Bích Hải Quang FULL


Cuộc chiến cuối cùng cũng đến hồi kết, Hoán Thần trở thành tân vương Đại Việt, Tiểu Phách Tử trở thành tân vương Đại Chiếu, hai bên ký ước định sau này vĩnh viễn không xâm phạm nhau, cùng chung sống hòa bình.

Đáng lý đây là kết cuộc tốt nhất rồi, nhưng vì chuyện Hoài Băng mất tích trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng mọi người.

"Ta đi cùng Mộ Ly về phía Bắc, đến Đại Minh thăm dò tin tức ngũ tỷ." Hợp Hoan đau lòng vỗ vai Tiểu Phách Tử, "Chúng ta dùng bồ câu đưa tin đi, nếu phát hiện tin tức ngũ tỷ thì nhanh chóng báo cho nhau."
"Được..." Tiểu Phách Tử cúi đầu, mệt mỏi đáp lại.

Hoán Thần cùng Nhược Yên đau lòng thở dài, Hoán Thần nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử, "Ta cùng Nhược Yên sẽ lên thuyền tìm kiếm dọc theo biển Đông, nếu có tin tức gì sẽ gửi bồ câu cho ngươi."
Nhược Yên gật đầu đảm bảo, "Tiểu Phách Tử, chưa đến phút cuối cùng đừng bỏ cuộc dễ dàng, ta tin ngũ muội là người hiền chắn chắn trời cao sẽ chiếu cố, nhất định sẽ trở về bình yên."
"Được..." Tiểu Phách Tử nghẹn ngào đáp lại, nàng buồn bã thở dài, nước mắt lại tiếp tục rơi.

Bốn người còn lại nặng nề thở dài, im lặng rời khỏi nơi này, vì mọi người đều biết nếu muốn gặp lại phi trộm Tiểu Phách Tử bỡn cợt với đời khi xưa chỉ có tìm được Hoài Băng trở về!
"Đại vương..." Bọn thị vệ muốn đến đỡ Tiểu Phách Tử, lại thấy nàng phất tay nói, "Các ngươi nên đi tìm nàng, nên đi tìm nàng..."
"Tuân lệnh!" Bọn thị vệ nặng nề thở dài, xoay người rời khỏi.

Tiểu Phách Tử ngẩng mặt lên, chỉ thấy đôi mắt nàng khóc đến mức đỏ hoe, nhìn biển xanh mờ mịt trước mắt, "Hoài Băng, nàng đừng chết, đừng biến thành quỷ được không? Chúng ta...!chúng ta vẫn chưa tiêu dao nhân gian cùng nhau...!nàng không thể làm quỷ như vậy được..." Nước mắt lại tiếp tục rơi lần nữa, Tiểu Phách Tử cảm thấy trong lòng như bị ai đó hung hăng nhéo, nàng ôm ngực, đau lòng khóc hết nước mắt.

Hoài Băng, thật ra nàng đang ở đâu?
Hoa nở rồi lại tàn, xuân qua thu đến.

Một con chim bồ câu bay vào khoang thuyền, đáp xuống chiếc bàn khắc rồng, ống thư màu đỏ cột ngay chân bồ cầu là bức thư Tiểu Phách Tử đã đợi rất lâu.

["Tìm khắp biển Đông rồi, không thấy tin gì của Hoài Băng, Hoán Thần, Nhược Yên đề thư."]

Khi nhìn thấy trong thư vẫn là một câu như thế, Tiểu Phách Tử mệt mỏi ngã người trên long ỷ, lẩm bẩm nói: "Làm vua thì sao? Hoài Băng ơi Hoài Băng, rốt cuộc nàng đang ở đâu? Nếu như nàng đã thành quỷ dưới hoàng tuyền rồi, vì sao không báo mộng cho ta biết? Ta sẽ bỏ mặc mọi thứ trên đời này, theo nàng xuống hoàng tuyền làm bạn, làm quỷ tiêu dao cùng nàng..."
"Đại vương, phát hiện có một hòn đảo phía trước!" Một tên lính Đại Chiếu vội vàng đi đến quỳ xuống trước mặt Tiểu Phách Tử.

Tiểu Phách Tử phất tay, "Các ngươi đi thăm dò là được rồi." Bản thân nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy tìm được đảo hoang rồi, cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy có được hi vọng, rồi lại thất vọng, chỉ sợ lần này lại phải chịu đựng mệt mỏi lần nữa...!
Tiểu Phách Tử tiếp tục làm bản thân mình chìm đắm trong im lặng, nàng ôm ngực, lẩm bẩm: "Hoài Băng, cầu xin nàng hãy nói cho ta biết nàng đang ở đâu?"
"Đại vương..." Binh lính Đại Chiểu chần chừ nhìn Tiểu Phách Tử đang vô cùng đau khổ.

Tiểu Phách Tử nhìn hắn nói: "Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm Hoài Băng đi."
"Đại vương, chúng thần chỉ tìm được một bà lão ở đây thôi." Binh lính Đại Chiếu ngây người nhìn Tiểu Phách Tử đang tự dằn vặt, tiếp tục nói: "Bà lão nói muốn đến bái kiến Đại vương."
"Đến đây gặp ta làm gì, có gì hay sao?" Tiểu Phách Tử không nhịn được phất tay, "Không muốn gặp!"
"Được không..." Binh lính Đại Chiếu còn muốn nói điều gì, lại nhìn thấy Tiểu Phách Tử nổi giận, nhất thời nhỏ giọng xoay người rời khỏi.

"Người ta muốn gặp, làm sao không thể gặp được?" Giọng nói khàn khàn vang lên, chỉ thấy một bà lão thản nhiên đi đến.

"To gan! Kẻ nào dám đến?" Thị vệ đứng hai bên Tiểu Phách Tử đồng loạt rút kiếm.

Bà lão nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Tiểu Phách Tử, lên tiếng hỏi: "Chẳng qua ta chỉ muốn hỏi Đại vương một chuyện làm ta khó hiểu trong lòng nhiều năm nay, hỏi xong ta sẽ đi ngay."
Tiểu Phách Tử ngẩng mặt lên hỏi: "Chuyện khó hiểu gì?"
"Ở khắp biển Đông này, Đại vương có tiếng là người si tình, ta nghe nói nhiều năm nay Đại vương vất vả tìm kiếm ái thê năm xưa bị rơi xuống biển khắp nơi, ta còn nghe nói người không cho phép bất kỳ cô nương nào khác đến gần, phải không?" Bà lão đứng im nhìn Tiểu Phách Tử, lạnh lùng hỏi.

"Ta chỉ cần Hoài Băng." Tiểu Phách Tử cười tự giễu, "Nhưng mà...!ta đã đi tìm nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa tìm được tung tích của nàng."
"Thế được rồi, ta lại hỏi thêm một câu, người khổ công tìm kiếm nhiều năm như vậy, có đáng giá không?"
"Đáng giá...!chỉ cần Hoài Băng trở về..."

Bỗng nhiên, Tiểu Phách Tử run lên, lặng im nhìn bà lão trước mắt, nàng nhanh chóng đến gần bà lão, "Nói cho ta biết, bà là ai?"
"Nàng đoán xem?" Ánh mắt tà mị đã lâu không gặp chiếu rọi vào đáy mắt Tiểu Phách Tử, nước mắt chợt tràn nơi khóe mắt làm Tiểu Phách Tử hiểu ra.

Như mộng, không, là chân thật.

Tiểu Phách Tử ngây người tự tát vào mặt mình, xác định đây không phải là mộng liền hung hăng ôm Hoài Băng vào lòng, run rẩy gọi: "Hoài Băng..."
Thị vệ đứng hai bên Tiểu Phách Tử không hiểu gì, nhìn Tiểu Phách Tử, "Đại vương, rõ ràng đây là một...."
"Nàng là Hoài Băng! Chính là Hoài Băng!" Tiểu Phách Tử gật đầu chắc chắn, ôm lấy mặt nàng, "Không cần biết nàng có già thêm bao nhiêu đi nữa, ta đều có thể nhận ra nàng!"
"Đồ ngốc..." Bà lão xóa đi những nếp nhăn cải trang trên gương mặt, lộ ra vẻ mặt quyến rũ như trước.

"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử vui mừng, ôm thật chặt Hoài Băng trong lòng lần nữa, "Đừng rời khỏi ta nữa được không, ta tìm nàng thật đau khổ, thật sự rất đau khổ!"
Thị vệ hai bên đồng thời nhìn nhau ngầm hiểu ý, biết điều lui xuống, để lại Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng trong khoang thuyền.

Tiểu Phách Tử ôm thật chặt Hoài Băng, sợ rằng nếu buông tay nàng lại biến mắt trước mặt mình, Tiểu Phách Tử không muốn chịu đựng cảm giác đau khổ này lần nữa.

Hoài Băng cảm thấy hơi đau, không nhịn được nhéo Tiểu Phách Tử, "Nếu nàng không buông ta ra, ta sẽ ra tay đó nha."
Ngược lại Tiểu Phách Tử ôm Hoài Băng chặt hơn, "Không buông! Không buông!"
"Nàng..." Hoài Băng muốn liếc Tiểu Phách Tử, nhưng vừa ngẩng mặt lên đôi môi nóng rực của Tiểu Phách Tử liền chạm lên môi nàng.

Nụ hôn triền miên, hít thở không thông làm Hoài Băng cảm thấy chìm đắm.

"Hoài Băng...!ta nhớ nàng..." Một câu nói đơn giản truyền đến tai Hoài Băng, nước mắt Tiểu Phách Tử rơi xuống trong phút chốc, đột nhiên Tiểu Phách Tử nghĩ đến điều gì, nàng buông lỏng môi Hoài Băng, kéo nàng bước vào gian phòng trong khoang thuyền, còn không quên ra lệnh bọn thị vệ bên ngoài, "Bất kể nghe cái gì, cũng không được phép bước vào!"

Bọn thị vệ đứng canh ngoài khoang thuyền hiểu rõ đáp lại, "Vâng ạ!" Sau đó liền âm thầm cười trộm, cuối cùng thì Đại Chiếu đã có Vương hậu rồi!
"Tiểu Phách Tử..." Hoài Băng hoàn toàn không kịp nói hết lời, cánh môi Tiểu Phách Tử lại tiếp tục chiếm lấy môi nàng, áp Hoài Băng ngã xuống long sàng.

"Hoài Băng...!Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử nỉ non gọi tên Hoài Băng, nàng kéo dây lưng Hoài Băng.

Ngay khi bộ ngực trắng nõn của Hoài Băng hiện lên trước mặt Tiểu Phách Tử, đột nhiên nàng hung hăng cắn lên trên, Hoài Băng rất đau, đến mức làm nàng níu lấy y phục Tiểu Phách Tử, cúi đầu nói: "Đau ta..."
Tiểu Phách Tử nới lỏng miệng, đau lòng hôn lên dấu răng mình vừa để lại, tự mình cởi bỏ y phục, "Hoài Băng, nàng nhìn xem, đây là hình xăm năm xưa nàng đã khắc, ngày đó ta cũng đã nói, nàng đối với ta như thế ta sẽ trả thù."
"Hì hì, bây giờ nàng đang trả thù sao?" Hoài Băng khiêu khích ôm cổ Tiểu Phách Tử, mỉm cười tà mị, "Nàng khi dễ một bà lão như thế, không sợ thiên lôi đánh chết sao?"
"Bây giờ ta chỉ muốn làm quỷ thôi..." Cánh môi Tiểu Phách Tử dần dần hạ xuống, "Làm quỷ phong lưu của nàng, Mộ Dung Hoài Băng."
"Ta thì muốn xem thử, nàng phong lưu cỡ nào..." Hoài Băng hơi nhíu mày, chủ động ngẩng lên hôn Tiểu Phách Tử.

Thân thể cả hai quấn giao với nhau, từng tiếng rên rỉ mất hồn vang lên dưới chăn.

Ánh trăng như nước chiếu xuống biển xanh.

Gió biển thổi lất phất, làm chuông đồng dưới mái hiên nhẹ nhàng vang vọng.

Hoài Băng thắp nến trong màn đêm, nàng mệt mỏi duỗi tay lấy ngoại bào khoác lên người, đến bên cửa sổ khẽ mở cửa, ngắm nhìn ánh trăng chiếu sáng ngoài khoảng không, bỗng nhiên bật cười.

"Hoài Băng, đừng đi!" Tiểu Phách Tử giật mình tỉnh giấc, không nhìn thấy người trong lòng, liền vội vàng ngồi dậy, khi thấy Hoài Băng đứng cạnh cửa sổ thì mới thở phào nhẹ nhõm, "Hoài Băng, nàng làm ta sợ muốn chết đi."
"Ta quan trọng như thế sao?" Hoài Băng quay đầu lại, mỉm cười tà mị.

