Trên quan đạo, hơn mười thớt khoái mã lao đi như bay.
Bụi mù tràn ngập mà ngựa hí thảm thiết, một con ngựa đột nhiên gập chân trước ngã quỵ dưới đất, theo tiếng hí thê thảm, người trên ngựa vội nhún người, tuy tránh được vận rủi bị ngựa đè dưới đất một cách nguy hiểm, khi hạ đất cũng loạng choạng liên tục mấy bước, suýt nữa không đứng được.
Mọi người đều ghìm ngựa dừng bước, giữa thoáng phi thoáng dừng này, lại có mấy con ngựa trước sau ngã quỵ dưới đất.
Một đoàn kỵ giả, ngay cả ngựa chưa ngã, cũng phần lớn nhảy xuống trước một bước, để ngừa móng trước của ngựa làm ra cảnh chật vật.
Đã xuống ngựa, liền có người lau mồ hôi, có người thở dốc, có người chân nhũn, có người đấm hông, trong nhất thời còn có tinh thần đứng thẳng quả thật không được mấy.
Dù là cao thủ trong Tu La giáo chọn ra, cũng chẳng chịu nổi một ngày một đêm không ngủ không nghỉ liều mạng đi như vậy, mấy ngày qua cả ăn uống cũng đều trên ngựa, bằng túi nước và đồ ăn thô cứng tùy tiện giải quyết, còn tiếp tục như thế nữa, chỉ sợ chưa đến Lạc Phượng lĩnh thì bản thân họ đã mệt phờ trước.
Lăng Tiêu vì là người khá xuất chúng trong các đệ tử trẻ tuổi, lại theo Phó Hán Khanh lâu, được Mạc Ly cho là người khá đáng tin, lần này cũng được phái đồng hành, mà còn là một tiểu đầu mục trong chúng đệ tử.
Bởi vì gã rất gần Phó Hán Khanh, biết giáo chủ tốt tính, cho dù lo âu thế nào cũng sẽ tuyệt không lấy mọi người ra trút giận, cho nên liền bạo gan ngăn trước ngựa của Phó Hán Khanh, thản nhiên nói: “Giáo chủ, ngựa phần nhiều không xong, người cũng sắp mệt ngã, nếu không nghỉ một lát, sợ là không xong.”
Địch Nhất người duy nhất còn có thể khí định thần nhàn ngồi trên ngựa, nhìn Phó Hán Khanh, vẻ mặt cũng thoáng lo âu.
Phó Hán Khanh võ công đúng là đã khôi phục, nhưng sự kiện khang đã bị hủy đi kia lại không bao giờ trở về nữa.
Ngày đêm bôn ba, ra sức đi gấp như thế, thương tổn đối với thân thể càng nghiêm trọng.
Dọc đường, mỗi khi nghe y nỗ lực kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế phát ra tiếng ho khan, Địch Nhất liền cảm thấy khó chịu.
Y biết Phó Hán Khanh là người không sợ đau, dù thân thể không khỏe, cũng có thể không nói không rằng chịu đựng như vô sự.
Do Phó Hán Khanh một mực đi đường, chưa bao giờ có một chữ đề cập đến sự không thoải mái của mình, Địch Nhất ngược lại càng thêm lo lắng.
Lúc này một thân phong trần, mặt mày đầy bụi, ngay cả sắc mặt Phó Hán Khanh rốt cuộc ra sao cũng chẳng nhìn rõ, chỉ là tơ máu đầy trong mắt kia rất khiến người kinh tâm.
“Dục tốc bất đạt, dù sao Lạc Phượng lĩnh đã không xa.
Cứ nghỉ ngơi một chút trước đã.” Bằng lương tâm mà nói, vô luận với Tu La chư vương hay là với Địch Cửu, Địch Nhất đều không có hảo cảm gì, lần này đi theo, chẳng qua là nể tình nể mặt Phó Hán Khanh mà thôi.
Chỉ cần có thể tận lực bảo vệ thân thể Phó Hán Khanh không bị thương tổn gì, liệu có muộn một bước, hại chết vô số người không, y cũng lười suy nghĩ.
Mặc dù hiểu rõ tâm tư Địch Nhất, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Phó Hán Khanh cũng biết còn đi gấp như thế này nữa thì có hại vô ích, chỉ đành xoay người xuống ngựa, nhẹ giọng nói: “Vậy thì nghỉ một lát.”
Vừa mở miệng, thanh âm lại khàn đến lợi hại.
Lăng Tiêu vội tháo túi nước đưa qua, Phó Hán Khanh tiếp nhận uống một hớp lớn.
Lúc này mới cảm thấy sự mỏi mệt thật sâu.
Dọc đường lao nhanh, chỉ lo đi đường, những chuyện khác lại đều không cảm thấy.
Đến bây giờ xuống ngựa thở một hơi, mới giật mình phát giác tứ chi xương cốt đều ẩn ẩn đau nhức.
Giống như cả đứng thêm một lúc cũng là việc cực gian nan.
Phó Hán Khanh tự nhiên không sĩ diện, thích cố chịu như võ lâm cao thủ khác.
Lúc này vội vàng tìm một gốc đại thụ ven đường, vừa dựa lưng, cả người liền trượt ngồi xuống cực kỳ không có hình tượng.
Thấy y lộ hết vẻ mệt mỏi như vậy, Địch Nhất hơi nhíu mày, nhớ đến Phó Hán Khanh ngày trước.
Rốt cuộc vẫn nhịn không được, khe khẽ thở dài một tiếng.
Lăng Tiêu đứng cạnh Phó Hán Khanh đưa mắt nhìn quanh, thấy chúng đệ tử đồng hành sau khi nghe câu kia của Phó Hán Khanh, tất cả như được đại xá, ngã trái ngã phải đờ ra đầy đất, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh Phó Hán Khanh.
Bởi rất quen thuộc với Phó Hán Khanh, cũng liền không làm sao nói quy củ, nhỏ giọng hỏi: “Giáo chủ, trong chư vương, thật sự có phản đồ sao? Rốt cuộc là ai thế?”
Phó Hán Khanh rất mỏi mệt lắc đầu: “Ta chỉ phỏng đoán, không hề có bất kỳ chứng cứ thực tế nào, khó mà nói gì được.”
Lăng Tiêu lại nhìn nhìn bốn phía, thấy đệ tử nơi khác đều cực kỳ mỏi mệt, không rảnh chú ý bên này, càng đè thấp thanh âm: “Giáo chủ, phỏng đoán của ngài là gì, cứ nói cho ta biết đi, ta cam đoan không nói với người khác.”
Mấy ngày nay im lặng đi đường, Lăng Tiêu bị hũ nút này bức rất khó chịu, bây giờ cậy hiểu rõ tính nết Phó Hán Khanh, biết mình không cần lo lắng bị giết người diệt khẩu, cũng không cần sợ bị xử tội danh thượng hạ bất phân, lời này cư nhiên hỏi khá là đương nhiên.
Phó Hán Khanh vốn không muốn nói chuyện thuần là phỏng đoán thế này, nhưng thấy Lăng Tiêu nhìn y với ánh mắt đầy chờ mong như vậy, tính y lại không giỏi cự tuyệt người khác lắm, cuối cùng thở dài nói: “Ta nghĩ, nội gian kia phải là…”
—
Dạ Xoa một kiếm, như từ ngoài trời mà đến, nháy mắt đã tới hậu tâm Địch Cửu.
Tiêu Thương cùng với cao thủ bốn bộ khác đều lược trận phía sau Dao Quang và Bích Lạc, bởi vì bốn người đều trong một tấc vuông, giây lát lấy tính mạng ra đọ, khoảng cách chưa từng kéo ra, ánh mắt đoàn người quan chiến phần nhiều bị Dao Quang và Bích Lạc ngăn trở, Địch Cửu ở trước người họ, cùng với Dạ Xoa phía sau rốt cuộc trong nháy mắt này, hiểm chiêu kỳ chiêu ra sao, căn bản không thể thấy rõ.
Dù với thị lực của Tiêu Thương cũng chẳng thể trong nháy mắt nắm chắc biến hóa của cả cục diện.
Y chỉ nhìn thấy, khoảnh khắc đó, Địch Cửu đúng lúc trở tay một kiếm, đỡ bảo kiếm của Dạ Xoa.
Tiếng song kiếm giao kích, lại cực êm tai.
Thoạt nhìn song kiếm chỉ giao một kích, kỳ thật trong chớp mắt hai thanh kiếm đã theo các góc độ giao kích mấy chục lần, bởi vì thời gian cách nhau quá ngắn, mấy chục lần giao kích nghe tới lại chỉ có một tiếng kích kiếm.
Mà mấy chục lần giao kích này, hoa quang sáng chói nở rộ trên thân kiếm, cơ hồ lóa mắt mọi người, dù là Tiêu Thương cũng khó mà nhìn rõ động tác của mọi người nữa.
Y chỉ lấy làm kỳ quái, vì sao Dạ Xoa xuất kiếm khi Địch Cửu và Bích Lạc Dao Quang đang kịch chiến mà vẫn bị Địch Cửu đón được, vì sao dưới công kích toàn lực của Dạ Xoa, Địch Cửu có thể dư lực ứng phó Dao Quang và Bích Lạc, vì sao Dạ Xoa một kiếm không thành, không lập tức rút xa, lúc này cùng Địch Cửu chiến tới một chỗ, lại khiến ám khí của Dao Quang cũng không tiện phát ra.
Trong điện quang hỏa thạch, trên chiến trường đủ loại tình huống nguy hiểm đã luân phiên biến hóa, Tiêu Thương phải tập trung tinh thần chú ý chiến cục, mối nghi ngờ ẩn ẩn trong lòng này cũng chỉ chợt lóe qua, căn bản không thể định tâm cân nhắc cẩn thận.
Y vẫn khoanh tay ở bên, không phải làm biếng chiếm tiện nghi, mà là phải lược trận cho những người khác.
Đề phòng Bất Động Minh vương đến nay không thấy bóng dáng kia.
Quả nhiên, trước mắt cục diện của Địch Cửu đã là hiểm càng thêm hiểm, phía sau Dao Quang Bích Lạc chợt lên một luồng điện, một người từ dưới đất chui lên, toàn thân đều hóa thành kiếm quang, nhanh chóng tập kích Bích Lạc.
Tiêu Thương cao giọng cười: “Tới vừa lúc.” Tiếng còn bên tai, người đã lao ra.
Kim Sí Đại Bằng vương, sải cánh ba trăm dặm, khinh công của y là tốt nhất trong chư vương.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng rất khó trước khi lao đến đã ngăn được một kiếm cực lạnh cực bén kia.
Bất quá, y tuyệt không sốt ruột.
Bởi vì, Bích Lạc lấy ba đánh một, có đủ thời gian và lực lượng, dễ dàng tránh thoát một kiếm này.
Nhưng mà, ngay tại một kiếm này, y cảm giác tim mình nảy lên một cái cực kịch liệt.
Y nghe thấy trong cuồng phong trên đỉnh núi, phảng phất có thanh âm gì đó cực nhẹ cực nhỏ lại phải là cực khủng bố cực đáng sợ vang lên.
Y thậm chí không kịp ý thức đã xảy ra chuyện gì, loại kinh nghiệm và trực giác kỳ dị tích lũy ra từ vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, vô số lần sinh tử huyết chiến đó đã làm thân thể giữa không trung bỗng lệch sang bên ba thước.
Hai tay đặt trước ngực chợt xé mở, cả ngoại bào một chia thành hai, bị y vung ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết chợt lên bên tai, vai trái chợt lạnh chợt tê sau đó chính là vị cháy nát đau đớn thấu xương và gay mũi.
May mà y khinh công tuyệt hảo, nghịch cảnh chỗ này, có thể thoải mái từ không trung quay người lướt về sau, lướt lên đại thụ trên đỉnh núi.
Chú mục nhìn phía dưới, chợt thấy kiếm phong lạnh băng dễ dàng từ sau lưng Bích Lạc đâm thủng ngực mà qua, nam tử cầm kiếm có tướng mạo hoàn toàn giống Địch Cửu.
