Như dì vừa mới nói với cháu đấy, thực ra bọn họ có tiêu chuẩn đạo đức của bọn họ, tiêu chuẩn của người bình thường không phù hợp với bọn họ.

Bọn họ đều là sói ăn thịt, không phải dê ăn cỏ.

Chẳng lẽ chỉ vì dì không đành lòng mà ép bọn họ ăn cỏ ư?”
Bích Hà mỉm cười.
“Cho dù dì muốn ép, bọn họ cũng phải nghe mới được.” Người phụ nữ thở dài, đưa tay nắm chặt tay Bích Hà: “Cháu không thích chuyện của Trí Viễn thì đừng nhìn là được.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Bọn họ làm chuyện của bọn họ, chúng ta làm chuyện của chúng ta… Cuối tuần có một buổi tiệc từ thiện hỗ trợ người thất nghiệp, đến lúc đó cháu đi với dì.

Dựa theo kinh nghiệm của dì, lúc tâm trạng không tốt thì làm từ thiện, trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút.”
Bích Hà gật gật đầu.
“Kể ra…” Người phu nữ lại bật cười: “Trí Viễn và hai đứa con ngốc kia của dì chỉ biết kiếm không biết tiêu, cho nên cháu cũng đừng tiết kiệm cho nó.”
“Muốn phá của nhanh thì phải làm từ thiện!”
Người phụ nữ nói với cô bằng giọng trịnh trọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận