Mọi người bước vào sơn động, ánh đuốc chụm lại với nhau soi rõ đường đi.
"Mọi người nhìn này, có nhiều hình vẽ ở trên." Hợp Hoan chỉ lên tường đá, cẩn thận quan sát, "Giống như đều vẽ một cô nương."
"Tổ tiên Đại Việt..." Nam Cung Liêu lẩm bẩm nói, "Người trên bức tranh này giống hệt bức tranh được thờ phụng trên thuyền rồng ở Thái Miếu năm đó."
"Xem ra, tổ tiên Đại Chiếu cũng là người si tình." Vân Ca thở dài, nàng quay đầu nhìn Hoán Thần thật sâu, vì sao vận mệnh lại cố tình sắp đặt cho ta gặp ngươi trễ như thế?
"Khụ..." Hoán Thần không nhịn được ho liên tục, nàng ôm ngực, vịn tường ngồi phịch xuống đất.
"Hoán Thần?" Nhược Yên lo lắng ngồi xuống trước mặt Hoán Thần, khẩn trương nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, "Nàng làm sao vậy?"
Mộ Ly đi đến, đặt tay lên mạch đập Hoán Thần, sắc mặt nàng trầm xuống, vừa muốn nói gì lại bị Hoán Thần ngăn lại, lên tiếng trước, "Ta chỉ hơi mệt chút thôi, từ trước đến giờ chưa từng trải qua nhiều chuyện thế này, thân thể khó chịu đôi chút, không phải ai cũng gọi ta là con mọt sách sao?"
Mộ Ly muốn nói lại thôi, nàng nhìn Hoán Thần, chỉ thấy ánh mắt ra hiệu của Hoán Thần, vì vậy Mộ Ly cương lên thân mình mỉm cười, "Tam tỷ, sau này phải để con mọt sách uống nhiều thuốc bổ, thân thể khá yếu rồi, nếu không bồi bổ chỉ sợ đi gặp Diêm Vương."
Hoán Thần cảm kích mỉm cười, "Đa tạ Mộ Ly cô nương nhắc nhở, chắc chắn Hoán Thần sẽ chú ý nhiều hơn."
Tiểu Phách Tử đi tới đỡ Hoán Thần dậy, "Con mọt sách, nếu sau này chúng ta rời khỏi đây rồi, ngươi cần phải theo ta luyện vài chiêu võ nghệ phòng thân, ngươi yếu ớt như thế sợ là tam cô nương chê cười ngươi đấy!"
"Được rồi." Hoán Thần hít thật sâu, nhìn Nhược Yên, "Ta không sao, tiếp tục đi thôi."
Nhược Yên có chút chần chờ nhìn thoáng qua Mộ Ly, nàng lại dời mắt nhìn Hoán Thần, gương mặt tái nhợt như thế, thật sự là do thân thể yếu đuối gây ra sao? Nhìn Mộ Ly cũng không có võ công, hơn nữa trên người còn mang thương tích, vì sao không hề thấy Mộ Ly suy yếu biến thành như vậy?
"Nhược Yên..." Hoán Thần khẽ chạm tay nàng, gọi: "Ta không sao, đi thôi."
"Được..." Nhược Yên nắm chặt tay Hoán Thần, bất chợt nói: "Hoán Thần, nếu có một ngày, nàng không còn trên thế gian này, ta cũng không thể nào sống tiếp được nữa."
"Nói gì ngốc quá..." Hoán Thần mỉm cười thản nhiên, "Làm sao ta không còn trên đời này được?"
"Mọi người xem kìa! Đấy là gì?" Đột nhiên Hoài Băng cắt đứt lời Nhược Yên muốn nói, chỉ vào vài tia sáng nhàn nhạt chuyển động đằng xa.
"Có thể không phải chuyện tốt gì rồi, mọi người cẩn thận!" Trong tay Chân Nương kẹp thật chặt ngân châm, nghiêng người dựa sát vào tường đá, chuẩn bị lúc nào cũng có thể đánh úp.
Ánh sáng nhàn nhạt chuyển động, dần dần đến gần mọi người, đến khi mọi người nhìn rõ đó là gì thì mới phát hiện chỉ là đốm lửa mà thôi.
Tiểu Phách Tử phẩy tay, lửa theo gió chuyển động không gây nguy hiểm gì.
Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bất chợt Vệ tướng quân kêu to lần nữa, "Điện hạ cẩn thận!" Thanh kiếm cầm trong tay nhanh chóng bảo vệ trước ngực Nam Cung Liêu, giúp hắn thoát khỏi luồng ánh sáng đang tấn công đến, khó khăn lắm mới đẩy lùi được nó.