"Quan trọng!" Tiểu Phách Tử không để ý mình vẫn chưa mang giày, vội vàng đến cạnh Hoài Băng, "Ta sợ không nhìn thấy nàng được nữa..."
"Xem ra, ta thắng ván cược này rồi." Đột nhiên Hoài Băng nhìn biển xanh mờ mịt ngoài cửa sổ nói một câu như thế.

Một con Bạch Lân Hải Xà đỡ Vân Ca từ dưới biển, nàng chỉ buồn bã nhìn Hoài Băng, "Ta thua..."
"Là công chúa!" Tướng sĩ Đại Chiếu rối rít quỳ trước mặt Vân Ca.


"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiểu Phách Tử nhìn Hoài Băng.

Hoài Băng nắm chặt tay Tiểu Phách Tử, "Năm xưa ta cùng nàng chìm xuống biển, ban đầu nàng muốn lấy mạng ta.

Chẳng qua bản tính công chúa Vân Ca không xấu, trong lòng nàng đã hối hận rồi nhưng nàng lại không muốn đối diện sự thật, vì vậy đánh cược với ta một ván, nếu như mấy năm sau, Tiểu Phách Tử nàng vẫn còn đón nhận một lão già nhan sắc tàn phai là ta, thì công chúa sẽ tin cho dù dùng sức mạnh đoạt lấy Tô Hoán Thần thì chỉ dẫn đến bi kịch thôi."
"Tỷ tỷ..." Tiểu Phách Tử lẩm bẩm, nàng nhìn gương mặt gầy gò của Vân Ca, trong lòng cảm thấy chua xót, "Trở về đi."
"Ngươi còn chấp nhận một người tỷ tỷ như ta sao?" Vân Ca ngạc nhiên nhìn Tiểu Phách Tử, "Suýt nữa ta đã dẫn người ngươi yêu nhất xuống hoàng tuyền rồi, ngươi không hận ta sao?"
"Không phải Hoài Băng đã trở về rồi sao?" Tiểu Phách Tử mỉm cười nhìn Hoài Băng, "Còn thiếu tỷ là cả nhà chúng ta đoàn viên rồi."
"Cả nhà đoàn viên sao?" Trong mắt Vân Ca nổi lên lệ nóng, "Ta còn có nhà sao?"
"Có! Nơi này chính là nhà của tỷ mà!" Tiểu Phách Tử gật đầu.

"Cung nghênh công chúa về nhà!" Thị vệ trên thuyền đồng thanh hô to làm lòng Vân Ca khẽ run lên.

"Thật...!sự ta có thể?" Vân Ca chần chừ nhìn Tiểu Phách Tử hỏi.

Tiểu Phách Tử gật đầu liên tục, "Tỷ tỷ, nơi này vĩnh viễn là nhà của tỷ."
Cuối cùng Vân Ca cũng gật đầu, nàng ra lệnh cho Hải Xà nâng mình lên thuyền, mọi thứ đều có kết quả trọn vẹn, nên về nhà cũng đã về nhà, nên đoàn tụ cũng đã đoàn tụ, còn những lo lắng trong lòng, cũng nên buông xuống đi...!
Nến đỏ, chuông đồng, mọi thứ vẫn như vậy.

Trời dần dần sáng, một chú chim bồ câu trắng tung cánh bay xa, chỉ thấy hai bóng dáng rời khỏi thuyền rồng nhảy xuống thuyền nhỏ, lặng lẽ chèo thuyền đi xa.

Kế đến, Vân Ca phát hiện một tờ giấy cùng vương ấn Đại Chiếu trên bàn sách.

["Tỷ tỷ, ta đi tiêu dao tứ hải cùng Hoài Băng đây, nơi này là của tỷ, ta trả mọi thứ về cố chủ, hi vọng tỷ tỷ sớm ngày tìm được tình lang đối với tỷ tỷ 'bất phụ lưu niên, bất phụ khanh' - Tiểu Phách Tử đề thư."]
Vân Ca rưng rưng mỉm cười, ngây ngốc nhìn nến đỏ sắp cháy tàn, "Bất phụ lưu niên, bất phụ khanh? Ta sẽ có ngày như vậy sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận