Bích Hải Quang FULL


"Tiểu Phách Tử, hỏa tiễn phun lửa kia còn dùng được mấy lần?" Hoán Thần vội vàng lên tiếng hỏi.

Tiểu Phách Tử vỗ vỗ hỏa tiễn phun lửa: "Có lẽ dùng được thêm mười lần nữa."
Hoán Thần gật gật đầu: "Vậy Tiểu Phách Tử, ngươi hãy dùng hỏa tiễn này ngăn cản bọn rắn biển đừng để bọn chúng xông về phía trước, Hợp Hoan cô nương, ngươi liền điều khiển tốt bánh lái, toàn lực khởi hành, di chuyển ngược lại từ đường cũ!"
"Được!" Hợp Hoan có chút không yên lòng nhìn thoáng qua Hoài Băng: "Ngũ tỷ, nơi này phải dựa vào tỷ cùng Tiểu Phách Tử rồi."
"Yên tâm." Hoài Băng khẽ liếc nhìn Tiểu Phách Tử: "Tất nhiên ta phải đáng tin hơn so với Tiểu Phách Tử rồi."
"GỪ GÀO -" Đột nhiên Hắc Lân Hải Xà bị thương vừa nãy xông lên từ bên cạnh thuyền, trong thoáng chốc thuyền rồng di chuyển về phía trước khiến nó tấn công vô ích, chỉ thấy nó tức giận ngút trời, hung tợn ngẩng mặt lên trời kêu gào - "GỪ --"
Nhận thấy con Hắc Lân Hải Xà kia đang tức giận, mấy chục con Hắc Lân Hải Xà còn lại dũng mãnh dị thường, tất thảy đều lao về phía thuyền rồng.

"Đốt thịt rắn đi!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử giãn lông mày hô to một tiếng, kéo xuống dây thừng, ngọn lửa từ hỏa tiễn khó khăn lắm mới bứt lui đợt tấn công đầu tiên của đám Hắc Lân Hải Xà.

Vài con Hắc Lân Hải Xà bất chợt lặn ngụp xuống biển, dường như chúng đang toan tính ngoi lên từ bên dưới đáy biển phá hoại thuyền rồng.

"GỪ GÀO -" Đột nhiên con Hắc Lân Hải Xà kia tấn công thuyền rồng, lưỡi rắn đã tiến gần Nhược Yên khoảng chừng một thước.

"Cẩn thận!" Hoán Thần kéo Nhược Yên sang bên cạnh, răng nanh Hắc Lân Hải Xà xượt qua cánh tay Hoán Thần khiến nàng bị thương, trong miệng dính đầy máu tanh, làm cho nó càng thêm hung hăng.

"Hoán Thần!" Vẻ mặt Nhược Yên kinh hãi, nàng cuống quít kéo tay áo Hoán Thần, chỉ thấy trong máu chảy ra mơ hồ có chút máu đen: "Rắn có độc sao!" Thanh âm mới vừa thốt ra khỏi miệng, nàng nhanh chóng lấy một cây ngân châm, đâm vào mấy yếu huyệt trong ngực Hoán Thần, lo lắng nhìn Hoán Thần: "Chàng sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu!"
"Ta không sao..." Hoán Thần ôm Nhược Yên vào lòng, cảnh giác liếc mắt nhìn những con Hắc Lân Hải Xà kia, có thể bảo vệ nàng bình yên, cho dù Hoán Thần chết đi cũng chẳn ngại ngần.

Dựa thật chặt vào ngực Hoán Thần, Nhược Yên không nhịn được nắm chặt tay áo Hoán Thần, nếu như bọn chúng lại tấn công lần nữa, thà rằng ta chết cũng muốn để cho chàng được bình yên!
"GỪ GÀO -" Chỉ thấy Hắc Lân Hải Xà bỗng nhiên run lên, le lưỡi rắn vài lần, kế đến liền lặn xuống đáy biển.

Hoài Băng giương hỏa pháo nhắm trúng vào Hắc Lân Hải Xà, nhưng đạn pháo còn chưa bay ra, thì con rắn kia liền ngụp lặn xuống đáy biển rồi! Trong lúc vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, chỉ nghe thấy Hợp Hoan hô to một tiếng: "Chúng ta sắp rời khỏi khu vực nước xoáy rồi!"
"Ầm!!!"
Hợp Hoan vừa nói dứt lời, bỗng nhiên hai chiếc thuyền hải tặc dừng ở bên ngoài khu vực nước xoáy bắn ra hỏa pháo.