"Kẻ nào?" Vệ tướng quân tức giận quát to thủ kiếm trước mặt Nam Cung Liêu.
Chỉ nghe thấy tiếng cười của bóng đen kia phát ra khiến người ta nổi da gà, ngân châm trong tay Chân Nương tấn công bóng đen kia, nhưng bị bóng đen kia đánh rơi liên tục.
Hiện giờ không biết bóng đen kia là người hay quỷ, đột nhiên xuất hiện đầy sát khí thế này, địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù tất cả cây đuốc trong tay mọi người đều tụ chung một chỗ cũng khó thấy được gương mặt thật của bóng đen kia!
Tiếng cười quỷ dị vang lên lần nữa, đột nhiên Vân Ca chấn động mạnh, ngây người nhìn đen kia, chân mày nàng nhíu chặt, dường như nàng đã nhớ ra điều gì?
"Chúng ta phải thoát khỏi đây nhanh lên!" Hoài Băng kinh hãi kêu to, mọi người dựa sát vào tường đá, dưới chân không dám dừng lại dù chỉ một giây, vội vàng đi về phía trước.
"Xoẹt!"
Ánh kiếm bén nhọn, Vệ tướng quân lại vung kiếm đỡ giúp Nam Cung Liêu một chiêu của bóng đen kia, không nhịn được tức giận quát to: "Các hạ, vì sao từng chiêu của ngươi đều muốn lấy mạng điện hạ?"
Đột nhiên tiếng cười kia biến mất trong bóng tối, chỉ còn những đốm lửa vẫn lượn lờ trên không trung làm đáy lòng người xem có chút khó hiểu.
"Vệ tướng quân, đa tạ ngươi cứu ta." Nam Cung Liêu cảm kích nhìn Vệ tướng quân, bóng đen này không tấn công người khác, nhưng lại một lòng muốn mình chết, nghĩ đi nghĩ lại chắc hẳn là người quen rồi, trong lòng Nam Cung Liêu mơ hồ nghĩ đến một người, rồi lại vội vàng bỏ đi suy nghĩ này, lẩm bẩm nói: "Không thể nào...!tuyệt đối không phải hắn..."
"Điện hạ có điều suy nghĩ phải không..." Bỗng nhiên Vệ tướng quân cũng nghĩ đến người kia, hắn nhìn Chân Nương, nàng vẫn hờ hững như thế, không hề thay đổi, quả thật nàng đã quên hết những chuyện từng trải qua cùng ta trước đây rồi sao? Trong lòng chợt cảm thấy đau đớn, Vệ tướng quân buồn bã thở dài, trong khi hắn đang thất thần thì không hề hay biết một thanh trường kiếm đã lạnh lùng tiến gần sau lưng.
Lạnh lẽo, đau đớn dâng lên từ sau lưng, Vệ tướng quân kêu đau một tiếng, trường kiếm trong tay hung hăng chém phía sau.
Bóng đen kia tránh không kịp, vài tia máu văng trên mặt Vệ tướng quân, chiêu kiếm đoạt mạng lại tiếp tục đâm về phía Nam Cung Liêu lần nữa.
"Điện hạ cẩn thận!" Vệ tướng quân hét to, kinh hãi nhanh chóng phi thân đến cạnh Nam Cung Liêu, ánh kiếm xuyên vào cơ thể, Vệ tướng quân đẩy mạnh Nam Cung Liêu, "Đi!"
Vệ tướng quân xoay người, cảm giác thân thể đau đớn vô cùng, hắn mạnh mẽ nắm chặt lưỡi kiếm, rút nó ra từ trong cơ thể mình, trong bóng tối mịt mờ hắn nắm chặt lưỡi kiếm, lớn tiếng nói: "Ta sẽ không để cho ngươi động vào điện hạ!" Trường kiếm trong tay không chút lưu tình đâm thẳng một nhát, thân hình bóng đen kia tránh khỏi trường kiếm trốn thoát trong bóng tối, hoàn toàn im lặng, giống như chưa từng xuất hiện.
"Vệ..." Chân Nương đang định bước đến, nhưng cuối cùng lại đứng im lặng.
"Vệ tướng quân!" Nam Cung Liêu vội vàng kêu to, hắn định đến chỗ Vệ tướng quân, nhưng chỉ thấy Vệ tướng quân cầm trong tay trường kiếm chống xuống đất, lắc lắc đầu, "Điện hạ đi mau! Nơi này không tiện ở lâu!"
Vân Ca ngẩn người, nhưng Tiểu Phách Tử đã cầm tay nàng nói, "Tỷ tỷ, đi mau!"
Mọi người nhanh chóng chạy vào sơn động, còn lại Vệ tướng quân trong bóng tối, tay cầm trường kiếm, hắn giương mắt nhìn bóng tối yên tĩnh kia, tấm lưng lộ ra vẻ đơn độc vô cùng.
Trong bóng tối, ánh kiếm lóe sáng, Vệ tướng quân tức giận quát to, nhanh chóng phóng đến ánh kiếm kia.
Nam Cung Liêu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Vệ tướng quân loạng choạng quỳ rạp xuống đất, trong lòng đau xót, Nam Cung Liêu hung hăng cắn răn cúi đầu, ta nợ ngươi một mạng...!
Bàn tay tràn đầy máu tươi của Vệ tướng quân nắm chặt một bàn tay dính đầy bùn đất, thắng lợi cười to: "Cuối cùng thì...!cũng để ta bắt được ngươi rồi!"
"Ai nợ ta, không kẻ nào chạy thoát được!" Trong màn đêm, bóng đen kia lạnh lùng nói, hắn giương kiếm đâm xuyên qua thân thể Vệ tướng quân.
"Chân Nương..." Vệ tướng quân khàn giọng gọi, hai chữ 'Chân Nương' từ miệng Vệ tướng quân nghe sao chua xót, hắn gượng chút hơi tàn nắm chặt bóng đen kia, "Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì nàng...!ta sẽ không để hắn làm tổn thương nàng..."
"Ta muốn giết ai, không kẻ nào có thể ngăn ta!" Bóng đen rống to, bùn đen nhuộm cùng máu tươi của Vệ tướng quân, trong màn đêm, thanh âm lưỡi kiếm xuyên thủng cơ thể, nối liền nhau từng tiếng.
"Vệ..." Chân Nương vội vàng quay đầu lại, trong lòng đau đớn làm nàng không nhịn được đỏ hồng đôi mắt, thật sự ta không hề có tình cảm gì với ngươi sao? Những chuyện chúng ta từng trải qua, thật sự chỉ là lợi dụng ngươi sao?
Tướng quân kia anh hùng bất khuất, tướng quân kia hào ngôn chí khí, hắn đã từng ôn nhu ôm nàng vào lòng, nghe giọng nàng, cõi lòng nóng rực kia chỉ vì nàng cuồng loạn lỡ nhịp, chỉ vì mỗi mình nàng.
Hắn từng nói, muốn nàng đi cùng hắn trọn đời trọn kiếp, phải bảo vệ nàng trọn đời trọn kiếp.
Vốn tưởng rằng những chuyện cũ kia đã bị cát bụi thời gian vùi lấp, đột nhiên dâng trào mãnh liệt khiến lòng Chân Nương đau nhói.
"Là ta phụ ngươi..." Chân Nương buồn bã cúi đầu, xóa đi nước mắt nơi khóe mắt, ta không nên khóc, không được khóc vì ngươi!
Sau một hồi chạy điên cuồng, cuối cùng cũng thoát khỏi sơn động, cảm giác lo sợ vơi đi chút ít.
Một ngọn núi nhỏ cao hơn mười trượng đứng sừng sững trước mặt, bao quanh nó là đầm nước xanh ngắt, bình yên thanh tĩnh.
Trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh, bóng đen kia chỉ nhờ vào bóng tối hung hăng thôi, hiện giờ ở nơi này sáng như thế, nhất thời sẽ không đuổi đến đây.
Nam Cung Liêu quỳ xuống trước cửa sơn động, nắm chặt hai tay, hung hăng đập xuống đất, "Vệ tướng quân! Lên đường bình yên!"
"Vệ tướng quân..." Nhược Yên đau thương quỳ rạp xuống đất, mặc dù quen biết Vệ tướng quân không lâu, nhưng trải qua mấy ngày này đều là hắn bảo vệ mọi nơi, hôm nay đột nhiên gặp địch khiến hắn bỏ mình, làm người ta cảm thấy đau lòng.
Vân Ca ngây người nhìn sơn động, không lẽ là ngươi sao?
Chân Nương kềm nén nước mắt, "Người chết cũng đã chết rồi, tiếp tục đau lòng nữa thì ích gì?" Vừa dứt lời, Chân Nương lấy ra quyển da cừu từ trong áo, mạnh mẽ ép mình quên đi việc kia, chăm chú nhìn bản đồ, sau đó nàng nhìn chung quanh, "Nơi này...!có lẽ là núi ngầm được vẽ trên bản đồ."