Y không phải Minh vương, mà là Địch Tam.
Địch Cửu tay trái đánh Dạ Xoa bay lui xa xa, chưởng phải như lôi đình đánh về phía Dao Quang.
Dao Quang vốn thân hình phiêu dật tự nhiên như mây bay nước chảy lại động tác chậm chạp vụng về, chỉ kịp lúc đưa cầm đón phía trước, dao cầm vỡ nát mà hổ khẩu nứt toác, một búng máu tươi phun đầy trời.
Ở phía trước, trong cao thủ bốn bộ, trừ Minh quân của Dạ Xoa tất cả thần sắc lạnh lùng tay cầm ống độc đứng thẳng bốn phía, những người khác phần lớn toàn thân nhuộm đầy độc thủy, giãy giụa kêu la lăn lộn đầy đất.
Nhân thủ các bộ đều chỉ có hai ba người thương thế khá nhẹ, những người có thể sống sót của ba bộ bất quá bảy tám người, đang bị thương nỗ lực thối lui bốn phía.
Tiêu Thương chỉ kịp quát một câu: “Tước chỗ trúng độc…” Lời còn chưa hết, nhờ lực ném của Địch Cửu, Dạ Xoa đã đến trước mắt, người còn chưa đến, kiếm khí dày đặc, ánh người mi mắt đều lạnh!
—
“Dạ Xoa vương?” Lăng Tiêu sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói: “Quả nhiên đoán đúng, chính là nàng ta không sai.
Trong chư vương chỉ có nàng ta đối với giáo chủ không tốt nhất, cũng chỉ có nàng ta vẫn chủ trương toàn lực trả thù Địch Cửu, hóa ra là chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn thừa cơ tính kế mọi người.”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Nguyên nhân ta hoài nghi nàng ta không liên quan đến điều này.
Nàng ta là sát thủ, trời sinh lạnh lùng, cũng ít ở chung với ta, đối xử với ta lạnh băng là đương nhiên, nếu tốt với ta như Dao Quang, trái lại là việc khác thường.
Cho dù cực lực chủ trương việc báo thù, cũng phù hợp với tính nết tập tính.
Làm sát thủ, thủ đoạn nàng ta am hiểu nhất, vốn chính là giết chóc.”
“Vậy vì sao giáo chủ hoài nghi nàng ta?” Lăng Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì giáo chủ của các ngươi mang đến quá nhiều thay đổi cho Tu La giáo, Tu La giáo từ trên xuống dưới được rất nhiều lợi ích, chỉ có nàng ta và Minh quân trong biến hóa thế này, cảm thấy địa vị ngày càng thấp.” Địch Nhất cũng đi đến bên cạnh hai người, nhàn nhạt giải thích.
Phó Hán Khanh gật đầu.
Trong mắt y, Tu La giáo chính là một tổ chức xã hội đen cực lớn, mà Minh quân chính là đoàn đả thủ cường đại vô tình có hiệu suất nhất trong tổ chức.
Theo tổ chức dần dần tẩy trắng, việc làm ăn phi pháp ít đi, việc chính đáng trong chế độ càng ngày càng nhiều, dần dần nghênh hợp giá trị quan theo xu hướng xã hội, trong tổ chức, nhân tài thương nghiệp, nhân tài quản lý, nhân tài giao tiếp, thậm chí nhân tài xử lý vấn đề pháp luật các phương đều ngày càng quan trọng, mà đả thủ ban đầu lại dần dần suy tàn, bị người quên lãng.Tu La giáo cả thế giới đều là địch ban đầu, Minh quân có được chiến lực cường đại địa vị hết sức quan trọng.
Trong chư vương, Dạ Xoa có thể đi tùy ý, có thể thường xuyên phớt lờ tổng đàn gọi về, đây đều liên quan trực tiếp đến địa vị của nàng.
Thế nhưng sau đó Phó Hán Khanh làm cho các quốc đều trước sau chấp nhận Tu La giáo, việc làm ăn của giáo phái ngày một hưng thịnh, tài nguyên đến cuồn cuộn.