Đạn pháo bắn trúng cột buồm khiến buồm bị gãy nát, cũng làm cho chiếc thuyền nhanh chóng bị chậm lại.

Hoán Thần giương mắt nhìn Vệ tướng quân trên thuyền hải tặc, các ngươi làm vậy là muốn diễn trò buộc chúng ta chạy đến đảo Thiên Khu sao?.

Ngôn Tình Hay
"Ầm!!!"
Lại thêm một tiếng pháo nổ vang lên, nhưng chỉ rơi bên mạn thuyền.

"Có Hắc Lân Hải Xà!" Chỉ nghe một tên hải tặc trên thuyền thét lên kinh hãi, bởi vì tiếng vang của đại pháo mà khiến cho Hắc Lân Hải Xà đang đuổi theo thuyền rồng, trong nháy mắt liền xoay đầu lao nhanh đến hai chiếc thuyền hải tặc kia.

"Nhổ neo, chúng ta dùng tốc độ cắt đuôi bọn rắn biển này!" Vệ tướng quân quát lên một tiếng chói tai, trên thuyền hải tặc vang lên hỏa pháo, tức thì làm mọi thứ chung quanh tràn ngập lửa đỏ.

Tiếng kêu thảm của Hắc Lân Hải Xà cùng thanh âm hỏa pháo hòa quyện cùng nhau, càng đi càng xa.

Mặc dù hiện giờ khả năng di chuyển của thuyền rồng bị chậm lại, nhưng ít ra Hắc Lân Hải Xà cũng đuổi đến nơi khác rồi, hiện nay nguy cơ đã được giải trừ.

"Nhược Yên, không sao rồi, chúng ta không sao rồi..." Rốt cuộc Hoán Thần có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nhược Yên trong lòng, chỉ thấy đôi mắt nàng đẫm lệ, đau lòng ôm lấy tay Hoán Thần.

"Chúng ta lập tức trở về đảo Thiên Khu, có lục muội ở đấy, chàng sẽ không sao." Nhược Yên vừa nói, vừa xé vạt áo băng bó vết thương giúp Hoán Thần.

"Chỉ cần trong vòng ba ngày chúng ta về đến đảo Thiên Khu, chất độc này sẽ không xâm nhập vào tim chàng, ta đã điểm yếu huyệt ngăn chặn rồi, chắc chắn chàng sẽ không sao!"
"Thật ra như vậy cũng tốt mà, ta không dám làm uổng phí thêm chút thời gian nào nữa." Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, giúp Nhược Yên xóa đi lệ nóng trên mặt: "Không phải sao?"
"Là ta sai, biết rõ mình mang mệnh cô loan, còn muốn gả cho chàng, lần này ta thật sự khắc phu lang rồi..." Nhược Yên ôm chặt Hoán Thần, nghẹn ngào khó nói thành lời, hối hận dâng trào, Hoán Thần, ta không muốn chàng chết...!không muốn...!
"Đồ ngốc..." Hoán Thần ôm chặt Nhược Yên: "Cho dù khắc phu thì sao chứ?" Ta vốn cũng đâu phải phu lang...!
"Hắc Lân Hải Xà!" Hợp Hoan đứng ở chỗ cao không khỏi thét lên kinh hãi, chỉ thấy con Hắc Lân Hải Xà bị thương kia chìm nổi trên mặt nước, bụng hướng lên trời đang trôi về phía thuyền rồng.

Hoài Băng cảnh giác nhìn con rắn kia trôi nổi bên cạnh mạn thuyền, kinh hãi nói: "Không ngờ nó đã chết rồi!"
Rốt cuộc thì Tiểu Phách Tử thở phào nhẹ nhỏm: "Không sao rồi, cuối cùng thì không sao rồi..."
"Lưu nhi đâu rồi?" Bỗng nhiên Hoán Thần nghĩ đến nàng, nhất định tiểu nha hoàn này bị dọa hoảng hồn rồi! Nhìn thử bốn phía, làm gì có bóng dáng của nàng?
Hoài Băng không nhìn thấy nàng, lập tức trong đầu nghĩ đến điều gì liền chạy thẳng về phía đuôi thuyền, chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ dự phòng tai họa còn sót lại không biết đã biến mất từ lúc nào! Trong lòng cũng biết được đáp án rồi, Hoài Băng ngẩng đầu nhìn phía sau gọi Hợp Hoan: "Thất muội, muội mau đi xem thử nguyên liệu nấu ăn còn dư lại trên thuyền không?"
Hợp Hoan gật gật đầu, Hoài Băng đã phi thân đến cạnh bánh lái, cầm chắc bánh lái tiếp tục điều khiển thuyền.

Hợp Hoan kiểm tra lần lượt, lập tức hốt hoảng: "Không ổn rồi, hình như thiếu mất một nửa!"
"Quả nhiên nàng thừa dịp loạn âm thầm bỏ chạy rồi!" Hoài Băng cắn răng trừng mắt nhìn Hoán Thần: "Ngươi nhìn nha hoàn nhà ngươi đi, không thể đồng sanh cộng tử thì thôi, còn chơi trò vứt đá xuống giếng*!"
(*) nguyên văn: lạc tỉnh hạ thạch => thấy người gặp nạn không giúp thì thôi còn bồi thêm vài phát.
Lưu nhi, ngươi thật ngu ngốc! Hoán Thần hơi nhíu mày: "Ta thay mặt Lưu nhi xin lỗi mọi người."
"Được rồi, ngũ cô nương, ngươi đừng nên trách con mọt sách, nàng cũng không muốn như vậy mà." Tiểu Phách Tử bước đến nhìn thấy mảnh vải đỏ thẫm trên cánh tay Hoán Thần: "Mỗi ngày ta ăn ít đi một bữa là được, con mọt sách không sợ chết, ta làm sao lại sợ chết đói phải không?"
"Ta chỉ là..." Hoài Băng ngây ra, tức giận nhìn sang một bên, chờ đến đảo Thiên Khu rồi, Tiểu Phách Tử, xem thử ta làm sao xử lý ngươi đây!
"Hoán Thần." Nhược Yên nắm chặt tay Hoán Thần, khẽ gật đầu nhìn mọi người: "Đêm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi đi."
"Được! Tất cả mọi người cùng đi nghỉ, Tiểu Phách Tử, một mình ngươi ở lại canh gác!" Hoài Băng gật gật đầu.

"Gì chứ...!ta cũng mệt mà!" Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, lên tiếng phản đối: "Dựa vào cái gì bảo ta canh gác?"
"Tiểu Phách Tử, không sợ, ta cùng ngươi." Hợp Hoan cười hì hì kéo tay Tiểu Phách Tử.

Tiểu Phách Tử hơi ngẩn người: "Chuyện này...!Hợp Hoan ngươi nên đi nghỉ ngơi đi, bắt ta canh gác thì canh gác!"
"Ta chỉ muốn cùng ngươi!" Vừa dứt lời, Hợp Hoan chớp chớp mắt nhìn Tiểu Phách Tử, kéo Tiểu Phách Tử phi thân lên đầu tàu, ngồi xuống: "Ngươi nhìn thử một chút cảnh đêm đi, cũng có mấy phần ý thơ."
"Nhưng ta không biết làm thơ mà!" Trên mặt Tiểu Phách Tử tràn ngập ngượng ngùng: "Muốn làm thơ, không bằng ngươi đi kêu con mọt sách làm đi, chắc chắn nàng lợi hại hơn ta đấy!"
"Ta cũng vậy, đêm nay ta cũng không muốn ngủ." Hoán Thần nhìn thật sâu Nhược Yên bên cạnh, kéo nàng ngồi trên thuyền: "Nhược Yên, chúng ta nói chuyện chút được không?"
"Được..." Nhược Yên ngã xuống trong lòng Hoán Thần, giương mắt nhìn bầu trời sao lấp lánh trên không, nàng nắm chặt tay Hoán Thần, vì sao trời cao lại tàn nhẫn với ta như vậy? Kiếp này mạng sống ngắn ngủi, lại còn khắc chết phu lang?
"Ta muốn kể cho nàng nghe một chuyện cũ, thật ra ngày trước ở Đại Minh có một nữ tử giả nam trang thi đậu tiến sĩ..." Hoán Thần chậm rãi nói, Nhược Yên, nếu như nàng vẫn chưa hiểu rõ lời ta nói, vậy thì ta sẽ tiếp tục nói sự thật này cho nàng biết.

"Hoán Thần, ta không muốn nghe chuyện này." Bỗng nhiên Nhược Yên giơ tay đè chặt lại môi Hoán Thần, trên mặt thoáng hiện hai mảnh ửng đỏ: "Chuyện của người khác không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn chàng bên cạnh ta để cho tương lai hai ta có thật nhiều hồi ức để nhớ."
Hoán Thần nhẹ nhàng thở dài, nắm lấy tay Nhược Yên thật chặt: "Sẽ có, sẽ có thật nhiều mà."
"Ha ha..." Nhược Yên ngẩng mặt lên, đột nhiên khắc trên mặt Hoán Thần một nụ hôn: "Thế đây chính là hồi ức đầu tiên đêm nay..."
Hoán Thần chỉ cảm thấy trong lòng nóng rực, ngơ ngác nhìn Nhược Yên, hiện giờ cả khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, hô hấp dần dần có chút rối loạn: "Nhược Yên..."
"Suỵt..." Nhược Yên khẽ lắc lắc đầu, Hoán Thần ngốc, chẳng lẽ chàng đã quên mất tối nay vốn là đêm động phòng của hai ta hay sao?
Hoán Thần có chút ôm chặt Nhược Yên, ta còn có thể ôm nàng như vậy bao lâu nữa đây? Nguy cơ vây quanh bốn phía vẫn còn, mặc dù hải tặc đi rồi, rắn biển cũng biến mất, nhưng những chiếc chiến thuyền của triều đình đột nhiên biến mất kia, không biết đến khi nào lại xuất hiện? Hôm nay, nàng vẫn còn không nghe ta nói cho nàng biết ta là ai, ta nên làm sao mới ổn thỏa được đây?
"Hoán Thần...!mỗi ngày đều ở bên cạnh ta như vậy, được không?" Trong tận đáy lòng Nhược Yên vang lên tiếng nói, giương đôi mắt nhu tình như nước nhìn Hoán Thần: "Chúng ta cùng nhau dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc." Không được rời khỏi ta nữa, được không?
"Được!" Hoán Thần liên tục gật đầu, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng, cánh môi nhanh chóng rời đi, gương mặt hai người đỏ bừng nhìn nhau, thâm tình cười một tiếng.

Hoài Băng thở dài, tam tỷ ngốc, lần này tỷ dùng tình sâu như vậy, chỉ hi vọng Tô Hoán Thần không nên cô phụ tỷ, càng hi vọng bà bà có thể để cho Tô Hoán Thần lên đảo bình yên.

Nhẹ nhàng níu lấy Tiểu Phách Tử, Hợp Hoan nắm tay nàng đặt trên vai mình, tiến gần Tiểu Phách Tử, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn thử tam tỷ đi, hiện giờ trông nàng rất hạnh phúc, đôi khi ngươi thật ngốc hơn nhiều so với Tô Hoán Thần!"
Gương mặt Tiểu Phách Tử đỏ lên, đặt tay trên vai Hợp Hoan, hoảng hốt đến mức không biết nên ôm chặt nàng, hay vẫn để yên như vậy?
Hoài Băng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, duỗi người một chút, mở miệng nói: "Xem ra, tối nay chỉ có mình ta ngủ rồi." Hơi cô đơn than thở một tiếng, Hoài Băng nhảy xuống bên dưới, chậm rãi vào trong khoang thuyền.

Hợp Hoan vùi vào lòng Tiểu Phách Tử cọ cọ, ôm chặt lấy Tiểu Phách Tử: "Ngốc quá, ngươi không học giống như Tô Hoán Thần, ôm ta chặt hơn một chút sao?"
Tiểu Phách Tử lại càng thêm ngây người, tức thì không biết mình nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy thoáng hiện cảm giác khác thường tràn ngập trong lòng, khiến cho tim nàng đột nhiên đập mạnh, bối rối vô cùng.

"Tiểu Phách Tử, thật ra được ngươi ôm, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc..." Hợp Hoan ôm thật chặt hông Tiểu Phách Tử, Tiểu Phách Tử à, ngươi trốn không thoát.

Con mọt sách, thật sự nữ tử có thể thích nữ tử sao? Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử có chút hoài nghi nhìn bóng lưng Hoán Thần cùng Nhược Yên dựa sát vào nhau, nữ tử cùng nữ tử, thật sự có thể yêu nhau gần nhau cả đời được sao?
"Có ánh lửa bên kia!" Bất chợt Hợp Hoan bật người dậy kéo theo Tiểu Phách Tử, chỉ vào những chiếc thuyền đang ở phía xa kia, không kiềm được kích động, mở miệng nói: "Không chừng chúng ta gặp được thuyền buôn rồi!"
"Những chiếc thuyền kia là thuyền gì..." Tiểu Phách Tử chần chờ, cố gắng giương mắt nhìn những chiếc thuyền kia, nhưng không thể nào nhìn rõ được những chiếc thuyền kia là thuyền gì.

Trong lòng tim đập nhanh hơn, Hoán Thần chỉ cảm thấy bất an dần dần lan tràn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui