Bạch y như cũ, vì sao sương tuyết nhuộm trắng tóc mai, bạch y như cũ, vì sao phong trần vương chân mày.
Địch Phi cố định nhìn Bạch Kinh Hồng, rất lâu rất lâu chẳng hề chuyển dời ánh mắt.
Trương Sở Thần vẻ mặt phức tạp nhìn người này, lại nhìn người kia, cắn răng, khoảnh khắc Bạch Kinh Hồng chậm bước mà vào ấy, y quay người lui ra ngoài.
Cái nhìn lần cuối ấy, ánh mắt kỳ dị, bị cửa phòng bản thân y dùng hai tay khép lại cách tuyệt.
Bạch Kinh Hồng từng bước đi đến bên cạnh Địch Phi, gập một gối nửa quỳ trước giường y, khe khẽ nói: “Để ta cứu ngươi, được không?”
Địch Phi lẳng lặng nhìn y, một lúc lâu mới cười nhẹ nhàng: “Bọn họ cư nhiên cũng tìm cả ngươi đến.”
Bạch Kinh Hồng ngưng mắt nhìn y: “Là ta tự mình đến.”
Ý cười của Địch Phi hơi tắt.
Bạch Kinh Hồng thoáng chần chừ, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay y.
Cảm giác lạnh lẽo kia khiến Địch Phi hơi kinh hãi, cơ hồ theo bản năng nắm lại tay y.
Thế giới này lạnh giá như thế, khiến nhân loại yếu đuối, làm sao cự tuyệt cho nhận ấm áp lẫn nhau.
“Mấy năm nay ta luôn muốn gặp ngươi, ngươi luôn không gặp ta.
Ngần ấy năm qua, ta đã nghĩ rõ rất nhiều chuyện, nhìn rõ rất nhiều chuyện, chúng ta có thể quên hết tất cả ân oán, để hết thảy trở lại một lần nữa không?” Thanh âm của Bạch Kinh Hồng đầy thê lương “Để ta cứu ngươi, được không?”
Địch Phi lẳng lặng nắm tay y, vừa không kích động run rẩy, cũng không buông ra.
Thời gian, quả nhiên là thứ vô tình nhất.
Năm tháng dài lâu như thế đã trôi qua, những năm tháng si cuồng phảng phất như trong mộng kiếp trước ấy.
Điều y từng vứt bỏ tất cả muốn theo đuổi, tại sao lúc này lại chẳng thể khiến y kích động hơn một chút.
Bạch Kinh Hồng hướng về y chầm chậm cúi đầu, trong mắt là nỗi bi thương nồng đậm.
Địch Phi cơ hồ là lãnh tĩnh mà nhìn y từng chút tiếp cận, sau đó bình tĩnh hỏi: “Mấy năm nay, Kình Thiên trang phát triển không tốt lắm nhỉ.”
Thân hình Bạch Kinh Hồng chợt khựng lại, đột nhiên cứng đờ.
Địch Phi bình tĩnh dị thường ngưng mắt nhìn y: “Trước kia ngũ đại bang có thể chiếm một chỗ trong các đại môn phái giang hồ, là bởi vì năm sư huynh đệ các ngươi đồng tâm hiệp lực, hiện giờ chỉ còn lại mình ngươi, chèo chống cả Kình Thiên trang, thuộc hạ tuy nhiều, lại không một kẻ tâm phúc, ngươi… mệt lắm nhỉ.”
Kẽ ngón tay cảm giác được áp lực cực lớn, năm ngón tay người nọ vô ý thức nắm chặt, lại cũng vô ý thức vùng vẫy.
Địch Phi thuận theo mà buông y ra, vẫn an tĩnh nói: “Giờ này ngày này, trợ giúp của Tu La giáo, rất quan trọng với ngươi nhỉ?”
Bạch Kinh Hồng nhìn y, ánh mắt chậm rãi lạnh lại: “Ngươi muốn nói gì?”
Địch Phi trầm mặc một chút, mới nói: “Kinh Hồng, ta không hận ngươi, nếu có thể, ta không ngại giúp ngươi, chỉ là ta đã không thể vì ngươi mà hy sinh bất kỳ ai nữa, cho nên…” Y nhắm mắt, bỗng cảm thấy mỏi mệt quá đỗi “Ngươi về đi.”
Bạch Kinh Hồng nhìn y chằm chằm, rất lâu, mới cười thảm một tiếng: “Ngươi luôn như vậy, trước nay đều nhìn rõ hết thảy, lại chẳng làm gì hết? Ngươi biết ta âm thầm mưu tính ngươi, nhưng ngươi mặc cho hết thảy phát sinh, ngươi biết ta sẽ không thiện đãi A Hán, nhưng ngươi tùy tiện giao y cho ta, ngươi biết y đang thụ hình, nhưng ngươi vẫn cười tán gẫu với ta, ngươi biết ta đến rốt cuộc là vì cái gì, thế nhưng ngươi vẫn chẳng làm gì… Ngươi…”
Y đánh một chưởng lên ngực Địch Phi, mắt bỗng đỏ ngầu: “Ngươi vì sao không hiểu lầm, ngươi vì sao không hồ đồ, ngươi vì sao phải nhìn rõ tất cả, sau đó lại vứt bỏ toàn bộ.
Tại sao phải vạch trần toàn bộ chân tướng, thế có gì tốt? Tại sao không thể lừa chính chúng ta, tại sao nhất định phải để bản thân ngươi nhìn rõ sự lãnh huyết vô tình của ngươi, tại sao ngươi nhất định phải bức ta nhìn rõ sự bỉ ổi vô sỉ của ta, tại sao ngươi không thể hồ đồ nói, năm đó chỉ là một hiểu lầm, là ngươi vô tâm sai lầm, tại sao ngươi không muốn hồ đồ để chúng ta chí ít được bên nhau, bảo với hai bên rằng chúng ta là khoái hoạt, tại sao…”
Địch Phi không né tránh, bị một chưởng này kích thích nội thương, y khẽ rên một tiếng, bên môi rướm chút tơ máu nhàn nhạt, vẻ mặt lại chẳng có biến hóa gì lớn, bên tai nghe chất vấn hết tiếng này đến tiếng khác, tại sao y chỉ cười thảm đạm.
Đúng vậy, tại sao nhất định phải thanh tỉnh như thế, năm đó y có thể lừa bản thân nói là bị lừa bị mắc mưu mới hại chết A Hán, nhưng y biết cả sự kiện không có hiểu lầm, không có sai lầm, đó rõ ràng là một trường phản bội trắng trợn, thuần thuần túy túy.
Mà nay y có thể lừa chính mình, Bạch Kinh Hồng thật sự yêu y.
Song y cũng biết, như Địch Phi năm đó, Bạch Kinh Hồng hôm nay, vô luận thời điểm nào, cũng sẽ không đặt tình yêu lên trước hết thảy.
Tại sao nhất định phải xuyên thủng tấm màn che cuối cùng của nhân tính, bởi vì đây vốn chính là sự thật.
Cho nên Địch Phi vì lấy một nụ cười của người trong lòng, mặt không đổi sắc vứt bỏ người đã cứu y bao lần, cho nên sự cứu giúp bảo vệ của Bạch Kinh Hồng bao nhiêu năm sau, vì công lợi hơn xa chân tình.
Bạch Kinh Hồng yêu y sao? Có thể, cho nên năm đó lúc ngũ đại bang vây giết, mới thủ hạ lưu tình, cho nên năm đó khi mình rời đi, mới kinh hoàng thất thố, cho nên những năm gần đây quả thực đã nhiều lần tìm kiếm y.
Bạch Kinh Hồng yêu y nhất sao? Đương nhiên không.
Cho nên, dù nhất thời không thể cầm lòng mà thủ hạ lưu tình, để y lao khỏi trùng vây, lại không chút do dự nghiêm hình bức cung A Hán, truy tra tung tích của y.
Cho nên năm đó khi y rời khỏi, tuy là kinh hoàng thất thố, lại có thể nhanh chóng trấn định, giữa loạn cục nắm giữ Kình Thiên trang.
Cho nên những năm gần đây, tuy có nhiều lần phái người, thậm chí tự mình đến tìm y, lại không một lần nào thật sự tận lực.