Quan phủ cũng chịu hợp tác, tận lực giúp đỡ họ, mà chính đạo sau nhiều phen chịu thiệt, dần dần liền bấm bụng chịu, không dám có động tác gì nữa.
Lúc này, ngoại trừ Thiên long bát bộ chúng thân gánh chức trách bảo hộ truyền thừa địa vị cao cả, phong tín tử có thể nghe ngóng tin tức, mỹ nữ mỹ nam có thể tiếp cận quyền quý các quốc, thậm chí các đệ tử của Bích Lạc có được tri thức y dược độc vật cực tốt kia, đều có thể dùng phương thức của riêng họ giúp Tu La giáo tranh thủ lợi ích, mở rộng thế lực.
Chỉ độc Minh quân thủ hạ Dạ Xoa, không còn đất dụng võ.
Chẳng những không thể có cống hiến gì lớn cho thần giáo, ngược lại cần thần giáo xuất khoản bạc đáng kể để dưỡng.
Lại chỉ thuộc mình Dạ Xoa, không bị trong giáo tiết chế.
Hiện tượng thế này, tự nhiên phải dần dần dẫn đến trong giáo người ta ong ve.
Phong tín tử của Tiêu Thương, những đệ tử tinh thông mị thuật kia của Dao Quang, cùng các đồ đệ của Bích Lạc, cho dù dứt bỏ thần giáo, cũng có nguồn thu nhập của mình.
Thế nhưng Minh quân của Dạ Xoa, làm sát thủ, phải được tài vụ cực hậu hĩnh mới có thể không phụ sự trung thành và sinh mệnh họ bỏ ra.
Huấn luyện bình thường, bảo dưỡng vũ khí, ẩn nấp thân phận, sinh hoạt thường ngày, đều cần nhiều tài lực.
Sát thủ rất quý, rất khó dưỡng, thế nhưng họ lại không phải những tập đoàn sát thủ phổ thông trên giang hồ kia.
Họ chỉ biết giết người, không thể làm ăn, không biết làm sao kiếm tiền cung ứng cho chi tiêu của mình.
Mấy trăm năm họ đều là như vậy, họ vào sinh ra tử vì thần giáo, thần giáo cung ứng họ hết thảy.
Mà hiện tại, hết thảy bắt đầu thay đổi.
Nếu cả năm Minh quân cũng hiếm khi điều động một lần, trong giáo lại còn bao nhiêu người sau khi nhìn thấy khoản phí dụng đáng kể Minh quân chi dùng, có thể không lời ra tiếng vào.
Địa vị của Dạ Xoa trong giáo rơi xuống mặc dù không hề rõ ràng, rốt cuộc vẫn lộ ra dấu vết.
Ngày đó, vì ủng hộ quyết định tạm không báo thù của Phó Hán Khanh, Dao Quang có thể dùng thái độ cứng rắn phản đối ý kiến của Dạ Xoa.
Về sau, Dạ Xoa trước kia luôn hành tung khó tìm, cũng ngày càng nguyện ý ở lại tổng đàn, hết thảy những điều này đều cho thấy Dạ Xoa và Minh quân đang đánh mất địa vị hết sức quan trọng trong giáo, tuy rằng ngoài mặt thái độ vẫn cứ lạnh băng không thông nhân tình, nhưng trên thực tế hành sự, đã thỏa hiệp ngày càng nhiều.
“Ta sau khi đoán ra có nội gian, không hề nghĩ ngôn hành bình thường của họ ai nhiều nghi điểm nhất, ta chỉ cẩn thận phân tích, hiện trạng trong giáo trước mắt, bất lợi với ai nhất, mà sau hỗn chiến sát phạt, ai được lợi nhiều nhất.”
Lăng Tiêu nghiêm túc ngẫm nghĩ, mặt lộ vẻ hiểu ra, mở miệng, rồi lại không nói gì.
Tu La giáo càng là thiên hạ thái bình, ngày một phát triển, tình cảnh của Dạ Xoa sẽ càng xấu hổ, mà trong giáo càng có cường địch nguy hiểm đáng sợ nhất, Dạ Xoa và Minh quân của nàng, địa vị sẽ càng quan trọng.
“Là lỗi của ta.” Phó Hán Khanh rầu rĩ nói: “Ta vốn phải nhìn sâu hơn, xa hơn một chút, mà không phải thỏa mãn với việc thấy cái gì thì ứng phó giải quyết cái đó.
Ngần ấy năm, ta chỉ nhìn thấy sự thái bình bên ngoài, lại không chú ý áp lực Dạ Xoa phải chịu.
Ta không có sự nhạy bén nhìn thấu ẩn hoạn, quên mất phải suy tư tính toán lâu dài.
Giáo chủ Tu La giáo, không nên ngu ngốc như ta…”
“Ai nói ngài ngu!” Lăng Tiêu giận dữ kêu ầm lên: “Ngài là người không phải thần! Ai có thể thay người toàn thiên hạ lo lắng chu đáo? Ngài…”
Gã kích động muốn cùng Phó Hán Khanh phân biện y đã làm cho Tu La giáo nhiều như vậy, lại chú ý đến bốn phương tám hướng đều là ánh mắt ngạc nhiên trông qua, lời nói liền nghẹn trong cổ họng.
Địch Nhất chỉ cười cười, nhẹ nhàng vỗ vai Phó Hán Khanh: “Hết thảy trước mắt vẫn là phỏng đoán, nói không chừng chỉ là ngươi lo nhiều?”
Phó Hán Khanh cười khổ một chút: “Ta cũng hy vọng là ta đã đoán sai.” Y đứng dậy, trông phía trước: “Chúng ta tiếp tục lên đường.”
Lăng Tiêu sợ nhảy dựng: “Nhưng ngựa đều không đi nổi nữa.”
“Đường không xa, không cần ngựa.
Ta và Địch Nhất dùng khinh công đi, các ngươi nghỉ ngơi một lúc, có tinh thần lại đuổi theo.”
Địch Nhất thoáng nhíu mày, thấp giọng nói: “Thân thể ngươi…”
“Ta không sao.
Ta hiện tại cho dù dừng lại, cũng chẳng cách nào an tâm nghỉ ngơi.”
Địch Nhất bất đắc dĩ gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi trước một bước.”
—
Ngay khoảnh khắc Địch Tam chui từ dưới đất lên công kích một kiếm, Tiêu Thương xa xa đánh tới kia, dị biến chợt sinh.
Dạ Xoa đang cùng Địch Cửu kịch chiến, tay trái hơi phất gần như không thể tra thấy, hai luồng chỉ phong lặng lẽ bắn ra ngoài.
Đồng thời mượn lực ném của Địch Cửu, bay vọt ra.
Hai đạo chỉ phong này không hề mạnh mẽ, trên cơ bản cũng không có lực sát thương quá mạnh.
Nhưng một đạo vừa vặn đánh đến huyệt khí hải của Dao Quang, một đạo thì nhẹ nhàng lướt qua huyệt tiếu yêu của Bích Lạc.
Dao Quang Bích Lạc hai người đều là cao thủ đứng đầu, vốn cũng không phải dễ đánh lén như vậy.
Giống như Tiêu Thương, họ đều có được năng lực nhận biết cường đại sau ngàn vạn lần huyết chiến, đối với nguy cơ và sát khí, cảm giác nhạy bén hơn xa người khác.
Nhưng lúc này chiến cùng một chỗ với Địch Cửu, sát khí to lớn điên cuồng kia của Địch Cửu, lặng lẽ che mất ác ý sát khí của Dạ Xoa.
Mỗi một lần ứng đối chiêu thức, đều có nỗi nguy sinh tử.
Họ căn bản không thể nháy mắt phán đoán ra chỗ sát khí và nguy cơ đến có bất đồng.
Hơn nữa bốn người triền chiến một chỗ, khoảng cách quá gần, hai người lại đều toàn lực chú ý Địch Cửu, căn bản không thể phòng bị chỉ phong của Dạ Xoa.
Huyệt khí hải bị kình khí lặng lẽ va một chút, kết quả dẫn đến bất quá là chân khí trên người thoáng khựng lại, đây chỉ là một nháy mắt cực ngắn, chớp mắt có thể khôi phục, nhưng mà ngay vào chớp mắt này, Địch Cửu đánh một chưởng đến trước ngực, điều duy nhất Dao Quang có thể làm, chỉ là giơ dao cầm lên, khó khăn chặn lại, sau đó bị một chưởng này chấn gãy xương sườn, máu tươi phun ra điên cuồng.
Huyệt tiếu yêu của Bích Lạc đồng dạng chỉ bị đụng nhẹ một chút, căn bản chưa bị chế, sẽ không cuồng tiếu không ngừng, nhưng thân hình vốn vô cùng linh động lại thoáng đình trệ.
Vốn nàng đã nghe thấy kiếm khí phá không phía sau, đang muốn xoay tròn lướt tránh, lại vì thoáng khựng thoáng cương trong khoảng thời gian cực ngắn này, chỉ cảm thấy sau lưng trước ngực đồng thời chợt lạnh chợt đau, sau đó cả người bị một cỗ đại lực đâm thẳng về phía trước.
Mà cùng lúc đó, mấy Minh quân tay cầm ống độc đứng phía sau Tiêu Thương, bỗng nhiên giơ ống độc, nhấn cơ quan, bắn ra tứ phía.
Minh quân cả thảy mười người, trong đó tám người đồng thời phun độc đến Tiêu Thương giữa không trung, hai người khác đồng thời dùng độc dịch lia bốn phía.
Bởi vì cự ly quá gần, bởi vì phòng bị không kịp, cao thủ tinh nhuệ nhất trong chúng đệ tử chư bộ, phần lớn căn bản không kịp đánh trả đã trúng độc ngã xuống.
Vẻn vẹn vài người miễn cưỡng bị thương trốn ra.
Ngay cả Tiêu Thương bay vọt giữa không trung, có suông thân thủ kinh thế, đối với đánh lén của người mình phía sau trong khoảng cách cực gần, cùng độc dịch tốc độ cực nhanh, phạm vi cực rộng, lực sát thương cực lớn kia, cũng chẳng cách nào hoàn toàn né được, y chỉ kịp cởi áo quét bay phần lớn độc thủy, nhưng vai vẫn bị độc dịch bắn trúng, khó khăn bay ngược lên ngọn cây, kiếm của Dạ Xoa cũng đã bức về phía y.
Tiêu Thương đã bị thương trúng độc, thủ hạ cũng tổn thất gần hết lại còn được bao nhiêu lực lượng, có thể ứng phó kiếm của Dạ Xoa, độc của Minh quân đây?
Một khắc trước, Tiêu Thương mỉm cười, sau đó làm bộ làm tịch thở dài, cảm thấy phần thắng nắm chắc.
Một khắc sau, người lãnh túc như Địch Cửu, cũng không khỏi cười nhàn nhạt, cho là phần thắng thật sự nắm chắc.
Trong cuộc chiến này, Dạ Xoa đứng bên y.
Lạc Phượng lĩnh bên kia, thủ hạ của Dao Quang Tiêu Thương xen lẫn trong đám người chính đạo, sẽ bị Minh quân của Dạ Xoa lợi dụng ống độc, nháy mắt giết chết toàn bộ.
Nhân sĩ chính đạo dưới sự kích phẫn như cuồng sẽ bị sát thủ Dạ Xoa phái ra dẫn đi đối phó cao thủ chủ lực của Tu La giáo.
Phong tín tử Tiêu Thương phái trú các vị trí, quan sát nắm giữ toàn cục, đều bị người của Dạ Xoa lặng lẽ xử lý.
Mà Truy Nguyệt phong nơi này, chiến cục đã định, thắng bại đã phân, cho dù đại la thần tiên, cũng chẳng cứu được tính mạng đám người này.
Cho nên, Địch Cửu mỉm cười!
Cũng như vừa rồi y nói với Dao Quang vậy.
Trên đời này, luôn có các loại bất ngờ phát sinh.
Bất cứ kẻ nào tùy thời có thể đi bán đứng người khác, tự nhiên cũng sẽ tùy thời bị người khác bán đứng, có lẽ họ không có gì phải oán..