Nam Cung Liêu tức giận muốn nói, lại bị Nhược Yên kéo áo hắn, "Ca ca, nhị tỷ nói cũng có lý, hiện giờ chúng ta càng phải bảo vệ mình thật tốt, chúng ta không nên để bất kỳ ai hi sinh nữa."
"Được." Nam Cung Liêu nắm chặt hai đấm, "Cho dù sau này có chuyện gì, muội muội, ca ca sẽ dùng tính mạng mình bảo vệ muội!"
"Nhược Yên sẽ bảo vệ tốt bản thân, ca ca, huynh yên tâm." Nhược Yên gật đầu nhìn Nam Cung Liêu, sau đó đỡ hắn dậy, hai người nhìn Chân Nương, hỏi: "Nhị tỷ, còn bao lâu nữa mới đến Trường Sinh Lăng?"
"Sợ rằng còn phải đi thêm một đoạn đường nữa." Chân Nương lắc đầu, "Chúng ta phải vào núi ngầm này rồi..."
"Ta nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi để phục hồi lại đi." Mộ Ly nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Hoán Thần, lo lắng nói.
"Được, nghỉ ngơi một chút." Tiểu Phách Tử vội vàng gật đầu, vỗ vỗ bụng, "Chắc chút nữa bao tử này sẽ tiêu hóa sạch cỏ Linh Chi, nếu không tìm được thứ gì ăn, chỉ sợ chưa đến được Trường Sinh Lăng, chúng ta đều đã thành quỷ chết đói rồi." Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử lấy cây đuốc cắm xuống đất, đến cạnh hồ, giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Hoài Băng đi đến hỏi: "Nàng nhìn gì vậy?"
"Ta nhìn xem có cá hay không thôi."Tiểu Phách Tử nghiêm túc nhìn Hoài Băng, tiếp tục nói: "Ta không muốn làm quỷ chết đói."
Hoài Băng không nhịn được vỗ nhẹ đầu Tiểu Phách Tử, "Trong đầu nàng chỉ biết ăn thôi sao?"
"Không phải sao? Chẳng phải con người luôn ăn thứ gì mới sống được à? Nếu không ăn, làm sao còn mạng nhỏ đi làm chuyện mà mình muốn làm?" Tiểu Phách Tử thật tình gật đầu, bỗng nhiên nhìn Hoán Thần, "Con mọt sách, ngươi thấy ta nói đúng không?"
Hoán Thần gật gật đầu, nhịn xuống mùi tanh nồng nặc ở cổ họng, nàng khom người ngồi xuống, giương mắt nhìn ngọn núi nhỏ này, đôi mắt hiện lên chút buồn bã, ông trời ơi, hãy cho ta thêm chút thời gian nữa đi...!
Mộ Ly đến cạnh Hoán Thần, nàng lấy ra ngân châm đâm vào vài nơi gần tâm mạch Hoán Thần, lo lắng nhìn Hoán Thần, lắc lắc đầu.
"Đa tạ ngươi." Hoán Thần khẽ cười.
Mộ Ly nghiêm túc nhìn nàng, thấp giọng nói: "Chẳng qua chỉ tạm thời giữ tánh mạng ngươi thôi, nếu như chất độc phát tác..."
"Ta sẽ tuyên chiến với ông trời phen này." Hoán Thần mỉm cười nhàn nhạt.
"Ngốc." Mộ Ly khẽ thở dài.
Hoán Thần mỉm cười thản nhiên, "Ta làm sao bằng Nhược Yên được? Nàng đã có thể kiên trì nhiều năm như thế, còn ta chỉ mới có vài ngày, nếu như làm không được sẽ bị nàng chê cười."
"Vì sao ta phải cười chê nàng?" Bỗng nhiên Nhược Yên đi đến hỏi.
"Hai người đang nói gì vậy?"
Hoán Thần lắc đầu, "Ta nói ta và nàng thành thân lâu vậy rồi, vẫn chưa động phòng, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ chê cười chúng ta, nàng nghĩ xem có đáng chê cười không?"
Nhược Yên đỏ mặt, "Giờ là lúc nào rồi mà nàng vẫn còn nghĩ những thứ này? Không sợ người khác chê cười sao?"
"Ha ha..." Hoán Thần cười nhạt, khẽ ra hiệu nhìn Mộ Ly.
Trong lòng Mộ Ly biết rõ gật gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Vân Ca lặng lẽ nhìn Hoán Thần chăm chú, không nhịn được cười nhạt, thì ra các người chỉ có danh nghĩa phu thê....