"Làm thế nào triều đình có thể tìm được chính xác vị trí của chúng ta như vậy?" Hoài Băng nghi ngờ hỏi.
Có khả năng tìm được vị trí ẩn nấp của chúng ta mà không lầm lẫn ngay trong biển rộng mênh mông thế này, thúc thúc, quả nhiên người dùng "Thiên Nhật Hương" đối với ta! Ngay khi suy đoán trở nên sáng tỏ, khiến lòng Hoán Thần dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Lạ thật? Giống như những chiến thuyền kia không phải tiến đến chúng ta..." Hợp Hoan nhìn thấy những chiến thuyền kia bỗng nhiên xoay mũi thuyền lướt về hướng khác.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hoán Thần thì không thể bình tâm lại được.
"Đói thật nha, chúng ta mau ăn xong thức ăn đi, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây." Tiểu Phách Tử không nhịn được mở miệng nói, cầm đôi đũa gắp lên một miếng thịt gà thật lớn đưa vào trong miệng.
"Quỷ chết đói đầu thai!" Hoài Băng lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phách Tử.
Nhược Yên lặng lẽ nhìn Hoán Thần nhíu chặt chân mày, nhịn xuống lời muốn nói kéo Hoán Thần ngồi xuống: "Hoán Thần, muốn ăn gì." Trong lòng chàng đang giấu giếm điều gì sao?
Hoán Thần gượng cười, ngồi xuống bên cạnh Nhược Yên, im lặng nhìn nàng, Nhược Yên, ngày ta không ở đây, chỉ hi vọng nàng nhớ đến danh phận này, có thể cố gắng chịu đựng.
Bí mật Trường Sinh Lăng, ta nhất định sẽ giải được vì nàng, đợi đến ngày nàng hồi phục, nếu như nàng có thể tiếp nhận thân phận nữ nhi của ta, nhất định ta sẽ trở thành phu quân nàng trọn đời trọn kiếp.
Cảm giác Hoán Thần hơi khác thường, nhưng Nhược Yên chỉ cúi đầu gắp cho Hoán Thần một miếng thức ăn: "Ta vẫn nhớ trong bài thơ chàng đã từng đọc kia, có một câu thế này < bất phụ lưu niên bất phụ khanh >" Hoán Thần nghe vậy khe khẽ run lên, Nhược Yên lại tiếp tục nói: "Nếu như đã thành phu thê, tất nhiên phu thê đồng tâm, Hoán Thần, giữa ta và chàng không nên có bí mật gì."
"Đúng là vậy, không nên có bí mật gì." Hoán Thần nhẹ nhàng đáp lại lời Nhược Yên, giãn lông mày mỉm cười, cúi đầu gắp miếng thức ăn Nhược Yên đưa cho, đút vào trong miệng, thật sao, nhưng mà ta vẫn không thể nào nói cho nàng biết những bí mật này...!
Sau khi thưởng thức xong bữa ăn ngon, mọi người liền nhổ neo ra biển, trời vào đêm không hề có sóng to gió lớn.
Ánh trăng chiếu xuống mặt nước, những cơn sóng vỗ nhè nhẹ lên mép thuyền, giống như người trong mộng thì thầm.
Hoán Thần chậm rãi bước đến đuôi thuyền rồng, im lặng nhìn nơi đó treo hai chiếc thuyền nhỏ hình con thoi, không khỏi thở dài, Nhược Yên, nàng phải bảo trọng rồi.
"Hoán Thần..." Giọng nói Nhược Yên bỗng dưng vang lên, đôi cánh tay gầy yếu cũng đã quàng lấy hông Hoán Thần, dán sát trên lưng nàng: "Thật ra trong lòng chàng đang giấu điều gì?"
Thân thể Hoán Thần có chút chấn động, xoay người lại, đột nhiên mỉm cười nhìn nàng: "Nhược Yên, đêm đã khuya, vì sao nàng vẫn chưa chịu nghỉ ngơi đi?"
"Đêm động phòng, nhưng phu quân không ở bên, chàng nói ta làm sao ngủ được?" Nhược Yên nhìn Hoán Thần: "Hoán Thần, ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, ta không muốn..."
"Ta hiểu." Hoán Thần nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cánh môi khẽ rơi lên trán nàng: "Nhược Yên, chúng ta trở về phòng đi."
Gương mặt Nhược Yên bỗng nhiên thoáng hiện hai mảnh ửng đỏ, cúi đầu dựa sát lên ngực Hoán Thần, quả thật chàng không hề giấu diếm ta điều gì phải không?
Hơi cau mày, Hoán Thần cười khổ, chắc ta phải đi rồi, nếu không, lần sau binh mã thúc thúc xuất hiện, cũng sẽ không giống như ngày hôm nay cố ý dàn quân rời khỏi thế này đâu, hiện giờ ta phải làm sao mới có thể lặng lẽ rời khỏi đây?
"Con mọt sách, cuối cùng ta đã tìm được ngươi rồi, lại đây, mau đến giúp ta!" Hoán Thần cùng Nhược Yên vừa đến khoang thuyền, Tiểu Phách Tử liền chạy nhanh đến, làm cho Hoán Thần có chút thở phào.
"Chuyện gì?" Hoán Thần mở miệng hỏi.
"Ngươi đến đây thì biết!" Dứt lời, Tiểu Phách Tử kéo tay Hoán Thần, áy náy nhìn Nhược Yên: "Tam cô nương, ta mượn con mọt sách một chút nha, hồi nữa liền trả nàng về động phòng, người đừng nóng giận nha."
"Làm sao ta lại tức giận được?" Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười, bình tĩnh nhìn Hoán Thần: "Dù trễ thế nào, ta cũng đợi chàng."
Hoán Thần gật gật đầu, đi theo Tiểu Phách Tử rời khỏi khoang thuyền, đến đuôi thuyền lần nữa: "Tiểu Phách Tử, thật ra có chuyện gì vậy?"
Tiểu Phách Tử thở phào nhẹ nhõm: "Thật sự ngươi muốn vào động phòng lắm hay sao hả?"Tiểu Phách Tử cau mày nhìn Hoán Thần: "Ta làm vậy vì muốn giúp ngươi giải vây đêm nay!"
Bỗng nhiên Hoán Thần mỉm cười ôm quyền: "Đa tạ ngươi."
"Có thể cứu được đêm nay, nhưng cũng không cứu được mấy ngày sau của ngươi đâu, con mọt sách à, ta vẫn cảm thấy ngươi nên nói cho tam cô nương biết sự thật đi." Tiểu Phách Tử nghiêm nghị nhìn Hoán Thần: "Nói không chừng nàng có thể tiếp nhận ngươi thì sao?"
Hoán Thần nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiểu Phách Tử, ta chỉ lo lắng sức khỏe nàng không chịu nổi mà thôi, hơn nữa cũng là lúc ta nên rời đi rồi."
"Ngươi muốn đi sao?" Tiểu Phách Tử kinh ngạc: "Chẳng phải ngươi vừa bái đường cùng tam cô nương, ngươi đi như vậy rồi tam cô nương sẽ càng đau khổ!"
Nụ cười trên mặt Hoán Thần bất chợt biến mất: "Tiểu Phách Tử, ta không thể không đi, bởi vì trên người ta có 'Thiên Nhật Hương', nếu ta không rời đi, triều đình chắc chắn sẽ biết mọi người đang ở đâu!" Vừa dứt lời, Hoán Thần đã nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ dưới đuôi tàu: "Cưới nàng, vì ta không muốn nàng hối tiếc, cũng không muốn bản thân ta hối tiếc, có lẽ ta thiếu suy nghĩ, nhưng chuyện đó chắc chắn là chuyện ta thật lòng muốn làm nhất, cuộc đời này không tiếc rồi."
"Con mọt sách, biển rộng mênh mông, ngươi lại yếu đuối như thế, ngươi đi rồi, ta lo cho tính mạng của ngươi." Tiểu Phách Tử lo lắng nhìn Hoán Thần: "Thiên Nhật Hương kia chắc chắn sẽ có cách giải, có lẽ ngươi không cần phải đi!"
"Sau khi thuốc này bám vào cơ thể, nhất định sẽ nhập vào trong máu, hoặc là chờ thời gian sau dược liệu mất hết, hoặc là ta cần phải chết mới không có hiệu quả, đêm nay ta rời khỏi nơi này rồi, chỉ có thể đánh cuộc một phen, nói không chừng, các ngươi bình yên, ta cũng bình yên." Lẫm lẫm cười một tiếng, Hoán Thần nhìn Tiểu Phách Tử: "Ta phải làm phiền ngươi thêm một chuyện rồi."
"Con mọt sách, ngươi đúng là thích ném trọng trách cho ta, ngươi biết rất rõ ta không thích, hoặc ta không thể làm tốt." Tiểu Phách Tử buồn bã cúi đầu.
"Ta tin ngươi!" Hoán Thần gật đầu: "Thay ta chăm sóc Nhược Yên thật tốt...!còn có Lưu nhi..."
"Được..." Tiểu Phách Tử liên tục gật đầu: "Thế ngươi cũng phải bảo trọng, nhỡ kỹ, đừng để bị cá mập nuốt!"
"Ha ha." Đột nhiên cười một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa, Hoán Thần tháo xuống dây thừng trên chiếc thuyền nhỏ, tiến vào biển, theo từng đợt sóng lớn, dần dần kéo giãn khoảng cách với thuyền rồng.
Con mọt sách, phải bảo trọng!
Tiểu Phách Tử nặng nề thở dài, vừa xoay người lại sắc mặt liền biến thảm, "Ngũ...!ngũ cô nương! Vì sao ngươi lại ở đây?"
Hoài Băng lạnh lùng nhìn Tiểu Phách Tử: "Nói, rốt cuộc thì Tô Hoán Thần muốn làm gì?"
Tiểu Phách Tử nghiêng đầu bước qua, mở miệng nói: "Ta không muốn nói cho ngươi biết."
Ngân châm xuất hiện trên ngón tay Hoài Băng đột nhiên chỉa vào cổ Tiểu Phách Tử: "Các ngươi mới vừa nói cái gì 'Thiên Nhật Hương', không lẽ hắn là nội gian của triều đình sao?"
Tiểu Phách Tử nghiêm nghị nhìn Hoài Băng: "Chắc chắn con mọt sách không phải là nội gian!"
"Thế vì sao hắn phải rời khỏi đây?" Hoài Băng đến gần Tiểu Phách Tử, mang theo nụ cười tà mị nửa phần: "Nếu như hôm nay ngươi không nói ra, nhất định ta sẽ đâm ngươi trên một trăm lỗ kim!"
"Ta không nói thì sao!" Tiểu Phách Tử nghiêm nghị đối mặt ánh mắt Hoài Băng: "Yêu nữ đáng chết! Ngươi có bản lãnh thì đâm chết ta đi!"
"Ngươi...!ngươi dám gọi ta là yêu nữ!" Đôi mắt Hoài Băng tràn ngập vẻ giận dữ: "Ta cho ngươi đẹp mặt!" Đột nhiên mũi kim đâm về phía Tiểu Phách Tử!
Tiểu Phách Tử bình tĩnh nghiêng người tránh thoát, né được một kích kia của Hoài Băng: "Nếu như ngươi đâm chết ta, cẩn thận Hợp Hoan sẽ khóc cho ngươi xem!"
"Ngươi đừng mơ dùng thất muội uy hiếp ta! Hôm nay bất kể người nào ngăn cản đều không được rồi!" Hoài Băng hung hăng quát lớn, tiến lên mấy bước, ngân châm trên ngón tay lóe lên từng điểm, mỗi cây châm đều nhắm đến yếu huyệt Tiểu Phách Tử.
"Ta tình nguyện chết trong miệng cá cũng không muốn chết dưới ngân châm của ngươi!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử lên tiếng nói, xoay người nhảy xuống dưới thuyền rồng.
"Ngươi!" Hoài Băng không ngờ Tiểu Phách Tử lại đi đến bước đường nhảy xuống như thế này, hoảng hốt không kịp nghĩ nhiều, nàng kéo dây thừng đuôi thuyền, xoay người nhảy xuống.
Trong lúc vội vàng chỉ nhìn thấy Tiểu Phách Tử cười hì hì, Hoài Băng giật mình phát hiện trúng kế, nhìn thấy tay trái Tiểu Phách Tử bám chặt thanh gỗ bên dưới mạn thuyền, nhìn Hoài Băng buông dây thừng chuẩn bị rơi xuống: "Yêu nữ chết tiệt, lần này ngươi trúng kế rồi!"
"Ngươi!" Trong lúc này Hoài Băng liền muốn ngừng lại thân thể đang rơi xuống, nhưng dây thừng lại dài hơn so với nàng nghĩ, hiện giờ thân thể vẫn trực tiếp trượt xuống, dây thừng kia vẫn chưa được kéo căng ra! Nhìn thấy mình sắp sửa rơi xuống nước, Hoài Băng không khỏi run lên: "Mặc Phách! Ngươi còn không mau cứu ta?"
Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử tóm lấy sợi dây kia thật chặt, treo Hoài Băng ngay ở đuôi thuyền: "Ta không muốn cứu mạng nhỏ của yêu nữ nhà ngươi đâu nha, trừ khi nào ngươi hứa sau này không hung ác với ta nữa, chắc chắn ta sẽ cứu ngươi lên trên!"
"Ngươi! Được một tấc lấn một thước!" Hoài Băng hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử.
Tiểu Phách Tử không khỏi cười hề hề: "Được rồi nha, ngươi không đồng ý thì thôi, như vậy thì đêm nay đành phải cho ngươi xuống biển ngủ rồi!" Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử khẽ buông lỏng sợi dây.
"Đừng!" Mũi chân vừa chạm nước, nước biển hơi lạnh khiến cho Hoài Băng không khỏi nhíu chặt chân mày: "Ngươi kéo...!kéo ta lên trên đi, ta...!sau này ta sẽ không hung ác với ngươi nữa!" Mặc Phách, nếu để ta lên trên rồi, chắc chắn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!
"Được!" Mũi chân Tiểu Phách Tử đạp lên mép thuyền, xoay người nhảy lên đuôi thuyền: "Ngươi phải giữ lời đấy!"
"Quân tử nhất ngôn!" Hoài Băng âm thầm giấu một cây ngân châm trong tay, lên trên rồi, ta muốn ngươi chết cực kỳ khó coi!
"Vậy ngũ cô nương, ngươi nắm chặt sợi dây, ta kéo ngươi lên!" Tiểu Phách Tử dùng sức kéo dây thừng, ngay khi Hoài Băng được kéo lên sát mép thuyền, bất chợt Tiểu Phách Tử nghĩ đến điều gì, thật sự ngũ cô nương sẽ bỏ qua cho ta sao?
Đáng tiếc, ý nghĩ thoáng hiện trong đầu Tiểu Phách Tử lại chậm một bước rồi, Hoài Băng phi thân lên thuyền hung hăng nhìn Tiểu Phách Tử quát to: "Nạp mạng đi!"
"Ngươi nói quân tử nhất ngôn!" Sắc mặt Tiểu Phách Tử biến thảm, cuống quít lui về phía sau.
"Ta là nữ tử, không phải quân tử!" Hoài Băng cười lạnh, ngân châm trong tay đâm về phía Tiểu Phách Tử lần nữa.
"Ngươi gạt người!" Tiểu Phách Tử lùi về sau mấy bước, nhất thời ngồi phịch xuống tại chỗ.
Mũi châm đầu tiên của Hoài Băng đâm vào không khí, lại muốn đâm thêm lần nữa, đột nhiên Tiểu Phách Tử ôm lấy chân nàng, hung hăng kéo xuống - Hoài Băng không thể ổn định thân mình, chỉ thấy nàng sắp bị ngã nhào xuống thuyền.
"Cẩn thận!" Tiểu Phách Tử xoay người, ôm lấy Hoài Băng đang ngã xuống, tùy ý để mặt nàng nặng nề rơi trên ngực mình, cũng may, nếu như nàng ngã xuống mặt thuyền mà lại xảy ra chuyện gì, mạng nhỏ của ta lại càng khó giữ rồi!
Giật mình vì bị Tiểu Phách Tử ôm trong lòng, Hoài Băng không khỏi đỏ mặt, giãy dụa đứng dậy, nàng liền hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Phách Tử: "Ngươi lại dám khinh bạc ta!"
Tiểu Phách Tử không khỏi hít một hơi, lên tiếng nói: "Ta cứu ngươi hai lần, ngươi không hề nói được lời gì tốt đẹp, lại còn muốn lấy mạng ta, đến đây di, dù sao thì ta chết chắc rồi, muốn đâm thì đâm đi!"
"Ngươi!" Hoài Băng nhìn Tiểu Phách Tử, không hiểu sao tức giận ngút trời bây giờ không thể nào phát tác ra được: "Ngươi muốn chết dễ dàng như vậy, không thể nào! Nói, rốt cuộc thì Tô Hoán Thần đi làm gì?"
"Hoán Thần, chàng...!đi rồi sao?" Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Nhược Yên, nàng run rẩy đứng ở đuôi thuyền, bình tĩnh nhìn Tiểu Phách Tử: "Cuối cùng thì chàng muốn làm gì?" Hoán Thần, vì sao chàng phải đi? Vì sao phải đi?
"Tam cô nương..." Tiểu Phách Tử hít một hơi, con mọt sách à, lần này trọng trách ngươi giao cho ta, mỗi cô nương đều muốn lấy mạng ta nha!.