Địch Phi chưa từng che giấu hành tung của mình, hơn mười năm trời, nếu Bạch Kinh Hồng thật sự không thể không gặp y, lại có thể không gặp được sao? Chỉ là, gặp rồi thì thế nào, để y trở về sao? Với thân phận chủ cũ Kình Thiên trang của Địch Phi, vô luận có ý hay không, đều sẽ khiến địa vị hiện giờ của Bạch Kinh Hồng có vẻ khó kham, gặp lại chẳng bằng không gặp.
Chỉ là, có lẽ cả bản thân Bạch Kinh Hồng cũng không biết, trong lòng mình kỳ thật sợ gặp lại, y có thể lừa bản thân rằng vẫn có ôn tình, vẫn có nhung nhớ, vẫn mong tương phùng, vẫn đang cố gắng, song toàn bộ tấm màn ôn tình này, khoảnh khắc này đã bị xé tan chẳng còn lại gì.
Địch Phi thở dài, là lỗi của y nhỉ, yêu sâu như thế, đến hôm nay, đến thời khắc cuối cùng này, vẫn tổn thương người y vốn muốn bảo vệ.
Người quá tỉnh táo quá thông minh, không khỏi đau khổ, người ta đã không muốn thanh minh đối diện với lòng mình, tại sao phải bức nhìn rõ.
Bạch Kinh Hồng đưa tay định đánh ra chưởng thứ hai, nhưng khi nhìn thấy vết máu bên môi y lại dừng tay, ý bi thương trên mặt đậm chẳng sao tan ra, rốt cuộc nằm lên người y, bi thương hô to: “Ngươi vẫn luôn hận ta, ngươi vẫn không thể tha thứ cho ta phải không?”
Địch Phi ngập ngừng một chút, chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ngươi đừng để ý, ta mọi việc nhìn quá rõ, nhân sinh liền mất vui, là ta ngu xuẩn, vốn không liên quan đến ngươi.
Ta chưa từng hận ngươi, ta chỉ là…”
Y không nói tiếp nữa.
Ta chỉ là, căn bản không thể tha thứ cho bản thân ta.
Bạch Kinh Hồng hơi run rẩy, chầm chậm ngước mắt, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng: “Kỳ thật, người ngươi thật sự yêu, là y, đúng không?”
Địch Phi thoáng sửng sốt, nhất thời lại không thể nói gì.
Yêu y? Yêu ai? Ai là y?
Ấy vậy mà y ngẩn ra một lúc lâu, tinh thần mới trở lại.
A Hán!
Người y thật sự yêu, là A Hán?
Y trầm mặc, yêu người kia sao?
Không biết, y chỉ là không thể quên có một thiếu niên, có một tên ngốc, có một tên lười, tên là A Hán.
Yêu y sao?
Đương nhiên không, y chỉ là nghĩ, lúc người kia còn sống, y đã luôn thất tín, vậy sau khi người kia mất, cứ để y thủ mỗi một lời hứa từng hứa với người kia đi.Yêu y sao?
Làm sao có thể? Y chỉ là, qua ngần ấy năm vẫn không thể quên được, đôi mắt trong suốt từng chăm chú nhìn y kia.
Kinh Hồng, Kinh Hồng, ngươi tại sao lại hiểu lầm đến tận đây.
Người ta yêu, đương nhiên là ngươi.
Ta vĩnh viễn không thể quên được, trên trường hà kia, ngươi một chiếc thuyền nhẹ, một tập bạch y, thừa gió thừa nước thừa mây mà đến, ta vĩnh viễn không thể quên, những gút mắt máu và nước mắt, sinh tử khó bỏ đó, một lần đau đớn xé rách linh hồn đó.
Ta chỉ là, ta chỉ là, không thể quên y mà thôi.
Ta chỉ là, muốn sống tiếp thay y thôi.
Ta chỉ là, muốn tận lực hồi ức mỗi một câu y từng nói, muốn nỗ lực chiếu theo phương thức y từng nói mà sống tiếp thôi, ta chỉ là…
Y trầm mặc, lâu như thế, cứ trầm mặc không tiếng như thế.
Bạch Kinh Hồng chờ đợi, rất lâu rất lâu, thiên địa vẫn tịch liêu như cũ.
Y nằm trên mình người kia, người kia rất phối hợp ôm lấy y, thế nhưng tại sao khiến người chẳng cảm thấy một chút ấm áp.
Thế là y cười, cười thảm.
Dần dần thanh âm vang dội, thê lương mà thảm tuyệt.
Vẻ không đành lướt qua, Địch Phi khẽ than, sau đó nói: “Những năm gần đây, họ hiếu kính ta không ít thứ tốt, ta không dùng, toàn ném trong sơn động phía sau núi, tính ra cũng là một khoản tài phú không nhỏ, ngươi có hứng thú, có thể đi coi thử.
Mấy năm qua võ công của ta tiến bộ không ít, có điều gì tâm đắc cũng sẽ thuận tay viết xuống, ném ở đó luôn, lúc rảnh, ngươi có thể lấy ra luyện tập, ta có thể giúp ngươi, cũng chỉ còn lại bấy nhiêu đó.
Bất quá, ta vẫn phải khuyên ngươi, lúc bứt ra được thì bứt ra đi, dù có tài sản địch quốc, tài nghệ vô địch, đến cuối cùng lại có thể thế nào đây…”
Y không nhìn vẻ mặt Bạch Kinh Hồng nữa, không nghe Bạch Kinh Hồng nói nữa, khi y nói xong một câu cuối cùng, trước lúc Bạch Kinh Hồng có thể có phản ứng gì, đã tiện tay điểm xuống.
Sau đó nhổm dậy đỡ Bạch Kinh Hồng đã mất đi tri giác chậm rãi ngồi dựa trước giường, lúc này mới đề cao thanh âm nói: “Các ngươi vào đi?”
Cửa mở ra, đám Trương Sở Thần hơn mười người thần sắc ngưng trọng tiến vào, họ tuy không khắc ý nghe lén, nhưng tiếng cười thê lương của Bạch Kinh Hồng vừa nãy, đã làm họ tinh tường hiểu được, kết cục chính là gì.
“Ta mệt rồi, thay ta tiễn y về, đừng để người đến quấy rầy ta nữa.”
Mọi người trầm mặc nhìn nhau, đều biết tâm ý của Địch Phi không thể vãn hồi nữa, thần sắc hiện vẻ bi thương, trừ Trương Sở Thần, những người khác chợt đồng thời quỳ xuống.
Đại đệ tử của Địch Phi mắt rưng rưng lệ nóng: “Sư phụ không còn việc gì muốn giao cho chúng con nữa sao?”
Địch Phi cười cười: “Xin lỗi, ta thật sự không nghĩ ra có chuyện gì để có thể giao lại.”
Trương Sở Thần xanh xám mặt, nhìn Bạch Kinh Hồng: “Y thì sao?”
Ánh mắt Địch Phi thoáng ngưng trên người Bạch Kinh Hồng, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, trước nay họa phúc tự rước, việc có thể làm y đã làm hết, y đem hết thảy cuối cùng của mình cho Bạch Kinh Hồng, vậy là đủ.
Y không cần phải để bất kỳ ai khác bởi vậy mà gánh vác trách nhiệm gì nữa.
Chúng đệ tử vẫn quỳ bất động, qua một lúc đại đệ tử mới nói: “Sư phụ, sau khi người đi, Tu La giáo này phải truyền cho ai?”
Địch Phi bật cười: “Người ta không biết, các ngươi chẳng lẽ cũng không biết, Tu La giáo này vốn không phải của ta, giáo chủ tiếp theo này, tất nhiên là các ngươi tự mình tuyển ra, ta nào có tư cách chỉ định.”
Chúng đệ tử đều trầm mặc không nói.
Trương Sở Thần chậm rãi nói: “Cho dù không nhận, ngươi cũng là Tu La chi chủ.
Cho dù ngươi không quản việc, mấy người chúng ta tụ lại một chỗ cũng chỉ bởi vì ngươi, ngươi không chỉ định, bất kỳ ai làm giáo chủ, ta là người đầu tiên rút khỏi giáo, những người khác cũng sẽ không phục.
Cho dù ngươi không quan tâm, chúng ta cũng chỉ nhận phân cơ nghiệp này thuộc về ngươi.”
Địch Phi trầm mặt: “Tại sao? Ta chưa bao giờ là một lãnh tụ tốt.
Trước kia vô luận cố gắng thế nào cũng không thể chân chính khiến người toàn tâm hiệu trung vì ta, tại sao các ngươi lại…”
“Bởi vì ngươi trước kia chỉ coi cấp dưới là chó săn, cấp dưới có thể hồi báo ngươi bao nhiêu chân tâm.
Hiện giờ ngươi đối đãi chúng ta như cốt nhục, chúng ta tự nhiên lấy cốt nhục để báo.” Trương Sở Thần thở dài một tiếng, ngửa mặt lên trời mà nói: “Quân chủ nếu lấy quốc sĩ đối đãi, thần tử đâu dám không lấy quốc sĩ báo đáp.”
Địch Phi cười khổ một chút, Tu La giáo rốt cuộc làm sao tạo thành, làm sao hoạt động, y hoàn toàn không biết, trong những đệ tử này người nào có tác dụng lớn nhất trong giáo, y cũng hoàn toàn chưa từng thăm dò, lại bảo y làm sao chỉ định giáo chủ kế tiếp.
Đang lúc khó xử, một ý tưởng rất hoang đường bỗng nổi lên trong lòng, không biết vì sao, lại có chút khoái trá khe khẽ, như đứa trẻ muốn chơi trò đùa ác, y chợt hỏi Trương Sở Thần: “Ngươi đọc nhiều sách vở, có tin tam sinh nhân quả không?”
Trương Sở Thần hơi sửng sốt nhìn y, lúc này mới nói: “Trước kia không tin, nhưng hiện giờ, ta nguyện ý tin tưởng.
Nếu có tam sinh nhân quả, người kiếp này có duyên, kiếp sau còn có thể gặp lại, nếu không có tam thế luân hồi, sau khi chết mịt mù chẳng biết, người kiếp này bận lòng, lại biết đi nơi nào mà tìm.”
“Phải không?” Địch Phi mỉm cười, sau đó nhìn mọi người “Vô luận ta chọn người nào làm giáo chủ, các ngươi đều không dị nghị?”
Mọi người đều phục đầu sát đất: “Chỉ theo sư phụ phân phó.”
Địch Phi cười nhàn nhạt, ánh mắt dần dần xa xăm: “Tu La vương ta chỉ định, Ma giáo chi chủ, trong tên có một chữ hán, tính cách y cực kỳ lười nhác, hoàn toàn không lo tiến tới, nhưng chuyện đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.
Quan trọng nhất là, y có một đôi mắt mà bất cứ ai cũng không thể bắt chước, ánh mắt trong suốt nhất trên đời, không vương một hạt bụi.”
Mọi người im lặng chờ đợi, song chẳng nghe được phần sau nữa.
Cuối cùng Trương Sở Thần không kiềm chế được: “Như vậy là hết rồi.”
Địch Phi nói rất thản nhiên: “Đúng vậy?”
Trương Sở Thần cắn răng: “Người kia là ai, đang ở nơi nào?”
Địch Phi mỉm cười: “Ta không biết.”
Trương Sở Thần nghiến răng: “Chúng ta đi đâu tìm y?”
“Ta không biết.” Địch Phi vẫn mỉm cười “Biết đâu chân trời, biết đâu góc biển.”
Trương Sở Thần nghiến răng như mài: “Y khi nào sẽ xuất hiện.”
“Ta không biết.” Địch Phi tiếp tục mỉm cười “Biết đâu là hôm sau, năm sau, biết đâu mười năm sau, mấy chục năm sau, mấy trăm năm sau, dù sao chung quy sẽ có một ngày, sẽ có một nơi, sẽ có người như vậy.”
“A…” Chuyện rằng, năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, có một thư sinh văn nhược đã nổi điên, lại muốn bóp chết tươi thiên hạ đệ nhất cao thủ cho xong.
Hậu quả là….